Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Chương 5:




Trở lại khách sạn bình dân, bọn họ đều ngồi trong phòng chờ ta.
“Ta muốn đi tham gia võ lâm đại hội.” Ta gọn gàng dứt khoát nói ra đích đến tiếp theo.
“Sư tổ, đến võ lâm đại hội gì chứ? Ngươi cũng đâu có võ công! Tranh cái gì võ lâm minh chủ a?” Tiểu Kiện không hiểu dụng ý của ta.
“Đúng vậy, đúng vậy, Long nhi, chém chém giết giết có cái gì hay đâu. Vạn nhất ngươi bị thương làm sao bây giờ?” Lão đầu lập tức khẩn trương mà phụ họa.
“Ta chỉ muốn đi không được sao? Hơn nữa, ta không có võ công không có nghĩa là ngươi cũng không có a?” Ta mắt trợn trắng, “Mặt khác, ta là muốn khảo nghiệm ngươi, xem thử công phu của ngươi đến tột cùng đã tới trình độ gì.” Mượn cớ a, đều là mượn cớ.
“Thế nhưng, chúng ta không phải nên trở về sao?” Còn đang do dự. (Alpha: giảng giải một chút. Cái này Lạc Dương cách Tuyệt Tình Cốc không xa. Nếu không thế nào cục cưng rớt xuống vách núi chưa đi nhiều ít đã đi ra được đến đây?)
“Kháng nghị vô hiệu. Quyết định như thế đi.” Ta vỗ bàn, xoay người nói với lão đầu, “Võ lâm đại hội ta nhất định đi. Ngươi có muốn theo hay không, tùy ý ngươi.”
“Theo, sao lại không theo. Long nhi thích đi đâu, ta phải đi đó.” Cẩu cẩu trung thành trả lời.
Cứ như vậy, chúng ta một đám người hạo hạo đãng đãng xuất phát đến Lạc Dương.
Ta, Tiểu Kiện, Tiểu Bạch, lão đầu còn có Phúc Quý ngồi trong một chiếc xe ngựa, do một người thị vệ đã từng bị Tiểu Kiện đánh ngất ở phía trước lái xe. Lúc này, Bách Lý đi ở bên cạnh xe ngựa, còn thường thường nhìn xuyên qua mành xem ta, dường như sợ ta có thể lần thứ hai vứt bỏ nó, hại ta không thể làm gì khác hơn là đem mành hai bên trái phải nhấc lên, để cho nó nhìn dễ dàng. Ngoài ra, sau xe ngựa còn có mấy chiếc xe ngựa khác chạy theo, tất cả đều là nhân viên đi theo lão đầu. Hắn chuồn êm đi ra còn có thể mang nhiều người như vậy theo cùng, ta thực sự là hết chỗ nói rồi.
“Cái kia, ta có chuyện vẫn gạt ngươi, cũng không biết Nhược Nhược có nói cho ngươi không.” Ngần ngừ mãi, ta quyết định nói ra chân tướng.
“Long nhi muốn nói cái gì?” Lão đầu vội vàng đem sản phẩm nổi tiếng Tô Châu đang hiếu kính ta dừng lại.
“Ta, cái kia, kỳ thực, ân…” Có chút khó nói, dù sao hắn đối đãi với ta không tệ, nói ra, sợ hắn niên kỷ lớn chịu không nổi.
“Ngươi không phải là thân sinh nhi tử của ta, đúng không?” Lão đầu lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm ta.
“A? Ngươi đã biết rồi?” Lòng ta cả kinh, “Lúc nào?”
“Kỳ thực ngươi vừa vào cung, ta đã biết.” Lão đầu cười tủm tỉm nhìn ta, “Nhi tử của ta sao ta lại không biết? Dù cho là xa nhau bao lâu, có vài thứ vẫn sẽ không thay đổi. Tỷ như, trên đầu Long nhi chỉ có một cái xoáy tóc, mà ngươi lại có hai.”
Hai cái không phải thông minh hơn sao? Sai! “Vậy Nhược Nhược có phải cũng đã sớm phát hiện rồi?”
“Đúng vậy! Thế nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hắn thậm chí cũng giống như ta, đều tình nguyện tin ngươi là long nhi.” Hắn thở dài, trên mặt có chút ưu thươngnhàn nhạt.
“Vậy ngươi lại còn phong ta làm Thái tử, vậy nghĩa là sao?” Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Kỳ thực ta là mượn tay ngươi để đưa Nhược nhi lên đài. Cho tới nay, hắn luôn cho rằng mình là người phụ tá Long nhi, đối ngôi vị Hoàng đế không hề có chút dã tâm. Nếu như ngươi ở lại, như vậy hắn cũng có thể vì ngươi mà phát huy tài cán; nếu ngươi đi, hắn càng bụng làm dạ chịu.” Đem hết kế hoạch nói ra.
“Ngươi đùa kiểu gì vậy! Vạn nhất nếu như ta là kẻ có dã tâm, lợi dụng hắn, vậy quốc gia cùng bách tính chẳng phải đều xong?” Trong cơn giận dữ, trên đời này còn có người ác hơn ta, quả nhiên là cáo già mà.
“Trên thực tế ngươi không phải! Mà ta cũng thành công rồi, không phải sao?” Đắc ý nhìn ta.
