Lời vừa dứt khiến cho bốn người đều có cảm giác lung lay muốn ngã. Tất nhiên là thiếu nữ vẽ tranh, Vệ Huyên Huyên và hai gã nữ hộ vệ.
Kiều Nguyệt công chúa đứng một bên sắc mặt thật khó nhìn. Quan hệ của nàng cùng với cô biểu (Cô họ - mẹ của Lăng Thiên) rất thân, bình thường cũng cảm giác được biểu đệ này không có hư hỏng gì. Chỉ nghe nói là hay đi đánh nhau mà thôi. Lúc này lại nghe chúng nữ mở miệng một câu ác côn, hai câu ác côn khiến lòng nàng không thoải mái chút nào. Nói như thế nào thì hắn cũng là biểu đệ của bổn công chúa đó. Mấy nha đầu ngươi nói chuyện không lưu lại chút mặt mũi nào sao?
Chúng nữ nhìn thấy bốn người kia lung lay muốn ngất đều nhịn không được hoảng sợ cực kỳ. Vội vàng bước lên đón đỡ, trên mặt rất nghi hoặc: Chẳng lẽ tên Lăng Thiên kia chỉ trong một chốc lát đã vũ nhục bốn vị nữ tử này? Không nhịn được đánh giá bốn người này. Sau đó đều âm thầm lắc đầu. Trong bốn người này chỉ có Vệ Huyên Huyên là một đại mỹ nữ, còn ba người khác cũng rất bình thường. Nếu Lăng Thiên thật sự làm chuyện này thì ánh mắt của hắn thật sự có chút vấn đề.
Bạch y thiếu niên kia là Lăng Thiên? Bạch y thiếu niên là Lăng Thiên nổi tiếng đệ nhất hoàn khố?
Một khi biết chuyện này thì Vệ Huyên Huyên, thiếu nữ vẽ tranh thậm chí cả hai nữ hộ vệ cũng có cảm giác không biết phải khóc hay cười! Nếu như người này thật sự được xưng là hoàn khố, ác côn thì các vị tài tử nên gọi là cái gì? Tài hoa cao siêu như thế, lời nói không tầm thường, phong độ xuất chúng lại là thiên hạ đệ nhất hoàn khố?
Vệ Huyên Huyên có chút há mồm cứng lưỡi. Thiếu nữ vẽ tranh mặc dù dịch dung khuôn mặt nhưng nàng ta lại không có thay đổi thân thể, lại càng tỉ mỉ lựa chọn trang phục một phen nữa. Trước mặt một tuyệt sắc giai nhân như thế mà tên Bạch y thiếu niên kia từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Cho dù có nhìn qua thì trong đôi mắt cũng là một vẻ ngay thẳng, lời nói lễ độ, cử chỉ tao nhã lịch sư, hào hiệp mà lại được xưng là ác côn? Vậy thì đám người cho rằng là quân tử khi nhìn thấy mỹ nữ liền nhìn chằm chằm, hai chân đi không thẳng hàng, khóe miệng chảy nước miếng gọi là cái gì?
Trong lòng tứ nữ nhất thời cảm thấy hồ đồthiếu nữ vẽ tranh và hai hộ vệ của nàng. Trong mắt kinh ngạc vô cùng: Chẳng lẽ tập tục của Thừa Thiên Vương Quốc không giống với nơi khác? Chỉ có quân tử chính thức mới được gọi là ác côn? Ý nghĩ này mặc dù có chút hoang đường nhưng tứ nữ đều cho rằng nếu Lăng Thiên thật sự là ác côn thì chỉ có duy nhất một giải thích đó mà thôi.
Bốn người trở lại chỗ cũ, dùng bức tranh kia thu hút sự chú ý của chúng nữ. Tất cả vừa nhìn thấy liền kinh hô không dứt.
Chúng nữ sở dĩ được xưng là tài nữ đương nhiên đối với cầm kỳ thi họa hiểu bao nhiêu. Hơn nữa còn tinh thông một hai loại. Lúc này vừa thấy bức tranh thì sự chú ý đều tập trung lên đó hoàn toàn.
