Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 17: thọ yến của đế vương (2)




Cung nữ lần lượt mang các khay mỹ vị món ngon lên đặt trên bàn, nhìn những thứ trước mắt này nàng từ xưa đến nay đều chưa có thấy qua cũng chưa từng xuất hiện trong từ điển món ăn của nàng. Mộ Cẩm Cẩm kém chút nữa là chảy nước miếng tại chỗ.Trong thời điểm yên tĩnh lúc tất cả mọi người nâng chén chúc mừng hoàng thượng vạn phúc, Mộ đại tiểu thư lại sắn hai ống tay áo, nắm lên một cái đùi gà nhét vào bên trong miệng của mình, ừ! Thơm quá! Không hổ là đầu bếp cung đình nổi danh, ngay cả trong khách sạn năm sao Đài Bắc cũng khôn làm ra được mùi vị ngon miệng này a.Ngồi ngay ngắn tại vị trí cao nhất ở đại điện, Tây Môn Liệt Phong vừa mới hạ chén rượu trong tay xuống, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy tiểu nữ tử lá gan lớn mấy ngày trước đột nhiên xông đến nơi hắn luyện công, nữ nhân này ban đầu mới vừa vào cung, hắn nhìn trúng nàng tựa như tiên tử vẻ đẹp cùng người khác bất đồng, không nghĩ tời nữ nhân này trời sinh nhát như chuột, lần đầu tiên khi hắn muốn cưng chiều nàng cư nhiên bất tỉnh, làm hại trong cơ thể hắn dục hỏa không có chỗ phát tiết, suýt nữa tạo thành bệnh sinh lý tàn tật (Ying: ôi chết mất *lau nước miếng bị sặc*), cuối cùng, trong cơn tức giận, hắn đem nữ nhân này liệt vào hàng ngũ cự tuyệt lui tới, thời gian khoảng ba năm, không nghĩ tới may mắn lại gặp nàng một lần.Chẳng qua là, sau ba năm, nữ nhân này dung mạo vẫn như cũ, nhưng tính cách thì….Tây Môn Liệt Phong trong lòng đang bận suy nghĩ, bỗng hắn kinh ngạc nhìn đến Mộ Cẩm Cẩm thế nhưng lại giống như quỷ chết đói ngồi một chỗ mãnh liệt gặm cắn, lão thiên! Tướng ăn của nàng—Trên dưới đại điện văn võ bá quan đang nhìn đên chủ tử của bọn họ tầm mắt rơi trên đầu Mộ Cẩm Cẩm, mọi người tất cả cũng đuổi theo tầm mắt của hắn rốt rít nhìn về phía Mộ Cẩm Cẩm.Mộ Cẩm Cẩm dang thô lỗ cầm một cái đùi gà rán ngồi trên ghế gặm ăn, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía nàng, Thu Nguyệt thủy chung đứng ở đằng sau không nhịn được đụng đụng cánh tay của nàng.“Tiểu thư, người có thể hay không ưu nhã một chút a?” Thu Nguyệt một bộ lo lắng hãi hung, nơi này chính là đại điện của hoàng thượng, nhưng là nàng không có nghĩ đến tiểu thư kiêu ngạo của mình lại làm ra động tác thô lỗ như vậy.Mới cắn được vài miếng Mộ Cẩm Cẩm có chút buồn bực liếc mắt:” Cho nên ta ghét nhất mấy thứ người cổ đại làm bộ làm dáng, ăn cái gì thì cứ chính là ăn thôi, từng ngụm từng ngụm ăn mới đủ sảng khoái.”Không có hình tượng đánh một cái ợ thật to, nàng giơ lên một nửa cái đùi gà thật lớn hướng mọi người một nụ cười mê hoặc.“Này! Các vị thúc thúc bá bá tỉ tỉ, các người cứ tự nhiên!”Sau khi nghe được một câu thăm hỏi, trên đại điện xuất hiện một chút ít khiếp sợ, mọi người khôgn thể tin được trừng mắt nhìn cô gái này, mặc dù lớn lên xinh đẹp như hoa, nhưng là tinh thần của nàng có phải hay không có một chút—thất thường a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.