Chiếc xe buýt đang chạy trên vùng đất hoang vô tận.
Bụi tung lên dọc theo đường đi, cát vàng nổi lên dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, và ánh sáng ấm áp như một quả trứng luộc, màu đỏ cam đáp xuống phía chân trời, phản chiếu lên kính xe buýt.
Duy Âm ngồi vào chỗ của mình, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại bò lên ghế trước, cùng Dụ Sở ngồi trên ghế điều khiển, có chút không xác định: “Ngươi thật sự từ bỏ làm thủ lĩnh sao?”
Dụ Sở gật đầu.
Hơn nữa, còn phải cảm tạ muội muội quá lợi hại.
Tô Ý mất đi không gian dị hệ năng, Duy Âm hỏa hệ dị năng, còn có Lý ca bọn họ tinh thần hệ dị năng…… Chỉ dựa vào sức lực của Tô Ý, cũng không dễ dàng thoát ra khỏi sóng gió.
Cái này gọi là bước đi sai lầm, Tô Ý ngay từ đầu không có cảnh giác, bị cô đoạt hết cơ duyên, thế cục cơ bản đã giải quyết xong.
Trong nguyên tác Tô Ý có thể vươn lên, cũng không phải dựa vào chính mình, mà là nhờ vào mấy cái cơ hội này.
Dụ Sở nhún vai, nhìn chùm tia sáng phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đúng vậy, ngươi dị năng lợi hại như vậy, sau này liền dựa vào ngươi bảo hộ ta a.”
Duy Âm ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng khéo léo vòng từ sau lưng cô vòng qua, đầu ngón tay chạm vào vòng eo thiếu nữ, tay còn lại cũng ôm lấy cô, vừa vặn đem vòng eo tinh tế của Dụ Sở ôm vào trong lòng, chậm rãi chớp mắt: “Được a…… Về sau ta bảo hộ tỷ tỷ.”
Duy Âm đem khuôn mặt dán lên sườn vai tỷ tỷ, giống như chú mèo nhỏ, sung sướng mà híp mắt.
Dụ Sở ở bên cạnh muội muội, phảng phất có thể cảm giác được tiểu cô nương vui sướng, không khỏi nhướng mày: “Vui vẻ như vậy sao?”
Duy Âm không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Đúng vậy.”
Dụ Sở lắc đầu cười cười, không hiểu muội muội vì cái gì chán ghét sinh sống ở căn cứ.
Bất quá cũng không sao, tiểu cô nương vui vẻ là được.
Màn đêm buông xuống, xe buýt chạy vào rừng rậm.
Bọn họ tìm được một cái siêu thị cũ, từ bên trong lấy ra một số đồ vật.
Nhưng là đến buổi tối, di chứng của Dụ Sở liền tái phát, nằm liệt xe không thể nhúc nhích, mồ hôi nhễ nhại trên người có chút không thoải mái, vì thế híp mắt nỗ lực nhìn rõ phía trước, kêu muội muội, trầm ngâm một lát, cười cười nghiêng đầu nói:
“Ta muốn tắm rửa.”
Duy Âm rõ ràng ngẩn ra một chút, bất tri bất giác mà phản ứng nói: “Ân?”
“Duy Âm giúp ta đi.”
Dụ Sở nghĩ thầm, nếu là nam hài tử, sẽ ngượng ngùng đi?
Cô híp mắt nỗ lực nhìn rõ biểu tình của muội muội.
Nhưng tang thi thị lực, đến buổi tối quả thực giống như bị mù, Dụ Sở nhìn nửa ngày cũng không thấy.
Cũng may còn nghe thấy được âm thanh.
Muội muội tiếng nói rõ ràng khựng lại, khi mở miệng, thậm chí có chút nói lắp: “Ta giúp, giúp ngươi?”
“Đúng vậy, đều là nữ hài tử……Không có gì phải ngượng ngùng.” Dụ Sở cố ý cười tủm tỉm nói.
Xem tiểu gia hỏa có hay không thẹn thùng.
Ở trong tầm mắt mơ hồ của Dụ Sở, tiểu cô nương trầm mặc một lát.
Lúc Dụ Sở cho rằng đối phương muốn cự tuyệt, mới nghe được thanh âm muội muội, trấn định nói: “Được, ta đây giúp tỷ tỷ tắm rửa.”
Dụ Sở: “…… Hả?”
Nhãi con đáp ứng rồi?
Dụ Sở nhẹ nhàng hít hà một hơi.
Này có chút ngoài dự đoán?
Dụ Sở trước nay chưa từng nghi ngờ giới tính của đối phương, cảm thấy tiểu cô nương rất dễ mắc cỡ, ôm lấy cô liền đỏ mặt.
Sau này, cô hơi nghi ngờ về giới tính của muội muội, nhưng thay vào đó tiểu Duy Âm lại trở nên thân thiết, không còn từ chối một số hành vi thân mật nữa, chủ động ôm ấp, âu yếm như một chú mèo con dính người.
Thái độ này lại khiến Dụ Sở bối rối.
Chỉ vì muội muội tuổi còn nhỏ, nếu không Dụ Sở thật muốn biến thái một chút, trực tiếp ấn người lột sạch quần áo, đỡ phải chính mình mỗi ngày đoán tới đoán lui.
“Ngươi xác định có thể giúp ta?” Dụ Sở chớp mắt, đồng tử màu lam nhìn tiểu cô nương, có nghi hoặc hỏi.
“Ân.” Duy Âm liếc mắt nhìn cổ áo thiếu nữ, tầm mắt lại thực nhanh dời đi, thấp giọng nói: “Không phải tỷ tỷ muốn hỗ trợ sao.”
Cô đứng dậy lấy khăn lông, ngồi ở bên cạnh Dụ Sở, nhẹ giọng nói: “……Ta cởi a?”
Dụ Sở phối hợp mà nâng cổ, “Ân.”
Ngay sau đó, cô liền cảm thấy một bàn tay nhỏ đè lên cổ áo mình, đầu ngón tay trắng của tiểu cô nương cọ qua làn da, âm thanh sột soạt vang lên, quần áo buông lỏng, lộ ra một mảng lớn màu da tái nhợt, lạnh lẽo ở dưới ánh trăng, sờ lên mát lạnh như ngọc bích. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Chiếc khăn lông ướt đẫm được Duy Âm vắt nước, động tác mềm nhẹ mà dán lên cơ thể cô, trượt từ cổ xuống thẳng đến xương quai xanh. Tiểu cô nương động tác dừng một chút.
===
210916