Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Chương 6: Thế giới gốc 6




Mặc dù đã có kinh nghiệm chinh chiến ở nhiều thế giới, nhưng khoảng cách giữa truyện và sự thực sắp bị bắn nát như cái rổ nó vẫn còn cách xa nhau nhiều lắm, lúc bị súng ống từ bốn phương tám hướng chĩa vào, Phàn Viễn không khỏi run rẩy đôi chân.
Anh tới chiến trường này chỉ là để ép Nhan Duệ xuất hiện, vốn tưởng chỉ cần ló mặt ra cho Nhan Duệ biết là được rồi, ai ngờ Lý Viêm Long lại không có nghĩa khí như thế, thế mà lại đem anh bỏ chợ, nếu như Nhan Duệ không tới kịp thời thì coi như anh xong đời rồi.
Anh kêu la om sòm: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, giờ em đang nơi nao, giờ em đang ra sao, không có cách nào nữa sao?”
“Một khi hệ thống đang nâng cấp thì sẽ không thể dừng lại, nhưng mà bây giờ chủ nhân đã có được thân thể và tràn đầy linh lực, cho dù Tiểu Ngũ không thể giúp đỡ, thì vẫn có thể dựa vào năng lực của mình… mà giãy giụa một chút.”
“Giãy giụa một chút..” Khóe miệng Phàn Viễn giần giật, “Ý em là lần này anh chết chắc rồi có phải không?”. truyện ngôn tình
“Theo như số người bao vây cùng với vũ khí trang bị của họ, dưới tình huống không có người ngoài giúp đỡ, khả năng chủ nhân chống cự mà vẫn có thể sống sót còn chưa tới 0,01%, nhưng nếu dựa theo năng lực tiềm ẩn của chủ nhân, có lẽ tỉ lệ vẫn còn gia tăng..”
Phàn Viễn ừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi ngưng kết ra một thanh bảo kiếm bạch quang trong tay, đứng giữa những vũ khí công nghệ cao, trông nó có vẻ thật nhỏ bé, nhưng không mảy may ảnh hưởng tới vẻ mặt nghiêm nghị đầy khí thế của anh, chỉ thấy anh phi thân mà nâng kiếm lên, múa may quay cuồng ra mấy chiêu thức đẹp mắt trước mặt mọi người,  bày ra tư thái của một cao thủ tuyệt thế, vẻ mặt thê lương toát lên cảm giác “Vô địch quá cô đơn”.
Anh thi hành nhiệm vụ nhập vai nhiều năm như vậy, tuy không rõ đánh đấm gì, nhưng ra vẻ ta đây ngầu lòi thì cũng không thành vấn đề.
Đám người đó bị anh dọa đến là sửng sốt, hiển nhiên không ngờ anh lại đột nhiên bộc phát linh lực như vậy, thoáng do dự một chút, trước đó họ nhận được tin đối phương là một tên nhóc năng lực chiến đấu sida, đảm bảo chẳng thể làm ra cái tích sự gì, kết quả không ngờ người này không những không phải linh thể bán trong suốt, mà lại còn khó… khó nắm bắt như vậy, chỉ sợ không biết có phải mình đã tấn công nhầm người rồi hay không.
Phàn Viễn thấy mình múa may tay chân một chút đã dọa bọn họ sợ như vậy, trong lòng dần an tâm hơn, nhưng Tiểu Ngũ lại không chút lưu tình mà hất nguyên một gáo nước lạnh vào người anh: “Linh lực trên người chủ nhân là do chủ thần dùng số lượng lớn linh thạch tẩm bổ mà có, chứ không phải là hàng không giới hạn.”
“………” Vẻ mặt Phàn Viễn vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng nội tâm đã vỡ tan tành, “Nhỡ linh lực hết anh sống sao đây?!”
“… Không bằng phóng tay đánh một trận, biết đâu lại tìm ra được con đường sống, theo như kiểm tra của hệ thống, ở hướng tây bắc có một buồng giam lỏng..”
