Liên Tư Vũ đem hoa quả rửa sạch, sau đó đặt trên bàn nhỏ trong nhà.
Nam hài vẫn ở trên giường, dùng ánh mắt cảnh giác hung ác nhìn y.
Mặc dù hơi thở sạch sẽ trên người y làm người ta yêu thích, nhưng nam hài như cũ vẫn nhận định y là một kẻ nguy hiểm.
Liên Tư Vũ nhìn nó một chút, sau đó ra khỏi nhà gỗ nhỏ, y cần tìm đường ra khỏi nơi này.
Thế nhưng đến chạng vạng y vẫn không thu được kết quả khả quan gì...
Liên Tư Vũ tuy có chút âu sầu, không biết Tinh linh tộc hiện giờ thế nào rồi, còn có mục tiêu nhiệm vụ... không biết hắn có cho người đi tìm y không?
Nơi này thực sự quá quỷ dị, y muốn dùng ma pháp truyền tống ra ngoài cũng không thể, thư gửi đi cũng không ra khỏi khu rừng này, y từng thử dùng động vật để đưa tin, nhưng chúng nó cũng bị ngăn lại, tựa như có một màng chắn ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.
Liên Tư Vũ xoa xoa mi tâm, có chút đau đầu.
Nam hài vẫn ngồi trên giường, chăm chú gặm hoa quả mà Liên Tư Vũ đưa, tuy rằng nhìn hắn dường như không để tâm, nhưng thực ra lâu lâu vẫn lén đem mắt nhìn Liên Tư Vũ. Thấy y sầu mi khổ não, tâm trạng hắn cũng có chút không tốt.
Mấy hôm nay ở cùng y, hắn đã xác định y không nguy hiểm, không biết đối với người khác như thế nào, nhưng y tuyệt đối sẽ không làm hắn bị thương.
Nhận định này làm hắn thả lỏng tâm, nhưng mà vẫn không dám quá thân thiết với y.
Hắn biết y muốn đi ra ngoài,nhưng mà...
Nam hài rũ mắt.
Hắn sẽ không dẫn y ra ngoài. Không nói thực lực hắn còn chưa đủ, mà là... hắn muốn y ở đây cùng hắn.
Liên Tư Vũ đương nhiên không biết tâm tư người trên giường, thế nhưng y cũng biết Vương tử đã không còn phòng bị y như mới đến nữa, đây là một dấu hiệu tốt, chờ ngày y tìm ra đường ra, y có thể mang hắn về tộc.
- Có muốn cùng ta ra ngoài không?
Liên Tư Vũ câu môi, tạo ra một nụ cười từ ái hiền hòa.
Nam hài ngẩng đầu nhìn y một chút, sau đó thận trọng gật đầu.
Nụ cười của Liên Tư Vũ càng tươi đẹp.
Cuối cùng nam hài cũng phản ứng y rồi.
Cảm giác này giống như khi Tiểu Diệp đi ra từ bông hoa, khiến y vừa vui sướng vừa mừng rỡ.
Nam hài nhìn y cười, cũng vô thức cong môi.
Đôi mắt vàng kim như chứa ánh nắng, rực rỡ và ấm áp.
Nhưng rất nhanh Liên Tư Vũ nhận ra dị dạng, nam hài không có khí tức khiến sinh vật yêu mến, cũng không có khả năng câu thông cùng thực vật.
Liên Tư Vũ nhớ đây là bản năng của mỗi Tinh linh Vương, không cần người dạy mà...
Y đánh giá nam hài một chút, sau đó khẽ câu môi.
Chắc chắn trí nhớ của y đã bị động tay động chân.
Liên Tư Vũ là một ngày quyết tuyệt vô tâm, những thứ y cho rằng là của mình thì y không muốn ai đụng vào, nếu không kẻ đó chắc chắn sẽ gặp kết cục cực kì thê thảm.
Y rất dễ nói chuyện, nhưng nếu chạm vào "đồ của y" mà chưa được sự cho phép, vậy...
Liên Tư Vũ mân mê môi, sát khí trên người khiến động vật cây cỏ xung quanh cứng nhắc, không khí ồn ào náo nhiệt bỗng chốc như bị ấn nút "tạm dừng".
Nam hài lùi ra sau vài bước, cảnh giác nhìn y, người hơi co lại, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng một giây sau Liên Tư Vũ lại cười cười, khí tức quanh thân cũng là một mảng ấm áp hài hòa, khiến cho đầu óc của các sinh vật đều mơ màng, thầm nghĩ lúc nãy mình gặp ảo giác.
Chỉ có nam hài vẫn kinh sợ nhìn y.
- Nghĩ đến vài thứ dám động đồ của ta thôi, không cần căng thẳng.
Liên Tư Vũ cười cười giải thích, sau đó chủ động đi trước.
Nam hài nhìn bóng lưng của y, lí trí thúc giục hắn chạy trốn, nhưng tình cảm lại khiến hắn do dự.
- Đi thôi.
Người kia bỗng quay lưng lại, mái tóc lục sắc theo động tác của y mà tung bay, ánh mắt như một viên ngọc thạch cực kì xinh đẹp, tỏa sáng nơi rừng sâu âm u, đôi cánh rải rác ánh sáng như đom đóm, y phục trắng tinh trên người càng tôn lên khí tức ôn hòa dịu dàng.
Lần đầu tiên trong đời, nam hài lựa chọn tình cảm thay vì lí trí.
...
Nam hài vẫn giữ nguyên bản năng của dã thú, thấy con mồi phù hợp liền vồ đến, cùng móng vuốt sắc nhọn trên tay cắt động mạch chủ của con mồi.
Liên Tư Vũ thấy vậy càng tươi cười.
Tinh linh không có móng vuốt, chỉ có Hắc tinh linh mới có.
Cho nên... Vương tử này không phải người y nên tìm.
- Ngươi có biết cách rời khỏi đây không?
Rõ ràng ngữ khí của Liên Tư Vũ vẫn ôn hòa, nhưng nam hài nhạy bén cảm nhận được một tia xa cách trong đó.
Bàn tay nam hài khựng lại...
Hắn giấu con mồi sau lưng, cẩn thận nhìn Liên Tư Vũ. Hệt như muốn hỏi, bởi vì thấy ta giết động vật, nên ngươi xa cách với ta sao?
Thấy ánh mắt cẩn thận của nam hài, tâm y nhói lên...
Đôi mắt đó, giống như động vật nhỏ khi bị tổn thương và bỏ rơi...