Làm Phi

Chương 36: Hạ Nguyệt




Edit: Mị Đức tần
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Tiếng nhạc đã ngưng hoàn toàn. Bốn bề không gian vắng lặng, nữ tử nhấc gót sen tiến lên phúc thân, thanh âm mềm mại ôn nhu nói: "Bệ hạ, Hạ Nguyệt là do huynh trưởng của thần thiếp đi du ngoạn tứ phương ngẫu nhiên tìm được. Vừa lúc... lâu nay trong cung cũng không có ca múa."
Quả thật mấy ngày nay trong cung cũng không có ca múa, do Linh Cơ Vệ thị vừa qua đời. Mọi người hơi hơi rùng mình, từng người đều dằn lòng xuống không để ý tới, đều ngầm thừa nhận vũ cơ này tư sắc tốt, giọng hát tốt mà vũ kỹ cũng tốt. Trước mắt là Ngô Chiêu viện mở miệng, tuy nói người là huynh trưởng nàng ta tìm được, nhưng cũng do Ngự Sử đại nhân tặng người. Xét về công hay tư thì vũ cơ này chắc chắn sẽ nhập hậu cung.
Tịch Lan Vi nhìn về phía vũ cơ kia lần thứ hai, trong lòng vô cùng tin tưởng, đên trừ tịch một đời trước không có diễn ra như vậy, chỉ phải than thầm Ngô gia này quả là có nhãn lực, trong cung vừa chết mất một Vệ thị có giọng ca động lòng người, ngay lập tức bọ họ đã tìm được một vũ cơ song toàn hiến tặng.
Giọng hát kia thánh thót, uyển chuyển... thật đúng là dễ nghe.
Hoắc Kỳ cách một khoảng xa, ánh mắt dừng ở khuôn mặt quen thuộc kia. Hai người cách không xa cũng không gần, bất quá có thể thấy rõ biểu tình của nàng, chỉ thấy thân mình nàng hơi hơi động, tựa hồ thở dài, khuôn mặt nhỏ kia giống như phủ thêm một tầng ảm đạm.
Trong lòng đột nhiên có cái gì đó buồn, không tự giác được mà cân nhắc: Nàng cũng để ý?
Ngô Chiêu viện nói, Hoàng đế ngưng thần không động, phảng phất giống như đang suy tư. Một lúc sau mọi người thấy hắn gật đầu một cái, ý cười rõ ràng nói: "Ngự Sử đại nhân có tâm."
Ngô Chiêu viện sắc mặt vui vẻ, chờ Hoàng đế hạ ý chỉ sắc phong, thay Hạ Nguyệt lãnh chỉ tạ ơn.
"Vậy..." Hoàng đế châm chước mấy phần, nghĩ nghĩ, buông lỏng khẩu khí, "Phong làm Tuyển thị."
Tuyển thị?
Tuyển thị là chính Bát phẩm, đứng hàng cuối cùng trong tám mươi mốt ngự nữ. Mọi người nghe vậy đều cảm thấy so với bản thân dự tính thì phân vị vẫn thấp hơn một chút. Nghiêng đầu nhìn Hạ Nguyệt kia, ngẫm lại cảm thấy... Thôi thôi, rốt cuộc cũng là một trong tám mươi mốt ngự nữ, lại còn có tư sắc như vậy, mặc dù mới đầu phân vị có chút thấp nhưng ai biết ngày sau lại như thế nào. Tuyệt đối không thể khinh thường.
Bên trên, Ngô Chiêu viện cười bái tạ long ân, bên dưới, chúng vũ cơ đồng thanh chúc mừng: "Chúc mừng Tuyển thị nương tử."
Mọi người đều chăm chú nhìn, Hạ Tuyển thị mỉm cười gật đầu, bước lên thềm. Có lẽ do tập múa nhiều năm, nàng ta bước đi dáng vẻ thướt tha, nhẹ nhàng, mỗi một bước đều làm người rung động không thôi.
Thẳng đến trước Ngự tiền, Hạ Nguyệt hành lễ, đoan đoan chính chính, âm thanh kiều mị làm mọi người xương cốt mềm nhũn: "Tạ bệ hạ, cung chúc bệ hạ tân niên đại cát."
Bên cạnh liền có cung nữ mang đến nệm êm, chuẩn bị thêm ghế ở bên Hoàng đế. Mấy phi tần khác thấy vậy liền ảo não: Đang êm đẹp tự nhiên làm cho vũ cơ nhặt được tiện nghi.
Hoàng đế nhấp rượu, cười bảo Hạ Nguyệt miễn lễ. Bỏ chén rượu xuống, bình tĩnh thong dong nói: "Đã sắc phong, dựa theo quy củ mà an bày."
Lời này ý tứ minh bạch, hắn không tính toán để Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh. Các cung nhân đều ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại có một Bảo lâm vì Hạ Nguyệt mà an bày thêm ghế. Lần này Hạ Nguyệt cũng không đoán trước được, ngẩn người, nhưng cũng bái tạ ân đứng dậy nhập toạ.