Không đợi nó dứt lời, Phàn Viễn đã hiệu triệu linh lực mà ngưng kết thành một vòng chắn bảo vệ, sau đó phóng về phía tây bắc, anh vừa nhúc nhích một cái đã có hàng ngàn tia laser từ đủ mọi góc phóng tới, Phàn Viễn từ từ nhắm mắt lại mà lao về phía trước, trong lòng hết sức bi thương nghĩ: “Tàn một đời hoa.”
Nhưng hào quang nhân vật chính lại là thứ kỳ diệu như vậy, chiếc vòng chắn bảo vệ anh vững như núi, chống mọi đòn tấn công, chỉ là màu sắc đang nhạt dần một cách rõ rệt, hiển nhiên là không đủ linh lực, nếu lại có thêm một đợt tấn công mới thì khó có thể chống đỡ nổi.
Anh giơ thanh kiếm lên rồi đâm vào những cỗ máy chiến đấu bọc thép, những đốm lửa bắn tung lên, vài cỗ máy bị đâm vào cánh mất đi năng lực khống chế, chúng lao thẳng về phía đồng đội của mình, cảnh tượng trở nên hỗn loạn trong chốc lát.
Anh không có thời gian đâu để để ý tới kẻ địch đứng sau lưng, chỉ biết xông về phía trước, cánh tay thể như không còn là của mình, tự khua thanh kiếm ánh sáng về phía trước mà chém giết kẻ thù, tránh né đòn tấn công từ khắp mọi nơi, anh đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, trải qua không biết bao nhiêu cảnh chiến đấu tàn khốc, trong đầu ghi nhớ không biết bao nhiêu chiêu thức, cho dù nhắm chặt đôi mắt cũng có thể hành động.
Không biết có phải do ảo giác hay không, anh cứ có cảm giác như kẻ địch mỗi lúc một nhiều, hình như giết bao nhiêu cũng không hết, mà kẻ địch phía sau lưng cũng dần dần vây sát lại, phía trên còn hơn mười chiếc phi cơ chiến đấu phát ra âm vang dội, này là muốn ép anh vào đường cùng à!!
Càng ngày anh càng có cảm giác lực bất tòng tâm, lá chắn trên người khi ẩn khi hiện, dường như chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất, đến khi ấy, anh không những bị bắn thủng lỗ chỗ như cái rổ rá, mà có khi còn thịt xương nát bẩy.
Anh mới có được thân thể chưa đầy nửa ngày, chẳng lẽ giờ lại phải chết sao? Rốt cuộc cái tên khốn Nhan Duệ kia muốn kéo dài tới chừng nào nữa?!
Ê ê ê ê ê ê… Nhan Duệ á!
Phàn Viễn kích động đến mức giọng run lên: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, đưa cho anh cái con robot hồi trước anh đưa em giữ đi! Mau lên mau lên mau lên nào!”
“Có phải robot anh nhờ em bảo quản sau khi thế giới ABO kết thúc không ạ?”
“Đúng! Chính nó!”
Trước cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Ngũ lấy robot ra, robot màu bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lớn đến mức đôi tay của người trưởng thành cũng chẳng thể ôm nổi, từng đường nét vừa tinh tế lại cũng vừa ưu nhã, nhiêu đó đủ thấy sự dày công và tâm huyết của người chế tạo ra nó.
Phàn Viễn sờ sờ nắn nắn con robot, trong lòng bồn chồn không yên, anh lẩm bẩm: “Nhan Duệ à, anh đừng làm em thất vọng đấy nhé!”
Nói rồi anh tập trung linh lực vào trong đó, chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi vị trí mà xuất hiện bên trong con robot cấp SSS, con robot này được chế tạo từ vật liệu kim loại mà thế giới này không có, dù có vô số tia laser chĩa vào cũng không mảy may gây tổn hại, nó tựa như một vị vương giả trên chiến trường, hờ hững cười nhạo đám người tấn công kia không biết tự lượng sức mình.
