Lạc Trần

Chương 4:




- Tiểu thư, cô bị thương rồi.
Nữ chính có lẽ là không thích bữa tiệc của ma cà rồng nên chạy ra ngoài, bên ngoài cung điện này có một vườn hoa hông, Ngải Diệp Diệp vấp chân ngã vào khóm hoa, gai trên nhành hồng đâm vào chân cô ta.
Mùi máu thơm ngọt tràn ra.
Biết mùi vị này sẽ dẫn tới phiền toái, Liên Tư Vũ bế cô lên.
- A! Ngươi làm gì?!
Ngải Diệp Diệp hốt hoảng giãy giụa.
- Im lặng nhé tiểu thư, nếu không sẽ có người nghe thấy đó, tôi sẽ không làm hại cô đâu.
Liên Tư Vũ trấn an cười, kết hợp với gương mặt vốn đã có lực sát thương rất lớn,khiến cho Ngải Diệp Diệp ngây ngẩn, quên cả giãy giụa.
Thính lực của huyết tộc rất tốt, nhất là với người có thực lực cao như Liên Tư Vũ, cho nên chưa đi được vài bước đã nghe thấy đằng xa có tiếng bước chân.
- Ôm chặt nhé, tiểu thư.
Dứt lời, Liên Tư Vũ mở rộng đôi cánh đen tuyền, đưa Ngải Diệp Diệp bay lên không trung, rất nhanh liền biến mất nơi chân trời.
- Oa!!!!
Ngải Diệp Diệp kinh ngạc mở to mắt, hai tay theo bản năng ôm chặt cổ Liên Tư Vũ.
Tiểu Thiên Sứ thấy tình cảnh của hai người, cắn răng thêm một nhiệm vụ. Nó không thể để Tứ... Liên Tư Vũ có tình cảm với người khác được.
[Tinh! Nhiệm phụ phụ tuyến: Ghép đôi nữ chính và nam phụ số hai!]
[ Nam phụ số hai sao... Phelan Đại Thân Vương.... ]
Ngải Diệp Diệp bởi vì phấn khích nên không chú ý tới, trên môi Liên Tư Vũ vương lại một nụ cười cổ quái.
- Tiểu thư, nếu ta ném cô từ đây xuống, cô nghĩ tay gãy trước hay chân gãy trước đây?
Liên Tư Vũ dừng lại giữ không trung, nhìn vào cánh rừng xanh tốt dưới chân.
- Ngươi...
Bất ngờ bị giọng nói cổ quái của Liên Tư Vũ, Ngải Diệp Diệp làm ra vẻ mặt không thể tin.
Không thể tin người trước mặt một giây trước còn là quý tộc tao nhã, giây sau đã trở thành ác ma tàn độc.
- Liên thân vệ! Ngươi muốn làm gì sủng vật của ta?!
Phát hiện sủng vật nhỏ của mình biến mất, Phelan lập tức đi theo mùi máu mà truy tìm đến đây.
- Phelan Đại Thân Vương.
Đứng giữa không trung hành một đại lễ, Liên Tư Vũ hơi buông lỏng bàn tay.
- Hiếm có lúc hứng thú với một sủng vật, nhưng chợt phát hiện sủng vật này đã có chủ, vậy nên... muốn hủy hoại thôi.
Liên Tư Vũ dịu dàng cười, hệt như câu nói tàn bạo đó không phải y nói ra.
Phelan biết tính cách Liên này cổ quái, hơn nữa việc này không phải chưa có tiền lệ.
Lúc trước y coi trọng một thứ, nhưng lại có người nhanh tay mang đi, sau đó y không màng ngăn cản và đe dọa của người khác, giết người cướp của, cướp xong lại phá, theo lời y thì...
- Thứ ta thích, chỉ có ta có thể dùng. Ta không thể dùng, vậy phá hoại đi.
- Liên Tư Vũ! Ngươi muốn đối đầu với ta?!
Phelan có chút nóng nảy.
- Ha, Phelan Đại Thân Vương nghĩ ta không dám sao?
Địa vị của nguyên chủ có thể so với Thân Vương, nhưng đó chỉ là lời đồn, bởi vì với thực lực của nguyên chủ, hắn có thể cùng Đại Thân Vương bất phân thắng bại.
Liên Tư Vũ buông lỏng tay, Ngải Diệp Diệp rơi xuống bên dưới.
Với độ cao này, không nói là gãy tay gãy chân, mất đi tính mạng cũng không phải là không thể.
- Diệp Diệp!
Phelan không chút do dự lao xuống.
Nhưng Liên Tư Vũ sẽ nguyện ý để hắn cứu Ngải Diệp Diệp sao?
- Đại Thân Vương, người quá nóng nảy rồi,chẳng phải chỉ là một sủng vật thôi sao?
Liên Tư Vũ nâng tay, ngăn cản Đại Thân Vương.
- Liên Tư Vũ!!!
Phelan tức giận rống y, bàn tay đánh qua.
Tiểu Thiên Sứ lúc này cũng thực hoảng sợ, dồn dập hỏi Liên Tư Vũ.
[Túc Chủ! Ngươi làm cái gì a?! Làm sao có thể mưu sát nữ chính?!!!! Thế giới này sẽ sụp đổ đó!!!]
[ Nữ chính chẳng dễ chết như vậy, điều này ngươi cũng biết mà.]
- A, chợt nhớ rằng ta còn có chút việc, Đại Thân Vương ta cáo từ trước.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Liên Tư Vũ rút lui.
- Ngươi?!
Phelan chỉ có thể tức giận quát một tiếng, sau đó thấy sủng vật nhỏ nhà mình sắp rơi xuống đất, vội vàng lao xuống.
Phelan tiếp được nữ chính thì cũng đã gần đến ngọn cây, nhưng mà bởi vì quán tính nên không thể động cánh bay lên, Phelan cắn răng, cuộn cánh bao bọc hai người lại, rớt xuống khu rừng.
Va chạm rất nhiều cành cây khiến chúng nó gãy đổ, khi đến mặt đất thì cánh của Phelan cũng đã tràn đầy vết thương.
- Phelan, Phelan?
Ngải Diệp Diệp run rẩy đẩy đẩy người đang ôm mình, nhưng Phelan bị thương quá nặng, rốt cuộc ngất đi.
- Phelan, đừng dọa ta...
Ngải Diệp Diệp run rẩy kiểm tra hơi thở của Phelan...
Rất mỏng, nhịp tim cũng không đập.
Ngải Diệp Diệp khóc, bởi vì cô... là bởi vì cô nên Phelan mới bị thương.
Cô cắn môi, nhìn nhìn xung quanh, sau đó nhặt lấy một nhánh cây vừa bị gãy kia, cắt mạnh vào tay.
Da cô ta vốn non mịn, tuy rằng cành cây không sắc bén, nhưng rất dễ dàng làm chính mình bị thương.
Máu tươi chảy ra càng nhiều, Ngải Diệp Diệp nhịn xuống sự đau đớn do vết thương gây ra, đem miệng vết thương áp vào miệng Phelan.
Máu tươi rơi xuống miệng ai đó...
Dù sao máu tươi của cô ta vốn rất bổ, vết thương trên cánh Phelan lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại.
Đến khi Phelan tỉnh lại, Ngải Diệp Diệp đã ngất vì mất máu quá nhiều.
Kế hoạch của Liên Tư Vũ đã thành công một nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.