“Nhưng hắn không phải không ngồi trên thái tử vị sao?” Không cam lòng cố gắng tìm ra kẽ hở.
“Ngươi ta đều không ở trong triều, tất cả triều chính do hắn cầm giữ, vậy chẳng khác nào hắn đã lên đài rồi sao?” Nhất thiêu mi.
“Vậy ngươi đối tốt với ta đều là giả vờ?” Khó chịu bị hắn lợi dụng.
“Không!” Hắn sờ sờ đầu ta, “Có thể là di tình tác dụng, cũng có thể là ngươi ta có duyên. Nói chung, đối với ngươi ta là thực sự muốn ôm ngươi vào trong lòng mà bảo hộ. Nếu như ngươi muốn mặt trăng trên trời, ta cũng sẽ giúp ngươi hái xuống.”
Người này lúc còn trẻ tuyệt đối là chuyên gia tán gái mới có thể nói những lời này. Có thể nói ta không cảm động là giả, vì vậy viền mắt ta có chút hồng hồng cay cay.
“Nếu như ngươi không ngại, cũng không thể gọi phụ hoàng, vậy gọi cha nuôi cũng được.” Vỗ vỗ vai ta.
“Cha nuôi, ta cũng ganbade!” Trầm giọng nói.
“Cái gì cha nuôi đa? Có phải so với cha nuôi thân thiết hơn một tầng a? Nếu là như thế này, vậy ngươi sau này cứ gọi như thế được rồi.” Lão đầu tự cho là thông minh.
“Xì!” Ta bị hắn chọc cho bật cười. Ôi nương của yêm ơi, “nỗ lực lên” bị hắn lý giải thành cha nuôi, Hoàng đế này thực sự là kẻ dở hơi a!
“Cười rồi, cười rồi. Ta coi như ngươi đã đáp ứng!” Vui rạo rực.
“Hảo!” Ta cười như điên trong lòng.
“Lạc Nghiễn, ta đây vẫn gọi ngươi là Long nhi có được không? Gọi quen rồi, không muốn sửa.” Lão đầu cười cười nói với ta.
Ta cũng đã nghe quen, cứ tùy hắn đi.
Cứ như vậy, trên đường đi vừa nói vừa cười, chúng ta chậm rãi đến gần Lạc Dương.
Hôm nay, chúng ta nghỉ chân tại một trấn nhỏ cách Lạc Dương còn khoảng hai ngày đường. Lúc đang ở khách điếm dùng bữa, nghe thấy mấy người trong giang hồ thảo luận.
“Vương đại hiệp, ngươi nhận được thiếp mời chưa?”
“Đương nhiên là rồi! Thế nào, ngươi cũng là đi đến võ lâm đại hội?”
“Vâng.”
“Xin hỏi, muốn đến võ lâm đại hội phải có thiếp mời?” Ta tiến lên.
“Tiểu huynh đệ, ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết?”
“Xin lỗi. Tại hạ vừa ra giang hồ, còn chưa hiểu rõ quy củ.” Ta sờ sờ ót, làm bộ không có ý tứ.
“Vậy, ngươi hãy nghe cho kỹ nhé. Phàm là ai cũng phải có anh hùng thiếp mới có tư cách tham gia võ lâm đại hội lần này, hiểu chưa?” Nói, còn cầm một thiệp mời ánh vàng rực rỡ đưa ra trước mặt ta.
“Cảm tạ, cảm tạ.” Ta bỉu môi trở lại chỗ ngồi. Lôi đại hiệp phiền phức, mở đại hội thì lo mở đi, còn bày đặt anh hùng thiếp!
Bới một chén cơm ăn vội, ném một câu “Ta ăn no rồi!”, liền rời khỏi khách điếm nghĩ biện pháp. Đi đi đi, liền đụng một vị lão hán thụ thương té trên mặt đất.
Ta tiến lên đỡ lấy hắn: “Vị lão bá này, ngươi làm sao vậy? Bị thương rồi đi?”
“Không có việc gì, không có việc gì, quay về dược quán thượng chút dược thì tốt rồi.” Lão đầu khoát khoát tay.
“Ta đây giúp ngươi trở lại.”
Chờ lão hán trở lại y quán thượng dược, ta cũng lý giải tình huống. Nguyên lai hắn là đến trấn trên xem bệnh cho một nhà giàu. Chủ nhân bị thương rất nặng, nhưng vội vàng đi tham gia võ lâm đại hội, mà lão hán lại nói hắn bị thương cần phải chậm rãi điều trị, nhất thời không được động đậy, vì thế bị người nọ gọi thủ hạ đánh cho nằm bẹp giữa đường.
“Vậy sao ngươi không đi đến quan phủ cáo hắn?” Bây giờ còn có ác bá như vậy, quả nhiên những kẻ nhận được anh hùng thiếp điều không phải cẩu hùng.
“Hắn gia đại thế đại, không chỉ có danh tài chủ, mà còn là đệ tử phái Tung Sơn. Vì thế hắn rất hống hách, mà ai dám đắc tội hắn?” Lão hán bất đắc dĩ đáp.
“Thì ra là thế. Vậy lão bá ngươi cứ nghỉ cho khỏe đi.” Thù này ta giúp ngươi báo.
Ta đi ra khỏi y quán, một biện pháp lưỡng toàn hình thành trong đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.