Ở bên kia, đám Bạch Tập, Tập Miểu và Mính Kỳ vốn đang chiến đấu với đám tạo phản Diệp Xuyên, Hưu Tư, đột nhiên cả hai bên dừng động tác lại, ngạc nhiên nhìn thứ vũ khí không thuộc về thế giới này, nó nhởn nhơn hoành hoành ngang ngược trên chiến trường này, mọi người nhìn muốn rớt cả hàm.
Bạch Tập lẩm bẩm nói: “Đùa đó à.. chiến giáp tới từ thế giới tương lai, cái thứ này đáng ra không được mang ra khỏi kịch bản chứ…”
Vẻ mặt Diệp Xuyên vô cùng nghiêm túc: “Trừ khi là do nhân vật chính tự tay chế tạo, hơn nữa vật liệu chế tạo không phải thu hoạch từ thế giới đó, còn không thì chỉ có thể đổi từ hệ thống thương thành..”
Hưu Tư phản bác: “Gì chứ, ở hệ thống thương thành lấy đâu ra cái này, rõ ràng nó được chế tạo từ thiên thạch thời kỳ hồng hoang! Tôi từng lén mang một cục nhỏ đi, còn bị lão đại tịch thu về!”
Mọi người khinh bỉ liếc mắt nhìn anh ta, Hưu Tư xấu hổ giận đỏ mặt lên.
Mính Kỳ hừ lạnh nói: “Còn không biết xấu hổ kêu lão đại, mày đang làm phản, là kẻ địch của bọn tao đấy, có hiểu hay không hả?!”
Bầu không khí vất vả lắm mới trở nên yên ắng giờ lại bị châm lửa lên, bọn họ từng làm cộng sự đồng hành với nhau mấy ngàn năm, giờ lại phải coi nhau như kẻ địch, còn phải chiến đấu lấy mạng nhau.
————————————————————
Ở trên một vách đá nằm ngoài chiến trường, ba người đàn ông đang yên lặng chứng kiến cảnh tượng này.
Lý Viêm Long vẫn giữ khư khư cái bản mặt than, chỉ nắm chặt tay Du Khải không buông ra, Du Khải giãy giụa nửa buổi cũng không cựa ra nổi, vừa tức vừa sốt ruột, thấy đột nhiên Phàn Viễn lấy một con robot ra thì hết cả hồn, gào lên hỏi Nhan Duệ: “Anh biết trước anh ấy sẽ triệu hoán robot ra, cho nên mới bảo bọn tôi không bảo vệ anh ấy chứ gì?! Hóa ra anh muốn rèn giũa anh ấy, sao không nói ngay từ đầu chứ, hại tôi vã cả mồ hôi!”
Nhan Duệ chẳng ừ hứ gì, chỉ là trong mắt lóe lên ý cười, “Cậu ấy luôn mang lại ngạc nhiên cho tôi.” Vừa dứt lời liền biến mất khỏi vị trí.
Trước đây thứ hắn tặng Phàn Viễn chỉ là một mô hình mô phỏng, để anh nhận lấy, Phàn Viễn thấy đẹp nên thích lắm, coi nó như robot của mình vậy, suốt một thời gian dài yêu thích không nỡ buông tay, sau đó chơi chán rồi thì ném vào trong kho của hệ thống, giờ trong lúc nguy cấp mới chợt nhớ ra con robot này.
Đợi hắn đi rồi, Lý Viêm Long mới cất giọng nói: “Anh ta không phải kiểu người như vậy đâu.”
Du Khải không thể hiểu: “Sao? Không phải kiểu gì cơ?”
Lý Viêm Long nhìn bộ dạng ngây thơ của cậu ta, vẻ mặt dịu đi nhiều, kiên nhẫn giải thích: “Anh ta không phải kiểu người đàn ông hy vọng người mình yêu có thể trở nên độc lập, trong lòng anh ta điên cuồng muốn trói buộc Đạm Ôn ở bên cạnh mình, để cậu ta mãi mãi ẩn núp dưới cánh chim của mình, nhưng bởi vì không muốn làm trái với nguyện vọng của cậu ấy nên đành cố gắng khống chế sự điên cuồng kia lại, giờ lại nấp sau lưng giở thủ đoạn này, mấy ngày này ở bên ngoài, anh ta đã trở nên không giống chính bản thân mình!”
