Làm Phi

Chương 118: Hà Nguyệt




Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Không biết Việt Liêu xảy ra chuyện gì." Mị Điềm gắt gao nhíu mày, từ khi Mị Điềm có thai đến nay, Tịch Lan Vi chưa bao giờ thấy qua biểu tình này của nàng ấy: "Mấy ngày nay Thẩm Ninh phái rất nhiều người đi, ngày hôm qua cũng tự mình đi đến đó."
Lòng Tịch Lan Vi lơ lửng, một mình Sở Tuyên tiến đến cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Thẩm Ninh là Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ...
Việc yêu cầu hắn phải tự mình đến, tuyệt đối không phải là việc nhỏ.
...
Hai người lo lắng kinh sợ nói chuyện với nhau, các nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà rất nhanh, sự tình đã truyền khắp trong triều và hậu cung.
Trước khi Hoắc Trinh khởi binh tạo phản, Trưởng công chúa Hà Nguyệt ở trên đất phong của hắn.
Đó là thân muội muội của hắn, cũng là thân muội muội của Hoắc Kỳ, hiện giờ Hoắc Trinh khởi sự, lại trở thành con tin...
Biểu hiện đối phương đã không bận tâm đến tình cảm huynh muội, Trưởng công chúa Hà Nguyệt giữ được tính mệnh hay không, hoàn toàn dựa vào Hoắc Kỳ.
Trong triều lại tranh luận một phen. Lúc này đây, hơn phân nửa triều thần cho rằng, đại cục trước mặt, tất nhiên là lấy giang sơn làm trọng.
Nói cách khác, Trưởng công chúa sống hay chết đều không quan trọng.
Chiến sự cũng thật sự khẩn trương, có triều thần trong lúc nôn nóng, không màng ngăn trở đến Tuyên Thất Điện liều chết can gián. Tịch Lan Vi nghe xong hiểu rõ, từ sau khi Hoắc Trinh đưa ra "Con tin" này, Hoắc Kỳ tức khắc từ chủ động chuyển thành bị động, chiến sự vốn không nên có bất luận cái gì trì hoãn đã không hề thuận lợi như dự đoán trước.
Nhìn mấy người đang đồng loạt xúc động bị thái giám giữ chặt, sắc mặt Hoắc Kỳ âm trầm, thật lâu không nói gì.
"Trưởng công chúa Hà Nguyệt là thân muội muội của bệ hạ." Tịch Lan Vi lạnh mặt, không nhịn được đã mở miệng. Tay nàng lập tức bị hắn nắm chặt, ý bảo nàng im lặng. Nàng liếc hắn một cái, lời nói lại chưa dừng: "Tình thủ túc, nếu như bệ hạ không màng đến, có gì khác biệt so với Việt Liêu Vương?"
Mấy người nhìn nàng, thần sắc khác nhau. Mặc kệ lời này của nàng có vài phần đạo lý, bọn họ lại khó tránh khỏi đều có ý nghĩ giống nhau: Cờ hiệu của Việt Liêu Vương là "Thanh quân sườn"- muốn thanh chính là nàng ta, nàng ta còn dám ở đây nhiều lời.
"Vài vị đại nhân vừa giận mắng Việt Liêu Vương không nhận lục thân[1], vừa xúi giục bệ hạ không màng đến tính mạng của Trưởng công chúa, đến tột cùng là có ý tứ gì?" Khẩu khí của nàng thêm hùng hổ doạ người, lời còn chưa dứt, lập tức bị hắn quát lớn: "Chiêu nghi!"
[1] Lục thân: Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con ("phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử" , , , , , )
Đã rất lâu, hắn luôn gọi tên nàng. Nhiều lắm là lúc phân phó cung nhân làm việc vẫn xưng phân vị của nàng, ví dụ giống như "Hầu hạ Chiêu nghi thay y phục". Nhưng khi cùng nàng nói chuyện, bất luận trước mặt hay sau lưng người khác, hắn cũng không dùng danh xưng này.
Tịch Lan Vi nghe thấy rùng mình, tất nhiên là phát giác nỗi lòng của hắn đang biến hóa, nàng rời khỏi chỗ ngồi đến trước bàn, quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ thứ tội."
