Nhưng là, bất kể như thế nào, cô ta cũng là người của Lăng gia, nếu cứ vứt cô ta ở nơi này cũng không tốt.
Lăng Vũ cởi âu phục của mình ra, đắp lên trên người Lăng Vân.
Lăng Vân che kín thân thể bằng âu phục, vừa lúc đối mặt với nụ cười quỷ dị của Nhiễm Bạch.
Lăng Vân rít lên một tiếng, tay chỉ vào Nhiễm Bạch,
"Là cô ta, là cô ta hãm hại em!"
Đám người liếc mắt, Nhiễm Bạch là con gái riêng của Lăng gia, điểm này bọn họ cũng biết, bởi vì oán hận địa vị của mình nên đãi ngộ không được tốt bằng đích nữ, từ đó xuống tay với đích nữ cũng rất có thể.
Nhiễm Bạch đối mặt với ánh mắt hoài nghi của đám người, sắc mặt hơi trắng bệch, cúi đầu, lệ khí trong mắt biến mất.
Lăng Vũ thấy thế, làm sao lại không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn nắm chặt tay của Nhiễm Bạch tay, lạnh giọng nói:
"Mọi người, trước khi tra rõ chân tướng, tôi hi vọng mọi người không muốn suy đoán lung tung."
Tam thiếu vỗ vỗ bả vai của Lăng Vũ nói nhỏ:
"Mọi người sẽ không suy nghĩ gì cả, tất cả nên cần dùng chứng cứ."
Đám người cũng phụ họa nói, bọn họ cũng không muốn bởi vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Lăng Vũ.
Lăng gia có thế lực mạnh bao nhiêu, bọn họ là người rõ ràng nhất, huống hồ không nói tới Lăng gia, chỉ nói riêng Lăng Vũ cũng đã rất cường đại rồi.
Người đàn ông bị Lăng Vân đẩy ra vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, không để ý chút nào việc mình làm bị lộ ra trước mặt nhiều người.
"Vân Vân, sao em có thể đẩy ra anh như vậy.
Chúng ta là tình nhân cũ bao lâu nay."
"Ông, ông câm miệng cho tôi!" Lăng Vân sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta tức giận chỉ vào người đàn ông mà thét lên.
Ông ta bật cười một tiếng, an ủi: "Vân Vân, em cũng không thèm để ý chúng ta đã làm bao nhiêu lần, trên xe buýt, trong rừng cây, trường học, nhà kho, có nơi nào mà chưa chơi qua đâu, còn xấu hổ cái gì chứ."
Lăng Vân tức giận đến hộc máu, căn bản không phải!
Đúng, máu xử nữ, Lăng Vân ngơ ngơ ngác ngác nghĩ đến cái này, lục lọi trên giường.
"Đúng, hắn nói không phải sự thật, các người nhìn đi, máu xử nữ, tôi trong sạch."
Lăng Vân chỉ vào vết máu trên giường, điên cuồng nói. Ngôn Tình Nữ Phụ
Đám người nhìn Lăng Vân chỉ chỉ, nào có cái gì là máu.
Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt không tin của bọn họ, điên cuồng chỉ về phía máu xử nữ mà cô ta thấy, kêu khóc: "Các người nhìn đi, là máu xử nữ ở đây, sao các người lại không nhìn thấy."
Trên mặt mọi người mang theo vi diệu xem thường, coi bọn họ là kẻ ngu sao? Trên giường căn bản không có bất kỳ dấu vết gì.
Kỳ thật đây chỉ là một chút ảo thuật nho nhỏ của Nhiễm Bạch, chỉ có Lăng Vân có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt:
"Mày đừng nói hươu nói vượn, hãm hại, có kẻ muốn lại hãm hại tôi!"
Mọi người thấy yên lặng không nói, thiên kim Lăng gia này sao lại giống như là ả đàn bà đanh đá ngoài chợ.
Nhưng phàm là người có chút đầu óc, đều hẳn phải biết, hiện tại không thể đàm luận, quan trọng nhất chính là tìm chứng cứ, nói rõ mình là bị hãm hại.
Chỉ nói miệng thôi thì làm được cái gì chứ, ai mà tin.
Chẳng qua người ta có một gia đình tốt, anh trai tốt, coi như chính cô ta không giải quyết được, cũng sẽ có người tới cho cô ta mặt mũi.
Lăng Vũ mặt lạnh, hướng người bên cạnh phân phó đi mua cho Lăng Vân một bộ quần áo.
Lăng Vân mặc quần áo tử tế, cũng khó che giấu đi dấu hôn trên cổ.
Cô ta oán độc nhìn Nhiễm Bạch, trong lòng chỉ muốn đem Nhiễm Bạch chém thành muôn mảnh.
Nhiễm Bạch vô tội nhìn Lăng Vân, nhếch miệng lên cười một vòng thuần lương.
Lăng Vân nhìn thấy Nhiễm Bạch vẫn còn giả bộ vô tội, trong lòng hận không thể đem Nhiễm Bạch xé nát.
Đều do Nhiễm Bạch, nếu không phải Nhiễm Bạch, làm sao cô ta lại biến thành bộ dạng này.
Lại không nghĩ tới, là do chính mình trêu chọc Nhiễm Bạch trước.
Có điều, dạng người như Lăng Vân, chỉ sẽ đem tất cả sai lầm quy kết đến trên thân người khác, làm sao có thể nghĩ đến đúng và sai của bản thân được.
"Đi kiểm tra camera."
Lăng Vũ quả quyết nói.
Tra camera, liền biết hết thảy sự thật.
Sắc mặt Lăng Vân bỗng nhiên tái nhợt, tra camera, đây chẳng phải là hết thảy kế hoạch của cô ta sẽ bị bại lộ sao? Cô ta liền đột nhiên ngăn cản:
"Không được!"
Lăng Vũ lặng lẽ nhìn Lăng Vân một chút, lạnh giọng:
"Tại sao không được."
Lăng Vân chột dạ cúi đầu, ấp úng nói không nên lời.
Mọi người thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Một bên người đàn ông kia còn dám vuốt ve Lăng Vân, tuyệt không ngẫm lại tiếp theo hắn sẽ ra sao?
"A, buông cái tay bẩn thỉu của ông ra!"
Lăng Vân căm ghét hất tay người đàn ông ra, lớn tiếng thét lên.
Lăng Vũ hướng người bên cạnh ra hiệu, liền xem như Lăng Vân sai, người của Lăng gia cũng không cho phép bị kẻ khác khi dễ.
Nói cách khác, mặc kệ thân tình hay không, cũng không thể uy hiếp được Lăng gia.
Đối với vòng thượng lưu mà nói, lợi ích gia tộc phải đặt lên trên hết..