Du Khải suy tư trong thoáng chốc, tức điên cả người: “Ý anh là căn bản anh ta cũng không biết Phàn Viễn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên mới làm vậy để dọa Phàn Viễn, để sau này anh ấy không dám làm loạn nữa, sếp của anh biến thái thật đấy!”
Khóe môi Lý Viêm Long cong lên: “Ừ anh ta như vậy đấy, cũng chỉ có cậu nhóc kia mới có thể trị được anh ta.”
Thực ra gã thấy rõ ràng, ban nãy lúc linh lực của Phàn Viễn yếu đi, Nhan Duệ đã định xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là đột nhiên con robot kia xuất hiện cản hành động của hắn lại, chắc giờ hắn đang hối hận muốn chết vì trước đây đã tạo ra con robot kia.
Trên thực tế, Lý Viêm Long đã đánh giá thấp Nhan Duệ rồi, với mỗi hành động của Phàn Viễn làm, cho dù anh có đánh vào mặt hắn, hắn cũng thích điên lên được ấy, chỉ hận không thể quay mặt bên kia ra cho anh đánh chán đánh chê.
Phàn Viễn ngồi nghỉ xả hơi trong con robot rộng hơn hai mét, ban nãy anh vừa kích hoạt hệ thống trí năng của robot, bật hình thức tự động chiến đấu, dù sao thì xung quanh toàn là kẻ địch của mình, đánh ai cũng như nhau cả.
Đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội, anh vội đứng lên nhìn xem tình huống bên ngoài, thông qua màn hình của robot, anh thấy rõ dưới mặt đất ngổn ngang những mảnh vũ khí đã vỡ vụn, còn có tiếng người kêu thảm thiết, giữa khói bụi mù trời, bóng một người đàn ông cao lớn xuất hiện, vạt áo đen tung bay trong gió, trên người toát lên khí chất mạnh mẽ có thể làm rung động cả đất trời, khỏi nói cũng biết, người đó không nghi ngờ gì nữa là chủ thần đại nhân nhà anh.
Phàn Viễn vừa nhìn hắn vừa dùng chức năng chụp hình của robot để ghi lại tư thế oai hùng này, anh nhìn mà chảy cả nước miếng, nhưng ngoài miệng vẫn ngạo kiều nói: “Hừ, tới muộn như vậy, sao không đợi mình chết rồi mới tới nhặt xác.”
Nhan Duệ mỉm cười về phía màn ảnh, anh liền không kiềm chế được mà đỏ mặt, mở cửa buồng robot mà nhảy tung tăng ra ngoài, được Nhan Duệ đón lấy ôm vào lòng.
Phàn Viễn tức giận bóp lấy gương mặt tuấn tú của hắn, bực mình nói: “Muộn muốn chết! Anh có biết em bị chủ tịch chấp pháp đại nhân nhà anh quăng vạ quăng vật ở chiến trường không? Làm em sợ nhũn cả chân! Có phải anh trốn một góc để chế giễu em không?”
Nhan Duệ bị đau kêu oai oái, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để anh biết chính mình bày mưu cho Lý Viêm Long mặc kệ anh, vội vã giải thích: “Anh đi xử lý hai tên phản đồ, vừa kết thúc đã lập tức chạy đi tìm em, cục cưng có bị thương ở đâu không, để anh thổi thổi cho em nào.”
Phàn Viễn thấy mặt hắn bị mình bóp đỏ cả lên, lúc này mới nguôi giận thu tay về, dựa vào vai hắn nhỏ giọng nói: “Được rồi, lần này em cũng có lỗi, đáng lẽ ra không nên tự ý xông ra chiến trường, nếu không có robot kia, chắc em tiêu đời luôn rồi.”