Hoắc Kỳ nhất thời chưa mở miệng, nhưng triều thần bên cạnh đã than một tiếng: "Lòng dạ phụ nhân, bệ hạ nhất thiết không thể nghe."
Lời nói không có ý tứ trách cứ nàng, trọng điểm vẫn là khuyên hắn không nên "Nhân tiểu thất đại"[2]. Tịch Lan Vi yên tĩnh suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn về người nọ, khẽ tươi cười: "Thật sự là " lòng dạ phụ nhân " sao?"
[2] Nhân tiểu thất đại (因小失大): vì nguyên nhân nhỏ mà bỏ qua việc lớn.
Không giống như giận dỗi, mà là có ý nghiêm túc thỉnh giáo. Hỏi thẳng đến mức làm người nọ ngẩn ra, sau đó hắn tức giận nói: "Việc triều đình, không để nữ nhân tham gia vào chính sự."
"Bổn cung không tham gia chính sự, chỉ tranh luận với đại nhân việc " lòng dạ phụ nhân" này." Nàng vẫn còn quỳ, ngẩng đầu nhìn đối phương, trong đôi mắt đẹp lại lộ ra vẻ sắc bén, thậm chí không thể hiểu được mà có chút cảm giác như từ trên cao nhìn xuống: "Đại nhân, " tu thân rồi sau đó tề gia, tề gia rồi sau đó trị quốc, trị quốc rồi mới bình thiên hạ". Đây cũng không phải là lời trong 《 Nữ giới [3], mà là 《 Đại học 》[4] đã dạy. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, Trưởng công chúa là người nhà chí thân của bệ hạ, nếu bệ hạ mặc kệ nàng ấy, thì " tề gia " cũng làm không tốt, sao có thể trị quốc, bình thiên hạ?" Lời nói của nàng trước sau chậm rãi, rồi lại lộ ra lạnh lẽo, ngừng lại một chút, thêm hai phần ý cười, nói tiếp: "Lại nói sâu thêm một bước, Việt Liêu Vương và Trưởng công chúa Hà Nguyệt, đều là người nhà của bệ hạ, việc này là gia sự của bệ hạ. Nên giải quyết như thế nào, các vị đại nhân chỉ có thể nghe, không có quyền xen vào."
[3] Nữ giới(女诫, tạm dịch: Những quy phạm đạo đức dành cho người phụ nữ): Cuốn sách viết bởi Ban Chiêu, tự Huệ Ban, là nữ sử học gia đầu tiên của Nho gia, đồng thời là nhà văn thời Đông Hán Trong cuốn sách này, bà đưa ra bảy thiên với bảy phương diện đức hạnh và hành xử lễ nghi để quy phạm người phụ nữ xử thế lập thân, đã tạo nên ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc mấy ngàn năm sau này.
[4] Đại học(大学): là một trong Tứ thư của Nho học Trung Quốc. Đại Học cùng với Trung Dung, Luận Ngữ và Mạnh Tử hợp thành bộ Tứ thư được Khổng Tử khởi xướng và Mạnh Tử kế thừa.
Người nọ đột nhiên giận dữ, bọn họ còn không có trách nàng xen vào, ngược lại nàng còn lên tiếng chỉ trích bọn họ. Tiến lên một bước, lập tức muốn lý luận cùng nàng: "Ngươi..."
"Đủ rồi." Khẩu khí của Hoắc Kỳ thực nhẹ, nhưng thanh âm lại lạnh tới cực điểm, lộ rõ đã không còn kiên nhẫn: "Việc này không cần tranh cãi nữa, trẫm sẽ tự an bài thỏa đáng."
"Bệ hạ..." Mấy người còn muốn bẩm báo gì đó, Hoắc Kỳ lại quét mắt liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua trẫm ngủ không được tốt, muốn nghỉ một chút."
Quả nhiên đã hạ lệnh đuổi khách, mấy người nghẹn lại, tuy hiển nhiên là không cam lòng, nhưng vẫn chỉ có thể vái chào: "Thần cáo lui."