Mới vừa rồi ca múa chỉ là mở màn, tuy Hạ Nguyệt xuất hiện trước mặt Hoàng đế đều làm mọi người không vui nhưng mà yến hội vẫn cử hành như bình thường.
Các phi tần lục tục tiến lên kính rượu, cơ bản là dựa theo phân vị, đôi khi có vài người ỷ có chút được sủng, hoặc là gia thế tốt cố ý mà giành một bước, áp người khác một cái đầu.
Tịch Lan Vi thưởng thức canh, cười nhìn phía trước tranh đấu gay gắt, xem rồi lại cảm thấy... hôn quân chuyên sủng một người đương nhiên không tốt, nhưng không được Đương kim Thánh thượng sủng cũng không hay. Ngày thường tựa hồ không phải đại sự, nhưng đến khi có yến hội, mới thấy rõ thế lực quan trọng như nào a!
Gắp một miếng măng bỏ vào miệng, tinh tế mà thưởng thức, ăn xong cũng vừa vặn Uyển Dung hoa lui trở về, Tịch Lan Vi liền rót đầy chén rượu, đưa cho Thu Bạch cùng nhau đi lên.
Cúi người hành lễ không chút cẩu thả qua loa. Vững vàng đứng lên, liền muốn tiếp chén rượu trong tay Thu Bạch mà kính rượu hoàng thượng. Tay ngọc mới vừa cầm tới, người trước mặt hoàn toàn không còn vẻ lạnh lẽo nữa, ngồi ngay ngắn mà lười nhác mở miệng: "Diên Tài tử, đừng ỷ vào bản thân không thể nói chuyện, làm một cái lễ coi như là xong, một lời chúc mừng cũng không có."
"...." Tịch Lan Vi tay cầm chén rượu dừng lại, ngơ ngẩn, liền thấy cung nữ đã chuẩn bị giấy bút --- vô phương a, giấy bút đều đặt ở thư án của Hoàng đế, ý tứ rõ ràng là muốn nàng đi qua ngồi xuống.
Mím môi, Tịch Lan Vi thần sắc đạm mạc đi qua, trịnh trọng hạ bút viết mấy chữ: "Chúc Hoàng thượng, quốc thái dân an."
"Quốc thái dân an." Hoắc Kỳ cười cười, thuận miệng nói: "Đúng là nữ nhi của Tướng quân."
Tịch Lan Vi gật gật đầu, lại nâng chén rượu lên muốn kính hắn, chạm đến bên môi lại bị Hoàng đế giơ tay chặn lại. Hoắc Kỳ cười nhấp một ngụm rượu, nói với nàng: "Bỏ xuống đi, cổ họng không tốt, uống ít thôi."
"..." Tịch Lan Vi do dự chớp mắt, buông chén rượu xuống. Hắn không có ý tứ cho nàng rời đi, nàng liền an an tĩnh tĩnh mà ngồi một bên, càng không để ý đến ánh mắt của các phi tần kia, thong dong thản nhiên.
Các phi tần còn lại tiếp tục kính rượu, chúc mừng, ngẫu nhiên cũng có một vài cáo mệnh phu nhân hoặc hoàng thất tiến lên, nhưng đều biết điều mà không hỏi Tịch Lan Vi cái gì, đều xem nàng giống như không ngồi bên cạnh Hoàng đế.
"Phụ thân nàng tra được chút ít manh mối về người hạ dược nàng." Trong lúc người khác kính rượu có chút thời gian, Hoắc Kỳ liền tranh thủ nói một câu, cười nhẹ: "Dược này là kỳ dược trên giang hồ, khó trách Ngự y cũng bó tay không có biện pháp."
Tịch Lan Vi nghe hắn nói cũng gật gật đầu, nếu hắn tính toán không nói với nàng nhiều nữa, nàng liền không hề truy vấn. Tóm lại nhân mạch của Việt Liêu Vương quá lớn, quá rộng, tìm được kỳ dược độc nàng cũng không có gì kinh ngạc.
Hắn nói, tay gắp con tôm đã lột vỏ bỏ vào trong miệng, nếm thử rồi nói: "Hương vị không tồi." Liền duỗi tay ra lấy, thái giám đứng một bên nhanh tay lẹ mắt vội vàng lấy nhưng cũng không kịp tới giúp đỡ, cái đĩa đã đặt trước mặt Tịch Lan Vi "Nếm thử?"
Khách khí dò hỏi. Tịch Lan Vi cười gật đầu một cái. Cũng không từ chối, hào phóng thoải mái mà nhấc đũa kẹp lấy. Đưa vào trong miệng nếm thử, vị ngọt mà thanh, quả thực rất hợp khẩu vị nàng.
Nàng vừa ăn, vừa ngước nhìn đánh giá hắn. Hắn đang nhìn ca múa vũ nhạc bên dưới, bộ dáng tựa hồ như đang thưởng thức nhưng đuôi lông mày với đáy mắt lại không tìm thấy ý cười.
Nhìn có chút không quen. Ngạc nhiên thoáng qua, phút chốc tự ý thức được, không biết từ khi nào nàng đã có thói quen là Hoàng đế luôn luôn tươi cười?
Ấn tượng đối với Hoàng đế rõ ràng là từ một đời trước kéo dài tới nay. Nàng ở bên ngoài dùng thân phận ngoại mệnh phụ bái kiến nhiều lần như vậy, chỉ cảm thấy hắn luôn ít nói ít cười, không giận mà uy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phách thiên tử uy nghi – vậy mà cho đến tận bây giờ, nàng cũng cảm thấy tươi cười như vậy là rất bình thường.
Đến tột cùng vì cái gì cảm thấy hắn mang theo ý cười mới là bình thường...
Tịch Lan Vi có chút hoảng hốt, trong lòng suy tư lung tung, tìm đáp án.
Rất nhanh đã có đáp án – nhưng đáp án kia lại không làm nàng an tâm.
Giống như thời điểm hắn nhìn nàng... luôn luôn cười. Là một ý cười thâm tình hoặc đạm mạc nhưng lúc nào cũng đều xuất hiện. Một lần tiếp một lần luôn luôn hiện hữu, dần dần làm cho cái gọi là "uy nghi thiên tử" ở trong lòng nàng dần bị áp chế đi xuống. Mặc dù hiện tại nàng đối với hắn là thập phần cung kính, nhưng nếu hồi tưởng lại... đúng là không thật sự sợ hắn, nhưng nàng biết hắn rốt cuộc vẫn là hoàng đế.
"Thỉnh an hoàng huynh." Hoắc Trinh ôm quyền hành lễ thế nhưng sắc mặt lại có chút âm trầm. Từ lúc hắn bước lên bậc thềm đi vào đã thấy Tịch Lan Vi đang ngồi bên cạnh Hoàng đế, trước sau chỉ chăm chú mà nhìn vào Hoàng đế, không biết đang suy nghĩ cái gì mà giật mình.
Thẳng đến lúc hắn thỉnh an, Tịch Lan Vi đột nhiên khôi phục lại bình thường, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái nhưng rất nhanh lại cúi đầu ngồi im lặng.
"Nhị đệ." Hoàng đế vừa gật đầu, tay phải vừa giơ ly rượu lên uống cùng hắn. Thế nhưng cũng không sơ sót Tịch Lan Vi, mới vừa rồi thần sắc có chút hoảng loạn, tuy là uống rượu nhưng tay trái vẫn duỗi xuống nắm chặt tay nàng, tựa hồ bảo nàng an tâm.
Hoắc Trinh cũng không thừa lời, sắc mặt có chút xanh mét nhưng cũng không thèm che dấu, nâng tay vái chào cảm tạ sau đó xoay người cáo lui.
Một đời trước rõ ràng vô cùng chán ghét thế nhưng đời này Hoắc Trinh làm cho Tịch Lan Vi nhiều lúc không rõ hắn nghĩ gì. Nhưng lúc hắn rời đi, nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn về phía Hoàng đế, thấy hắn đang chọn quýt, nàng tự giác duỗi tay ra nhận lấy lột thay hắn.
"Nhị đệ vừa xuất hiện, người ở trước mặt Trẫm thực ngoan..." Hoắc Kỳ cười nhìn nàng lột quýt mà nói "Dù gì  trước kia các ngươi cũng chỉ mới định hôn mà chưa có làm lục lễ, sao bây giờ thấy hắn lại như thỏ con thấy sói, vội vàng lui về sau để người ta che chở?"
Rõ ràng là cố ý trêu ghẹo nàng mà, Tịch Lan Vi cong khoé miệng cười nhẹ, biết giải thích không rõ nên chỉ có thể tuỳ ý hắn trêu ghẹo.
"Bệ hạ vạn tuế." Lại một giai nhân hành lễ ở trước mặt hắn, thanh âm kiều mỵ, mặc dù nghe không quen thuộc nhưng cũng đủ để Tịch Lan Vi biết là ai.
Hạ Tuyển thị đứng lên, trịnh trọng tiếp nhận chén rượu, thanh âm thanh thuý, êm tai dễ nghe: "Bệ hạ tân niên vạn an, Hạ Quốc đời đời hưng thịnh."
Kỳ thực đều là những lời nói hết sức bình thường, nhưng từ trong miệng nàng ta thoát ra lại làm người ta xương cốt mềm nhũn. Hoắc Kỳ cười một tiếng, cùng vị tân phi tần này uống rượu coi như là cho nàng ta mặt mũi, có điều lại nghe nàng ta nói: "Vị này là Lan Vi tỷ tỷ? Trước đây ở Cẩm Thành thần thiếp đã nghe nói, khắp nơi đều nói tỷ tỷ là tuyệt thế giai nhân, còn có văn nhân hoạ chân dung tỷ tỷ nữa..."
Nàng ta nói thật hưng phấn, con mắt to sáng long lanh, đối với Tịch Lan Vi thì lại như đánh thẳng vào lòng. Miệng không thể nói, không có thanh âm cùng người ta tranh luận đương nhiên có vài phần tự ti, huống chi việc này... Nghe tựa như khen, kỳ thực là nói nàng không biết tự trọng.
Quý nữ thế gia đều ở nơi khuê các, nào có ai khắp nơi gặp người khác, lại còn để người khác hoạ mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.