Ý cảnh mờ ảo, nét vẽ ưu nhã kèm với chữ viết phiêu dật kia kết hợp hoàn mỹ với nhau khiến người ta vừa nhìn thấy không thể nào di dời ánh mắt đi nơi khác được. Chúng nữ cùng với Vệ Huyên Huyên hiểu rất rõ, biết nàng mặc dù đọc qua rất nhiều sử sách nhưng tuyệt đối không có khả năng vẽ được một bức tranh như vậy. Nếu vậy thì thiếu nữ có tướng mạo bình thường bên cạnh hắn vẽ rồi. Nhất thời từng đạo ánh mắt kính nể rơi trên người ấy.
Thiếu nữ kia cười khổ không thôi, biết được chúng nữ đã hiểu lầm liền nói: "Mấy vị tỷ tỷ đề cao tiểu muội rồi. Bức họa này là do từ trong nhà muội mang đến, hôm nay muốn vẽ tranh nhưng đột nhiên nhìn thấy tình cảnh hiện tại với bức tranh rất giống nên mới lấy ra thưởng thức một phen." Nói được một nửa, vừa muốn nói đến tên Lăng Thiên đột nhiên dừng lại. Nghĩ thầm Lăng Thiên được mọi người gọi là hoàn khố mà bản thân hắn lại có tài học xuất chúng như vậy chẳng lẽ là cố ý ẩn nhẫn? Nếu quả thực là như vậy thì khi mình nói ra sẽ khiến cho chúng nữ chú ý đến, làm cho thanh danh hắn lan truyền chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn sao?
Thiếu nữ thông minh vô cùng. Vừa nghĩ đến đây liền ngừng nói. Mà bất luận là hắn ngụy trang hay không nhưng chính mình không thể tiết lộ ra ngoài được. Trong lòng âm thầm quyết định chủ ý. Ban đầu vẫn tưởng có thể tự do xuất nhập cung công chúa là một vị hoàng tử nhưng không ngờ phán đoán của mình hoàn toàn sai lầm. Nhớ lại trước khi Lăng Thiên rời đi có nói với mình một câu: "Chẳng lẽ đây không phải là điều cô nương hy vọng chứng kiến sao?" Trong lòng nhất thời cảm thấy đau nhói, thầm nghĩ: "Hắn thông minh như vậy thì sao không thể nhìn ra dụng ý của ta? Cho đến khi rời đi cũng không thèm hỏi tên ta, sợ rằng thái độ của mình khiến hắn hiểu lầm như vậy. Phải sớm hóa giải hiểu lầm mới được. Ngươi đã không phải là hoàng tử thì ta sẽ dùng bức tranh này trói buộc ngươi
Trong lòng có thể tìm được lý do quang minh chính đại tiếp cận Lăng Thiên thì thiếu nữ đột nhiên phát hiện được trong nội tâm mình đột nhiên vui mừng. Lo âu bấy lâu này hoàn toàn biến mất. Ta không chỉ muốn theo ngươi học vẽ tranh mà còn muốn xem thử ngươi ẩn tàng bao nhiêu bí mật? Tại sao lại làm như vậy? Mặc kệ như thế nào đi nữa ta cũng không tin ngươi là người như trong truyền ngôn.
Lặng lẽ nháy mắt với Vệ Huyên Huyên và hai gã hộ vệ bảo ba người không được đem chân tướng bức tranh này nói ra ngoài. Ba người bọn họ mặc dù không hiểu rõ ràng vì sao nhưng lại hiểu rõ ý tứ của nàng liền im lặng ngật đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
Thiếu nữ cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi. Đột nhiên cảm thấy mình có chút kỳ quái: Đây là sao? Tại sao lại luôn nghĩ đến hắn? Tâm tình của ta vì hắn mà không còn ổn định nữa? Chẳng lẽ... Thiếu nữ không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ thấy trên mặt nóng bỏng như lửa đốt.