Sau khi bọn họ cáo lui, lập tức trong điện giống như trống rỗng. Các cung nhân trừ hít thở ra thì không dám nói gì, không đoán được Hoàng đế có bao nhiêu tức giận với Nghiên Chiêu nghi.
"Nàng không nên nói nhiều như vậy." Giọng điệu Hoắc Kỳ không nóng không lạnh, liếc nàng lại nói: "Có biết Hoắc Trinh đưa ra cờ hiệu gì hay không?"
"Thần thiếp biết..." Tịch Lan Vi lẩm bẩm đáp, cắn chặt hàm răng một cái, lại nói: "Nhưng nếu bệ hạ thật sự buông bỏ Trưởng công chúa Hà Nguyệt, ngày sau sẽ không có hậu hoạn sao? Ai biết không màng tình thủ túc có thể trở thành cờ hiệu mưu phản tiếp theo hay không..."
Lời nói được một nửa nàng nâng mắt, mới thấy hắn trước sau vẫn luôn nhìn nàng, lạnh lẽo trong mắt hắn làm nàng cứng lại, im lặng, bái lần thứ hai: "Thần thiếp biết tội..."
"Tất cả lui ra đi." Hoắc Kỳ phân phó.
Các cung nhân trầm mặc cùng nhau thi lễ, khom người rời khỏi.
Hoắc Kỳ đứng dậy rời khỏi ghế, nhìn gò má trắng nõn như sứ của nàng lòng hắn càng thêm trống rỗng, không lên tiếng mà bước đến gần, mỗi khi đến gần một bước, giống như đều có thể cảm giác được nỗi lòng của nàng lại phức tạp hơn một chút.
Hắn đứng yên ở trước mặt nàng, suy nghĩ trong chốc lát, từ từ nói: "Hoắc Trinh lấy cờ hiệu "thanh quân sườn", là để lừa dối người trong thiên hạ, lại khó tránh khỏi có người cảm thấy đây là đúng, chờ hắn thanh lọc " quân sườn" này... Nàng nói xem, nếu trẫm trực tiếp phế nàng đi, hắn vẫn không lùi binh, lời nói dối liền bị chọc thủng, đúng không?"
Tịch Lan Vi ngẩn ra, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy hắn trầm mặc nói tiếp: "Nếu nàng lại xen vào việc của người khác, trẫm sẽ làm như vậy."
"..." Nhất thời nàng bị nghẹn lại không nói ra được lời nào, nàng nhíu mày, cúi đầu không nói.
"A." Hoắc Kỳ khẽ cười một tiếng đỡ nàng lên, nói: "Biết là nàng vì muốn tốt cho trẫm", hắn thu lại ý cười, yên tĩnh một lát, khẽ nói: "Nhưng... Việc này nàng không cần quản nhiều."
"... Vâng." Không hỏi nguyên nhân, nàng chỉ là nhẹ giọng đáp lời, nghe theo hắn.
" "Cờ hiệu" này của Hoắc Trinh, tuy là dù cho ai thấy cũng biết đó chỉ là lý do thoái thác, nhưng dù là lý do thoái thác, cũng có lớn có nhỏ." Hắn lại than một tiếng, tiếp tục giải thích: "Trong triều tạm thời không có người yêu cầu phế nàng để bình loạn, là văn võ bá quan còn suy nghĩ rõ ràng. Nhưng nếu thời gian quá dài, trẫm không biết có thể có người mắc phải hồ đồ này hay không. Còn nữa... Giống như nàng lo lắng, nếu trẫm không màng đến tính mạng của tiểu muội sau này sẽ trở thành đề tài bị mọi người nói đến, trẫm cũng sợ chuyện của nàng ngày sau lại bị người khác lấy ra nghị luận."
Hắn nói nhẹ nhàng chậm rãi và thành khẩn, nói xong, môi mỏng mím chặt, chỉ nhìn nàng không chớp mắt, chờ nàng hồi đáp.
"Vâng..." Nàng gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Thần thiếp hiểu rõ, bệ hạ không cần giải thích nhiều lời. Mới vừa rồi chỉ là..."
Chỉ là lòng tràn đầy lo sợ nếu hắn không chịu được áp lực thật sự mặc kệ Trưởng công chúa Hà Nguyệt, thật sự sau này sẽ lưu lại hậu hoạn.
