Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 238: Bác sĩ cấm dục, đừng thả thính (19-24)




Tốt xấu bởi vì là ngày đầu tiên, Zombie không nhiều.
Nếu như về sau, Zombie sợ rằng sẽ là càng ngày càng nhiều.
Đám người căng cứng thân thể, rõ ràng chuẩn bị tác chiến.
Trong lúc nhất thời, dị năng làm người hoa mắt.
Cũng có thật nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Mà ở trong đó, nhàn nhã nhất chỉ sợ là Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần.
Nhiễm Bạch cong môi, giọng nói ngọt ngào mang theo nhàn nhạt mị hoặc:
"A Thần, chờ em nhé."
Mặc Thần ngậm lấy một nụ cười nhã nhặn nho nhã, che lại một tia nguy hiểm yêu nghiệt, gọt mỏng môi lần nữa giương lên:
"Được."
Nhiễm Bạch nhìn thấy đám người hỗn loạn, thần không biết quỷ không hay chuyển thân thể nhỏ nhắn xinh xắn qua bên cạnh Lâm Tuyết, nhếch miệng lên ác liệt cười:
Một chân đá Lâm Tuyết vào bên trong bầy zombie.
Lâm Tuyết cũng không có nghĩ đến công phu này, thế mà lại còn có người xuống tay với mình, không hề chuẩn bị gì bị Nhiễm Bạch đá vào bầy zombie.
Cũng may trong gói quà tân thủ có vòng phòng hộ, Lâm Tuyết mới không bị thương.
Nhiễm Bạch nhàn nhạt nhìn Lâm Tuyết bình yên không hao tổn gì, một mặt đáng tiếc:
"Chậc, không chết sao."
Phong Lạc: "..."
Nếu như thật sự dễ dàng bị cô cạo chết như vậy liền không cần cô đến bảo vệ Hạ Y Y có được hay không?
Mặc Thần đứng ở một bên, một đôi mắt yêu dị đào hoa ngậm lấy ý cười, nhìn hết thảy động tác của cô.
Chà!
Tiểu gia hỏa thật là xấu quá đi.
Hắn... Rất thích.
Lâm Tuyết cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng nhấc lên sóng biển ngập trời.
Là ai?
Ánh mắt quét đến Hạ Y Y đang chiến đấy với Zombie.
Trong lòng nghi hoặc...
Chẳng lẽ là cô ta? Bởi vì sợ mình bại lộ bí mật nên trực tiếp hạ sát thủ?
Nhiễm Bạch cười, giọng điệu mềm mềm nhu nhu mang theo một tia nghi hoặc:
"Chị đang tìm gì vậy?"
Nghe giọng nói phát ra, Lâm Tuyết vô thức nhìn về phía phát ra thanh âm, đối mặt với khuôn mặt mỹ ngọc thiên thành của Nhiễm Bạch.
Bên trong đôi mắt tinh xảo không hề che giấu chút ác liệt nào, nhếch miệng cười quỷ dị, tay ngọc lần nữa đầy Lâm Tuyết vào bên trong bầy zombie.
Động tác rất cấp tốc, khiến Lâm Tuyết căn bản không kịp phản ứng, lần nữa ngã ngã vào trong bầy zombie.
Mặc dù có vòng phòng hộ nên sẽ không có chuyện gì, nhưng cũng đủ làm cho Lâm Tuyết thịt đau, vòng phòng hộ cũng có số lượng!
Đã dùng đi một cái, vẻn vẹn còn thừa lại một cái.
Càng nghĩ như thế, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Bạch cũng nhiễm lên mấy phần sát ý.
Rốt cuộc cô gái này muốn làm gì!
Đối đầu với ánh mắt tàn nhẫn của Lâm Tuyết, Nhiễm Bạch môi đỏ hơi câu, một đôi đôi mắt vô tội nhìn về phía Lâm Tuyết, giọng nói ngọt ngào mang theo nghi hoặc:
"A, sao cô còn chưa chết?"
Lâm Tuyết: "..."
Phong Lạc nhìn thấy cái dạng này cũng im lặng đến cực điểm.
Nó thấy qua vô số phương thức kéo giá trị thù hận, nhưng chưa từng thấy qua lại đơn giản thô bạo như của Nhiễm Bạch này.
Có câu mmp* không biết nên giảng không nên giảng?
*mmp: một câu chửi tục của dân mạng Trung Quốc. Tương tự như đcm, đm, vcl,... của Việt Nam mình.
Nhiễm Bạch nhìn thấy ánh mắt Lâm Tuyết nhiễm lên sát ý, nhếch miệng như cười như không, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như hồ điệp xuyên qua trong đó, tránh khỏi tầm mắt mọi người, trên thân vẫn sạch sẽ không nhiễm một chút tro bụi, trở lại bên người Mặc Thần bên người.
Ánh mắt Mặc Thần ôn nhu lưu luyến khóa chặt Nhiễm Bạch, gọt mỏng môi khẽ mở:
"Vui không?"
Nhiễm Bạch hơi nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào vui vẻ vang lên:
"Rất vui."
Mặc Thần môi mỏng nhẹ câu, cưng chiều nhìn Nhiễm Bạch, một đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, làm người không thấy rõ thần sắc, động tác cao quý ưu nhã dắt tay Nhiễm Bạch:
"Nhiễm Nhiễm vui là được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.