Nhiễm Bạch tùy ý ngồi xuống, ôm Phong Lạc trong ngực.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Vận Dịch, trong mắt xẹt qua một sợi u quang.
Không biết vì cái gì, Cố Vận Dịch tin tưởng Nhiễm Bạch sẽ không hại hắn.
Không biết loại này tín nhiệm từ đâu mà tới. Nhưng là hắn từ trước đến nay là một người tùy tâm.
Nhìn thần sắc đạm mạc của Nhiễm Bạch, Cố Vận Dịch không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Cô nương, không biết ngươi bái phỏng dịch Vương phủ có chuyện gì?"
Nhiễm Bạch nhìn thấy Cố Vận Dịch, tùy ý cười cười, hững hờ nói:
"Bệnh của ngươi, ta có thể trị."
Con ngươi Cố Vận Dịch thít chặt, cố gắng bình tĩnh. Câu nói này, vô số người đã nói với hắn. Kết quả đều không ai thành công.
Dần dà, hắn cũng liền bình thản lại, căn bản không có hi vọng thì sẽ không phải tuyệt vọng?
Nhiễm Bạch nhìn Cố Vận Dịch không tin, cũng không mở miệng nói chuyện, tín nhiệm của hắn, không có liên quan gì với cô. Cô chỉ biết, cứu hắn, hữu dụng!
"Cô nương đến để chữa bệnh cho ta?"
Nhìn thấy con ngươi đen như mực của Nhiễm Bạch, bỗng nhiên Cố Vận Dịch lại tin tưởng, nàng có thể trị hết bệnh của hắn. Không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng hắn không muốn để nàng thất vọng.
"Không phải."
Nhiễm Bạch trực tiếp chối bỏ, không có một điểm che giấu.
Trong mắt Cố Vận Dịch xẹt qua một chút thất vọng, hoá ra không phải đến vì hắn.
Cũng đúng, dạng nữ tử khí chất như vậy, thân phận làm sao có thể đơn giản được?
"Cô nương muốn ở chỗ này sao?"
Cố Vận Dịch có chút khẩn trương hỏi, lại không biết mình khẩn trương cái gì, là... sợ bị từ chối sao?
"Ừm."
Nhiễm Bạch tùy ý đáp, tùy tiện đi.
Trong mắt Cố Vận Dịch mang theo kinh hỉ, thanh âm bên trong khó nén vui vẻ:
"Ta cho người chuẩn bị cho cô nương."
Nhiễm Bạch nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Cố Vận Dịch, hai con ngươi rũ xuống, mê man ẩn hiện trong mắt, vì cái gì? Lại vui vẻ như thế?
"Cô nương, không biết tên của ngươi?"
Cố Vận Dịch cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, sợ chọc Nhiễm Bạch không vui.
"Nhiễm Bạch."
Nhiễm Bạch khẽ mở miệng, nói ra tên của mình.
"Nhiễm Bạch, Nhiễm Bạch."
Cố Vận Dịch tự lẩm bẩm đọc lấy hai chữ này, thanh âm bên trong mang theo triền miên. Giống như là dùng tình cảm chân thành nhất để đọc lên tên cô vậy.
"Vô Tình, thu xếp để Bạch cô nương đến Phi Nguyệt các."
Vô Tình nghe Cố Vận Dịch nói, trong lòng mười phần chấn kinh, không thể tin nổi.
Người khác không biết, nhưng hắn biết.
Kia Phi Nguyệt các, là nơi ở của Vương phi tương lai.
Vương gia thu xếp Bạch cô nương ở đó. . .
Vô Tình quỷ dị nhìn Nhiễm Bạch, thân phận của người này hắn còn chưa điều tra ra, hơn nữa... quá nhỏ đi...
Nhìn thân thể nhỏ nhắn của Nhiễm Bạch, Vô Tình co quắp khóe miệng, chẳng lẽ khẩu vị của vương gia nhà hắn là thể loại này?
"Vô Tình."
Cố Vận Dịch lạnh nhạt mở miệng, thanh âm bên trong lại vô cùng uy áp.
Vô Tình nghe Cố Vận Dịch lên tiếng, giật cả mình, lập tức nói:
"Chủ tử yên tâm, ta sẽ sắp xếp tốt cho Bạch cô nương."
Nhiễm Bạch nhìn sắc mặt quái dị của Vô Tình, lại liếc mắt nhìn Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch bị Nhiễm Bạch nhìn liền chột dạ, hỏi:
"Bạch cô nương còn chuyện gì sao?"
Nhiễm Bạch không nhìn thẳng Cố Vận Dịch, đứng dậy rời đi.
"Không có gì, dẫn đường."
Cố Vận Dịch nghe Nhiễm Bạch đạm mạc nói chuyện, trong lòng thở dài một hơi đồng thời còn có chút thất vọng.
Vô Tình nhìn thần sắc biến ảo liên tục của vương gia thì âm thầm thở dài.
Chủ tử à, hoá ra ngài là cái dạng này, muốn theo đuổi được Vương phi, không có khả năng.
Phong Lạc uốn éo trong ngực Nhiễm Bạch, kiểm tra độ thiện cảm của Cố Vận Dịch một chút.
Nhìn Cố Vận Dịch như thế, biết ngay nhất định là thích ký chủ nhà nó.
Khi nhìn thấy độ thiện cảm, Phong Lạc kích động muốn nhảy ra khỏi ngực Nhiễm Bạch.
Trời ạ
100!
Đến chết cũng không đổi!
Làm sao có thể, rõ ràng mới gặp mặt có một lần? Phong Lạc đắm chìm trong thế giới không thể tin.
Mị lực của kí chủ nhà nó, chẳng lẽ là không ai có thể chống lại?
Cố Vận Dịch nhìn thấy Phong Lạc trong ngực Nhiễm Bạch thì ánh mắt có chút ghen ghét.
Hắn cũng muốn ở bên người nàng.
Phong Lạc cảm nhận được ánh mắt của Cố Vận Dịch, thật muốn trực tiếp mở miệng cứu vớt hắn:
"Thiếu niên à, người mà ngươi yêu này là kẻ bệnh kiều, cực kỳ cố chấp. Không được đâu."
Đương nhiên, Phong Lạc cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng. Không dám nói ra.
Nếu không nghênh đón nó sẽ là... aizzz... thống sinh* thật là gian nan!
(*) tương tự như nhân loại là nhân sinh, thì Phong Lạc là hệ thống, nên gọi là 'thống sinh' đó