Chỉ nghe một thiếu nữ cảm thán: "Bức tranh này thật là một kiệt tác mà. Vi Nhi tập vẽ tranh từ nhỏ, mấy năm qua cảm thấy có chút thành tựu nhưng khi nhìn thấy bức họa này nhất thời cảm thấy bản thân như ếch ngồi đáy giếng. Kỹ nghệ yếu kém, so với vị Lệ Mộng Hồng Trần tiên sinh này thì kém xa như trời và đất. Nếu có thể may mắn gặp mặt Vi Nhi nhất định lấy sư lễ tiếp đãi!" Trong lời nói tràn đầy sự chờ mong.
Chúng nữ đều phụ họa theo: "Bức tranh được vị Lệ Mộng Hồng Trần này vẽ nên chẳng phải được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân sao? Chưa bao giờ gặp qua cũng chưa bao giờ nhìn thấy trên đời này ai có thể vẽ được một bức tranh tuyệt vời như thế này!"
Thiếu nữ lẳng lặng nghe mọi người thảo luận, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười kiêu ngạo. Hừ, ta không cho các ngươi biết rõ đâu. Bí mật này chỉ cần hắn không nói thì ta vĩnh viễn giữ trong lòng. Nghĩ đến đây thì nụ cười lại càng thêm ngọt ngào.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Ngay lúc này thì có thiếu nữ nhìn bức tranh đến xuất thần, thấp giọng ngâm thơ. Đúng là câu thơ của Lăng Thiên: "Bích ngọc trang thành nhất thụ cao. Vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp thùy tái xuất. Nhị Nguyệt xuân phong tự tiễn đao. Thật sự là hảo thơ, hảo tự, hảo họa! Xin hỏi muội muội bài thơ này cùng với chữ viết đều là do Lệ Mộng Hồng Trần tiên sinh viết nên!"
Thiếu nữ thản nhiên cười nói: "Đúng vậy!"
Thiếu nữ kia cảm thán một tiếng: "Vị Lệ Mộng Hồng Trần tiên sinh này quả nhiên tài cao cực kỳ! Chỉ là không biết vị tiên sinh này là nhân sĩ nơi nào? Hiện tại bao nhiêu tuổi?" Vừa nói vừa vuốt nhẹ bức ảnh, trên mặt một mảnh quý mến và kính trọng. Hiển nhiên trong lòng nàng có thể vẽ được một bức tranh như thế này sợ rằng tất nhiên là một người chuyên vẽ tranh rất lâu năm, thậm chí cả đời cống hiến cho nghệ thuật này. Cho nên mới hỏi bao nhiêu tuổi.
Thiếu nữ không nhịn được mở miệng nói: "Ta không biết, chưa bao giờ nhìn thấy vị tiền nhân này. Bức tranh này cũng là ngẫu nhiên phát hiện thôi." Một lời nói rất bình tĩnh, tuyệt đối không thể để cho mấy tiểu yêu tinh này biết được bức tranh này là do đại hoàn khố Lăng Thiên vẽ ra. Hừ, các ngươi nếu cho hắn là một đại hoàn khố thì cứ tiếp tục như vậy đi. Nếu như nói với các ngươi thì các ngươi sẽ hai ngày ba lần thăm viếng. Lại cùng với hắn ở chung một tòa thành, lâu dài chẳng phải sẽ kết thân với hắn sao? Trên mặt mỉm cười, thiếu nữ nghĩ vậy cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nhưng đột nhiên tỉnh ngộ: "Ta...ta đang nghĩ gì? Như thế nào lại nghĩ như vậy? Trời ạ... Chẳng lẽ..."
Chỉ nghe thiếu nữ kia hét lớn một tiếng, ánh mắt không thể tin nhìn hai ngón tay mình cả kinh nói: "Sao trên bức tranh này còn ướt...." Chúng nữ nghe vậy liền cả kinh nhìn hai ngón tay của nàng. Quả nhiên trên ngón tay ngọc có vết mực."
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử