Chuyển ngữ: Táo
Beta: Thủy Tiên
Khi ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lặn từ đằng tây, gió đêm chốn rừng núi khẽ thổi qua mặt của Lương Hi, ráng màu đầy trời chiếu trên tòa nhà nội trú của bệnh viện, hình thành nên một quầng sáng thần kỳ.
Lương Hi bùi ngùi vô ngần, sau khi nói chuyện với bác sĩ Triệu, tâm trạng của cô không hề trở nên nhẹ nhàng hơn, mà trái lại, chính cô đã rơi vào dòng cảm xúc ủ dột.
Chết, có lẽ đó là sự giải thoát với Lâm Tiểu Hà, nhưng đối với một cảnh sát mà nói, chân tướng cũng quan trọng vô cùng. Đây là ý nghĩa của việc Lương Hi trở thành cảnh sát, cô không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên giẫm lên bóng đêm, kéo lê cơ thể mỏi mệt về đồn cảnh sát.
Cô đặt tờ giấy và kẹp tóc cùng một chỗ rồi dọn dẹp đồ đạc và tan làm về nhà.
Sắc trời bên ngoài đen kịt, như thể là con người ta có thể rơi vào đêm tối vô biên này mà chẳng cần tiếng động gì.
Lương Hi nhìn bầu trời tối đen như mực, cô thở dài. Cô vừa cúi đầu nhìn thì đã phát hiện một bóng đen kỳ dị núp bóng dưới một cái cây thấp thấp ngoài cổng lớn của đồn cảnh sát.
“Ai?” Lương Hi giật mình, cô mở chốt đèn pin, soi tới người nọ.
Người nọ dùng tay che, giọng nói khàn khàn bảo: “Là cô, cô là mẹ của Lâm Tiểu Hà.”
Ngay lúc ấy, Lương Hi nương theo ánh sáng đèn pin cầm tay mà nhìn sang, cô thấy một khuôn mặt đau khổ bi thương, cô vội vã rọi đèn pin sang chỗ khác.
“Ngại quá, cô, cháu tưởng là… người xấu.” Lương Hi xin lỗi.
“Không sao.” Mẹ Lâm nhìn về hướng đồn cảnh sát, đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng hỏi cô rằng: “Đồng chí cảnh sát, bọn họ nói cháu đang điều tra cái chết của con bé nhà cô, là thật sao?”
Ánh mắt mẹ Lâm chứa chan bao mong chờ.
Lâm Hi đắn đo một chút, rồi cô gật đầu.
Giọng mẹ Lâm run rẩy: “Cô biết mà, con bé nhà cô sẽ không tự tìm đến cái chết, chắc chắn là con bé đã bị người khác hại…”
“Cô à.” Lương Hi cắt ngang lời của mẹ Lâm: “Chuyện này… vẫn còn đang điều tra, không đồng nghĩa với việc chắc chắn là cô ấy bị người khác hại.”
Mẹ Lâm cố nặn ra một nụ cười: “Vậy cũng coi như là có hy vọng rồi đúng không? Đồng chí cảnh sát, cô biết hôm đó cháu bị đánh oan, bình thường thì lá gan của đàn ông nhà bọn cô vô cùng nhỏ, nhưng chỉ cần người trong nhà khuyến khích một câu, thì ông ấy sẽ như được tiêm máu gà, giống như người khác đang ra mặt thay ông ấy vậy, nhưng những người nhà đó chưa từng giúp nhà cô lúc khó khăn, cũng chỉ khi nhà họ Lâm bị mắng thì bọn họ mới sốt ruột.”
“Không sao ạ.” Việc nào ra việc đó, Lương Hi cũng không muốn trút giận lên đầu mẹ Lâm.
“Ôi, bọn họ sẽ không nghe một người phụ nữ như cô nói, nếu ngay từ đầu họ nghe cô, thì sao Hà nhi lại rơi vào kết cục như thế này.” Giọng mẹ Lâm trở nên nghẹn ngào.
Lương Hi không biết nên an ủi mẹ Lâm thế nào, nỗi đau mất con không phải là nỗi đau có thể nguôi ngoai bởi dăm ba câu an ủi.
Mẹ Lâm vươn cánh tay như cành cây gầy khô, tay bà ấy dừng trong không trung một chút, lại cẩn thận xoa lên cánh tay Lương Hi.
Tay bà ấy rất thô ráp, giống như răng cưa cọ xát vào da thịt của Lương Hi.
Lương Hi không né, cô nghĩ đây là một người mẹ đang nhớ thương con gái mình.
“Chắc hẳn cháu là người thành phố đúng không?” Mẹ Lâm hỏi.
“Vâng.”
“Người thành phố trắng muốt hơn người nhà quê bọn cô.” Ánh mắt của mẹ Lâm nhìn kỹ từng tấc da thịt trên người Lương Hi, tầm mắt bà ấy dần chuyển đến mặt cô: “Con bé nhà cô số không tốt, nếu được sinh ra trong thành phố thì tốt rồi, bị bệnh thì chữa, có sách để đọc, ôi chao, đáng tiếc khi nó phải sinh ra trong một gia đình số khổ như bọn cô.”
“Cô… nén bi thương.”
Hình như mẹ Lâm không hiểu câu “nén bi thương” có ý nghĩa gì, bà ấy vén tóc, mờ mịt gượng cười.
Trong đầu Lương Hi đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ không chín chắn, cô hắng giọng, hỏi thử: “Cô, bố của Tiểu Hà đang ở nhà ạ?”
“Không có.” Mẹ Lâm trả lời: “Cô cố tình chọn lúc ông ấy không ở nhà để tới tìm cháu, ông ấy đi bắt rắn rồi, phải khuya mới về.”
Lương Hi mừng thầm: “Cháu có thể đến nhà cô xem thử không ạ?”
Mẹ Lâm kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cháu chỉ muốn xem có manh mối gì hay không thôi.”
Mẹ Lâm suy nghĩ vài giây, gật đầu và nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng điều kiện nhà cô tệ lắm, cháu thông cảm nhé.”
Lương Hi đáp lời, cô để mẹ Lâm chờ ở cổng, rồi cô vội trở về đồn cảnh sát lấy kẹp tóc và tờ giấy kia của Lâm Tiểu Hà.
Vẫn là căn nhà bình thường đến nỗi keo kiệt kia, chỉ là, trong đêm đen, trông nó có vẻ còn nhỏ bé hơn trước, có thể mơ hồ thấy câu đối trăng trắng trên đầu cửa.
Mẹ Lâm nương theo ánh đèn pin của Lương Hi mà đi đến cánh cửa bên trái căn nhà, bà ấy đẩy cửa đi vào.
Cùng với một tiếng “xoẹt”, căn phòng đen nhánh bị một ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng.
Trong nhà sạch sẽ hơn so với tưởng tượng của Lương Hi, chếch bên góc trái căn nhà đặt một bệ bếp bằng đất, ống khói đã hóa đen nhô thẳng ra khỏi nóc nhà. Trên bệ bếp đựng hai cái nồi to, chiếc nồi phía bên trong đang bốc hơi nóng.
“Cháu ngồi một lát đã, cô pha cho cháu ly trà.” Mẹ Lâm kéo một chiếc ghế thấp bé từ góc tường ra rồi đưa cho Lương Hi.
Sau một ngày bôn ba, bây giờ Lương Hi cũng đã thấm mệt, cô nói cảm ơn và ngồi xuống, sau đó cô tiếp tục quan sát khung cảnh trong nhà.
Sát tường có một chiếc tủ chén đã biến thành màu đen, cạnh tủ chén có một cái bàn cao, trên bàn đặt khay hoa sen tráng men, bên trong đựng mấy ly trà bằng sứ, trên bàn còn có bình nước ấm bằng tre. Bên cạnh bàn là một chiếc cửa gỗ đã cũ, sau cửa mơ hồ truyền đến tiếng heo kêu “ụt ịt”.
Mẹ Lâm bựng ly sứ đến trước mặt Lương Hi, run rẩy đưa cho cô.
Lương Hi: “Cô, tay cô bị sao vậy ạ?”
Mẹ Lâm: “Bệnh cũ, không đáng ngại.”
Lương Hi nhận lấy ly trà, đặt nó lên đất sát chân ghế, sau đó cô lại lấy hai món đồ kia từ trong túi.
“Cô, vừa rồi cháu chưa kịp hỏi cô, cô có từng nhìn thấy chiếc kẹp tóc này chưa?” Lương Hi lấy kẹp đưa cho mẹ Lâm xem.
Dưới ánh đèn mờ mờ, mẹ Lâm mở to mắt nhìn đồ trên tay Lương Hi, sắc mặt bà ấy dần trở nên hoang mang. Lát sau, bà ấy lắc đầu nói: “Cô chưa từng nhìn thấy Hà nhi đeo.”
“Vậy à?” Lương Hi lại lấy tờ giấy kia ra: “Còn cái này thì sao? Cô đọc chữ bên trên xem, là chữ của Tiểu Hà sao ạ?”
Bấy giờ, mặt mẹ Lâm thoáng qua chút ngượng ngùng, bà ấy kéo góc áo, xấu hổ vùi đầu cười: “Cô bé, cô không biết chữ, cháu đưa cô xem thì cô cũng không hiểu.”
Người một chữ bẻ đôi trong nông thôn nhiều như lông trâu, ngay tức khắc, Lương Hi thay đổi cách hỏi: “Cô, cô xem hình dạng của mấy chữ này xem, cô thấy có giống chữ của cô ấy không?”
Mẹ Lâm chớp chớp mắt, đắn đo một lát, rồi mới nói: “Không giống lắm, chữ của Hà nhi đẹp hơn chữ này, trên này viết gì vậy cháu?”
“Viết vài lời linh tinh thôi ạ.” Lương Hi chưa nói nội dung trên tờ giấy ra, cô suy đoán có lẽ là tinh thần của Lâm Tiểu Hà bị rối loạn nên mới dẫn đến sự thay đổi của nét chữ.
Mẹ Lâm mù mờ gật đầu.
“Đồng chí cảnh sát.” Mẹ Lâm moi móc một lỗ nhỏ trên vách tường ở bếp, móc ra một tờ giấy nhăn nhúm bèo nhèo: “Cô không biết chữ, nhưng cô nhận ra được hình dáng chữ của Hà nhi, cháu xem đi, đây mới là chữ của nó.”
Mẹ Lâm mở tờ giấy ra và đưa cho Lương Hi.
Đầu tiên là Lương Hi ngẩn người, sau đó mới nhận tờ giấy. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Đây là một tờ giấy được xé ra từ quyển sổ, bên trên là hàng chữ ngay ngắn: Ngày 8 tháng 4 năm 1995.
Nội dung đoạn văn là:
Mùa xuân đã tới.
Tôi cảm thấy tôi đang dần nắm giữ được cơ thể của mình, cảm giác này thật sự rất tốt. Mấy năm nay tôi luôn xảy ra chuyện trong lúc quên khống chế, giống như một người khác đang khống chế cơ thể của tôi vậy, cô ta rất hỗn loạn, kinh khủng, như cô hồn dã quỷ tách rời khỏi thế giới này vậy.
Tôi biết mọi người đều ghét cô ta, sợ nhìn thấy cô ta. Nhưng tôi cũng bất lực, tôi không biết khi nào cô ta sẽ xuất hiện, cũng không thể ngăn cản việc cô ta sẽ xuất hiện.
Đây là một chuyện khiến người ta vừa bi thương vừa phẫn nộ.
Ôi, chỉ vì nội tâm tôi không đủ mạnh mẽ nên mới cho cô ta có cơ hội.
Đúng rồi, mong cái người không biết khi nào sẽ trở thành chồng tôi cứ ở trong nhà máy cát đi, đừng về nữa, để chút thời gian tôi có lý trí có thể trôi qua thật bình yên.
Lương Hi nhìn đoạn văn mà rơi vào trầm tư sâu sắc.
Nhìn thế nào thì tờ giấy này cũng giống như được xé từ trong nhật ký, chẳng lẽ Lâm Tiểu Hà có thói quen ghi nhật ký? Vậy chẳng phải là sổ nhật ký của cô ấy sẽ ghi lại những sự kiện của mấy năm gần đây hay sao?