"Quan tâm sẽ bị loạn." Hắn hiểu rõ mà khẽ cười, ngón cái ở trên gò má nàng vỗ một cái, giọng nói liền nhẹ nhàng hơn: "Tự biết nương tử có ý tốt, vẫn xin nương tử tin tưởng vi phu có thể xử lý tốt mọi việc. Phần quan tâm này..." Hắn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Không bằng lấy điểm tâm để biểu hiện?"
Lấy điểm tâm để biểu hiện...
Từ sau khi bị nạn lần trước, xác thật mấy hôm nay nàng không có làm điểm tâm đưa tới, hắn không cố tình đề cập đến, hiện nay lời này... Ngược lại giống như là đã mong nhớ rất lâu rồi.
Tịch Lan Vi có chút dở khóc dở cười, cũng trở nên cực kì nghiêm túc: "Vâng!"
...
Vào ban đêm, trong thành Việt Liêu là một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Đã là cuối thu, bắt đầu vào mùa đông, gió càng thêm lạnh thấu xương, thổi ở trên mặt không hề ôn hòa, giống như lưỡi dao mỏng nhẹ nhàng cắt qua.
"Đại nhân." Người đi vào trong phòng vái chào: "Đã bố trí thỏa đáng."
Chung trà trên tay Thẩm Ninh ngưng lại, nhìn về phía Sở Tuyên, Sở Tuyên nhìn về phía người tiến vào bẩm báo: "Có bao nhiêu " thỏa đáng "?"
"..." Người nọ nghẹn lại, không thể đáp lại.
Sở Tuyên lại hỏi: "Có thể bảo đảm ta không chết sao?"
Người nọ vẫn không hé răng.
"... Cho nên bố trí có ích lợi gì?" Cười một tiếng khinh miệt, hắn đứng lên bước ra phía ngoài, lười biếng lời nói: "Thôi thôi, vốn cũng không thể trông cậy vào các ngươi có thể bảo vệ mệnh của ta, lần trước không đánh chết ta đã là không tồi rồi."
Rất không lưu lại mặt mũi.
...
Bá tánh trong thành ước chừng cũng nghe được hoặc nhiều hoặc ít những ồn ào ở bên ngoài trong đêm.
Cũng may, biết chiến sự đã bắt đầu, chợ đêm sớm đóng, cũng không có người có lá gan đi ra ngoài để nhìn.
Đối với quan binh ở biệt uyển của vương phủ, nơi "Tạm giam" Trưởng công chúa Hà Nguyệt mà nói, một đêm này có thể nói là rất đáng sợ.
Mấy mũi tên bắn lén lấy tánh mạng của thủ vệ ở cửa, tiếp theo, cách xa hơn vài bước một chút, người còn chưa kịp đến gần đã trơ mắt mà nhìn một hắc ảnh bay vào trong viện.
Tất nhiên không dám trì hoãn, lập tức đẩy cửa mà tiến vào, nhưng chưa kịp thấy tình trạng trước mắt như thế nào, hai mắt đã một hồi đau đớn.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế gọi nhiều người tới giúp đỡ, đủ các loại đao thương kiếm kích, tiếng gào thét, đúng lúc lại nhìn đến một bóng đen từ sau tường nhảy ra.
"Đáng chết, đúng là hắn!" Quan viên Chưởng sự lên tiếng mắng. Trước kia nghe Việt Liêu Vương phân phó tăng cường đề phòng, để ngừa Sở Tuyên cướp người, hắn liền phát giác chính mình tiếp nhận một củ khoai lang nóng phỏng tay, kết quả thật đúng là không ngoài sở liệu, dù có tăng cường đề phòng cũng không thể ngăn hắn lại.
Cũng may Việt Liêu Vương phân phó cũng đơn giản sáng tỏ, nếu không ngăn được, thì không cần cố kị tánh mạng của Trưởng công chúa.
Hắn lập tức phân phó cung tiễn chuẩn bị: "Chuẩn bị" này cũng không phải là ở trong phủ mà thôi.
Một tia pháo sáng phóng lên không trung, sau khi tỏa ra một mảnh sáng rực, Sở Tuyên kinh hãi, cả người lạnh đi. Hai bên đường phố... Phàm là nơi cao một chút, rõ ràng đều có bóng người.