Ngoài mặt Nhan Duệ có vẻ thương tiếc đau lòng lắm, nhưng trong lòng lại rất đỗi hài lòng, thầm nghĩ đã đạt được mục đích rồi, nhất định sau này cậu nhóc sẽ không dám dính vào nữa, lại nghe thấy Phàn Viễn nắm tay mình kiên định nói: “Sau này nhất định em sẽ chăm chỉ luyện tập, trở thành một người đàn ông có thể một mình đảm đương mọi thứ, dù không có robot cũng có thể đánh gục hết bọn họ luôn!”
“………” Nhan Duệ nói: “Ừ, đánh gục hết luôn…”
Hình như phản tác dụng rồi?!
————————————————————
Chủ thần đại nhân vừa ra tay, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng hẳn về một bên, chẳng tốn chút thời gian nào đã kết thúc trận chiến phản loạn quy mô lớn này, thế giới gốc lại một lần nữa thống nhất hòa bình.
Mặc Thiên Hòa và Ẩm Nguyệt đã bị Nhan Duệ xử lý từ lâu, thực ra hắn không thẳng tay mạt sát, mà là tước đi hệ thống rồi ném xuống hạ tầng cho làm pháo hôi, để bọn họ thể nghiệm mấy kịch bản thân bất do kỷ đầy bi thảm. Ba vị chấp pháp cao cấp còn lại thì đẳng cấp quay về không, lưu vong ở mấy thế giới khai hoang ngu muội. Đám lâu la còn lại thì không bị truy cứu trách nhiệm, ai về vị trí nấy, tiếp tục dốc sức để giữ gìn sự an bình của thế giới gốc.
Đó giờ hắn ra tay độc ác, nhưng lần này lại nhẹ tay đến lạ, khiến thuộc hạ đã theo sau hắn nhiều năm đều lấy làm kinh hãi, thiếu chút nữa tưởng hắn bị người ta tráo đổi.
Duy chỉ Lý Viêm Long là hiểu rõ trong lòng, nghiêm túc nói: “Đều nhờ công lao của Đạm Ôn cả, chắc cậu ta hầu hạ đại nhân khổ cực lắm, tôi đã hứa sẽ phát cúp và cờ thưởng cho cậu ta, mọi người đi trao cho cậu ta giúp tôi.”
Kết quả vừa mới đưa cúp và cờ thưởng đi, chỉ chốc lát sau đã nhận được tin tức sét đánh giữa trời quang.
Gã nhìn bức thư nhậm chức trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi: “Du Khải bị điều tới tổ ngôn tình nhập vai nam phụ thâm tình á? Ai ra lệnh này vậy?”
Bạch Tập bị phái đi chuyển lời vội lui về phía sau, nhỏ giọng thầm thì: “Là boss tự nói đó.”
Tấm lụa trên tay Lý Viêm Long bị ngọn lửa màu lam đốt cháy sạch, gương mặt đó giờ không mang theo biểu tình gì cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
“ĐẠM ÔN!!”
Mà lúc này Phàn Viễn đang ở nhà hú hí với Nhan Duệ, đang thỏa thê vui sướng đột nhiên hắt hơi một cái, anh gãi gãi mũi rồi nói: “Nhan Duệ à, em nghĩ hình phạt kia còn chưa đủ đô.”
Nhan Duệ gặm gặm cắn cắn lên xương quai xanh anh, trên làn da nõn nà trắng sứ xuất hiện dấu hôn đỏ, tựa như đóa hồng mai nở rộ, hắn nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn anh, cười nói:
“Em lại có ý đồ gì hả?”
Phàn Viễn cười hề hề: “Kêu Du Khải tới thế giới Mary Sue đi~”
“Ừ, ý kiến hay đó.” Hắn dùng lực mà nâng thân mình, thở gấp nói: “Em thỏa mãn anh trước đi, rồi anh sẽ thỏa mãn em.”
“Nè nè! Anh làm cái gì thế.. chậm một chút…. Ưm, vẫn là nhanh lên một chút đi…”
CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.