Lương Hi ngẩng đầu hỏi mẹ Lâm: “Cô, tờ giấy này được lấy từ đâu vậy ạ?”
Mẹ Lâm: “Chắc là bố nó xé từ quyển sổ nào đó, còn định lấy nhóm lửa luôn mà.”
Lương Hi kích động: “Vậy cô có thể tìm được quyển sổ này của cô ấy không?”
“Cái này…” Mẹ Lâm lộ vẻ khó xử: “Mấy quyển sách quyển vở của nó đều bị bố nó coi như giấy vệ sinh mà dùng, lúc con bé khỏe thì thường vì việc này mà cãi nhau với bố nó, nói đừng động vào đồ của nó, nhưng bố con bé chưa từng nghe con bé, đã dùng gần hết rồi.”
“Giấy vệ sinh?” Sao lại lấy thứ con trẻ quý trọng để làm giấy vệ sinh cơ chứ: “Không còn dư lại sao cô?”
Mẹ Lâm vắt óc nghĩ ngợi, bà ấy nói tiếp: “Hình như chuồng heo còn mấy tờ, có muốn cô lấy cho cháu xem không?”
Lương Hi gật đầu như chim gõ kiến: “Được ạ.”
Mẹ Lâm đứng lên, chậm chạp đi đến trước cánh cửa gỗ cũ, chỉ thấy bà ấy gỡ khóa sắt xuống, đẩy cửa ra.
Cánh cửa kia phát ra âm thanh kẽo kẹt, một mùi phân động vật bay từ ngoài vào trong. Mẹ Lâm biến mất ngoài cửa, từ cánh cửa tối đen truyền đến tiếng sột soạt. Chỉ một lát sau, mẹ Lâm lại xuất hiện, trên tay bà cầm vài tờ giấy nhăn nhúm, khóe môi treo nụ cười ảm đạm.
“Chỉ còn lại nhiêu đó, cháu xem có phải cái này không?” Mẹ Lâm đưa giấy trong tay mình cho Lương Hi xem.
Lương Hi đứng dậy nhận lấy giấy trong tay mẹ Lâm.
Đây là mấy tờ giấy bài tập không đầy đủ, chất liệu khác với tờ giấy trong tay Lương Hi, trên giấy có chữ, nhưng đều liên quan đến học tập.
Lương Hi lật qua lật lại tờ giấy đọc một lúc, không thấy có tin tức hữu ích nào, không nhịn được mà thấy hơi thất vọng.
Mẹ Lâm: “Rốt cuộc là cháu đang tìm cái gì vậy?”
“Tìm nhật ký của Tiểu Hà.”
“Nhật ký? Nhật ký là thứ gì?”
“Nhật ký là nơi mỗi ngày cô ấy viết một ít tâm sự của mình ra.”
“À…” Mẹ Lâm cái hiểu cái không mà kéo dài giọng, ánh mắt bà ấy chuyển sang tờ giấy trong tay Lương Hi: “Vậy tờ giấy này viết gì?”
“Cô ấy nói cô ấy cảm thấy như đang có một người khác khống chế cơ thể của cô ấy, còn nói hy vọng chồng cô ấy đừng về.”
Ánh mắt mẹ Lâm lóe ra ánh sáng trong suốt, tay bà phủ lấy đầu gối, từ từ ngồi xuống.
“Đồng chí cảnh sát, Tiểu Hà là cốt nhục mà cô đẻ ra, có người làm mẹ nào lại đẩy con mình vào hố lửa đâu, chỉ tại năng lực cô không đủ, không thể cho con bé cuộc sống như người bình thường…”
“Cô…”
Mẹ Lâm nức nở, bà ấy lau khóe mắt và nói tiếp: “Nhiều ngày qua, đêm đêm cô đều mơ thấy con bé, con bé báo mộng cho cô, nói rằng nó bị oan. Đồng chí cảnh sát, nhất định cháu phải tìm được người xấu đã hại chết nó, có thế thì người làm mẹ như cô dù chết cũng nhắm mắt.”