"Đã nói là không thể trông cậy vào bọn họ..." Sở Tuyên nhắc mãi một câu, sau đó người bị hắn khiêng trên vai rõ ràng một đường kinh hãi nhưng trước sau không mở miệng lại hỏi một tiếng: "Cái gì?"
"Ta nói chúng ta có khả năng phải chết." Hắn vẫn chạy gấp, thỉnh thoảng nhìn hai bên một cái, bóng người đen như mực vẫn không có điểm cuối.
"..." Người trên đầu vai lại trầm mặc một lát, sau đó bỗng dưng dùng lực, hắn không có một chút phòng bị nào, nàng liền lăn trên mặt đất.
"... Điện hạ?!" Sở Tuyên lập tức phải quay về đỡ lấy, nàng giơ một tay ngăn lại, nhìn hắc ảnh hai bên đường, tự mình cũng nghĩ rất rõ ràng: "Chết chắc rồi đúng không? Sao còn không kéo thêm đệm lưng?"
Hắn là phụng mệnh tới cứu người, hiện tại bị con tin yêu cầu kéo thêm "Đệm lưng" chôn cùng, thần sắc của Sở Tuyên lập tức phức tạp.
Nhìn thấy hai người dừng lại, mọi người hai bên đều có chút nghi hoặc, thần kinh căng chặt, sợ có chuyện xấu gì.
Lại một tia pháo sáng được phóng ra, Sở Tuyên nghe được thanh âm kéo dây cung.
Tiếp theo, lại một tia pháo sáng nữa.
Cũng biết khó thoát chết, lúc này cũng chỉ có thể liều mạng. Tay phải rút kiếm vung lên, tay trái đồng thời "Xách" người trên mặt đất lên, thanh âm lưỡi dao sắc bén chặt đứt mũi tên gỗ bên tai vang lên không ngừng, nữ tử bên cạnh cũng kêu la không ngừng.
Khi chắn mũi tên, Sở Tuyên không nhìn mà chọn mấy mũi tên có lực đạo nhẹ hơn chút bắn ngược trở về, ngẫu nhiên còn có thể bắn chết mấy tên, kéo thêm mấy cái "Đệm lưng".
"A..." Trưởng công chúa Hà Nguyệt lại kêu một tiếng sợ hãi, vừa rồi nàng tiêu sái như thế, trước mắt thấy đao thật kiếm thật cũng sớm bị dọa đến hoa dung thất sắc[5], nhưng sau một tiếng kêu này, lại nghe thấy Sở Tuyên cũng hô nhỏ một tiếng.
[6] Hoa dung thất sắc: Mô tả khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng hốt sợ hãi.
"Đại nhân?!" Nàng bị dọa, chưa kịp hỏi thêm một câu, cả người đã bị người ta dùng sức ném. Bên tai nghe thấy tiếng cửa sổ rách nát hỗn loạn, sau đó bị rơi xuống, toàn thân đều đau.
"Chờ ở bên trong!" Sở Tuyên hét lên một tiếng. Trưởng công chúa Hà Nguyệt xoay người nhìn chung quanh, đây là một cửa hiệu buôn bán, nàng dựa vào một nơi, hai bên mũi tên bay loạn đều không thể bắn vào.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Kỳ: Có thể bớt an bài tiết mục cho Lan Vi ở Tuyên Thất Điện hay không? Nàng quan tâm sẽ bị loạn...
A Tiêu nhàn nhạt liếc: Hai ngươi rõ ràng là cùng nhau "Quan tâm sẽ bị loạn"...
Hoắc Kỳ: Đúng vậy, cho nên...
A Tiêu: Cho nên ngươi là nam tử hán đại trượng phu, có bản lĩnh ngươi đừng loạn a! Để cho chính nàng loạn, có một bên thanh tỉnh là tốt rồi! 【 chụp vai 】
Hoắc Kỳ khóc rống, ngồi xổm ôm đầu: Làm nam nhân thật khó...
Sở Tuyên ở ngoài ngàn dặm: Ngươi có khó như ta không?! Có khó như ta không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.