Kính Vị Tình Thương

Chương 161: Phan An phiền muộn đầu đầy sương




Hai người cuống quít đứng dậy cáo tội: "Tiên sinh thứ tội, chúng ta nhất thời nói lỡ, xin tiên sinh chớ để trong lòng."
"Tử Ngôn huynh nói đúng, học sinh không dám có tâm tư như vậy nữa."
Tề Nhan vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống, tiếp tục nói: "Các ngươi nhớ cho kỹ, kỳ thi đình chính là chiến trường của văn nhân, lúc nào cũng phải dũng cảm chiến đấu đến cùng, chưa đến lúc công bố kết quả thì không được phép từ bỏ."
Năm người đều kích động, bất tri bất giác ưỡn thẳng ngực.
Tề Nhan: "Trước khi các ngươi tới đây, ta đều nói thế với tất cả học sinh Tấn Châu. Đây chính là lời từ tận đáy lòng của ta, nhưng ngoại trừ lời này ra, ta còn muốn nhắc nhở học sinh Tấn Châu vài câu."
Năm người chăm chú nhìn Tề Nhan, chờ nàng chỉ điểm. Truyện Đoản Văn
Tề Nhan ngừng một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Dù cho chư quân không ra ngoài thì cũng nên biết chuyện trong thiên hạ. Mấy năm nay triều đình luôn gặp thiên tai, nội bộ cũng không hề thái bình. Ta không từ nguy hiểm để nói vài câu vạn không nên nói... Mấy năm gần đây, có rất nhiều quốc sách bộc lộ khuyết điểm, khiến cho bá tánh vô cùng khổ cực. Sức khỏe của bệ hạ không tốt, tuy Ngũ hoàng tử điện hạ đã giám quốc năm năm, nhưng có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của điện hạ nên người không tiện chỉnh lý lại. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì xã tắc sẽ sụp đổ. Vả lại...tuy thái uý Lục Quyền đã cáo ốm rời triều được mấy năm, nhưng binh phù của Vị Quốc ta vẫn nằm trong tay của hắn, hơn phân nửa tướng quân trong thiên hạ này đều đến từ thái úy phủ chứ đừng nói là Thống soái và Tiết độ sứ ở những nơi khác. Cứ mãi thế thì sẽ không ổn."
Mấy người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến nỗi mặt trắng bệch. Nếu nội dung cuộc nói chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, mấy người bọn họ đều sẽ bị liên lụy...
Tề Nhan nhìn quanh một vòng: "Nếu như sợ thì lui ra ngoài đi. Bản quan lấy nhân cách của mình để đảm bảo, nếu như không cẩn thận để lộ chuyện này thì bản quan nhất định sẽ dốc hết sức giữ mạng các ngươi."
Năm người trao đổi ánh mắt, tuy còn sợ nhưng không có ai đứng dậy rời đi.
Tề Nhan vừa lòng gật đầu: "Các ngươi cũng không cần quá sợ hãi. Nếu ta có thể nghĩ đến những việc này thì người nhìn xa trông rộng như bệ hạ cũng sẽ hiểu rõ. Tuy nhiên, mấy năm nay sức khỏe của bệ hạ không tốt, những việc này vừa rắc rối khó gỡ vừa liên lụy quá nhiều, bản quan tạm thời không có cớ để trình lên. Nhưng dựa theo bản quan phân tích, kỳ thi đình lần này rất có thể là một cơ hội của bản quan, cũng là cơ hội của các chư quân."
Tề Nhan: "Đề thi đình sẽ do đích thân bệ hạ ra, bản quan cũng không biết đề như thế nào. Nhưng nếu cho ta nghĩ đề, hẳn là đề thi sẽ là những vấn đề mà ta vừa nói, các ngươi cứ trở về chuẩn bị đi. Dù những vấn đề này không xuất hiện trong đề thi đình thì có chuẩn bị cũng là điều tốt. Triều đình đang đến lúc đổi cũ thay mới, ta cũng phải xin ý chỉ của bệ hạ mới có thể ra đề thi hội trước đó. Ta cả gan phỏng đoán bệ hạ cũng đang chuẩn bị xuống tay tân chính, đến lúc đó trong triều sẽ có rất nhiều chức vị trống. Đối với các ngươi mà nói, đây chính là cơ hội tốt trời ban."
Lời cuối cùng của Tề Nhan đã thắp lên ngọn lửa quyết tâm trong lòng các thí sinh. Bọn họ gian khổ học tập hơn mười năm, mới tập tễnh chưa trải sự đời, có một lòng nhiệt huyết nhưng không biết dốc sức vào đâu. Việc được ghi tên lên bảng vàng đã kích thích lòng nhiệt huyết của họ, lời của Tề Nhan cũng chỉ là quạt gió thêm củi mà thôi.
Đến nỗi lời nàng nói đại nghịch bất đạo đến cỡ nào, còn có ai để ý đâu chứ?
Tấn Châu vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, dù có người muốn chạy ra cửa hông để tố giác thì Tề Nhan cũng không sợ.
Dù triều đình chưa đổi chủ nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ đã thành người thống trị ở phía sau. Hơn nữa nàng còn có thánh chỉ của Nam Cung Nhượng, những học sinh đó muốn hạ bệ Tề Nhan thì không khác gì lấy trứng chọi đá.
Tề Nhan hiểu nên mới dám nói thế, nhưng nàng cũng không có mù quáng gieo rắc những hạt giống "cấp tiến" này. Nàng đã xem qua văn chương và tiếp xúc với năm người bọn họ, ước muốn cải cách vốn đã có trong xương cốt bọn họ lâu rồi.
Khi xưa, Tề Nhan chỉ là một phò mã, là một nội thần không có liên quan gì đến chính sự. Bảy năm sau, nàng đi từng bước lên cao, nắm giữ địa vị rất to lớn. Đợi đến lúc đám học sinh này đứng vững gót chân trên triều đình thì cũng là lúc nàng trở thành quyền thần hô mưa gọi gió.
Đó chính là lúc nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ chính thức khai chiến.
Năm người ngồi bên dưới thấy Tề Nhan phát ngốc thì nghĩ nàng chiêu đãi học sinh lâu nên mệt mỏi. Bọn họ đưa mắt ra hiệu, muốn đứng dậy cáo từ.
Tề Nhan gật đầu, nàng bưng chén trà ra hiệu tiễn khách. Đợi đến khi tất cả đều đi rồi, nàng mệt mỏi xoa xoa giữa mày, đi vào thư phòng tự mình viết một phong thư và đưa cho Tiền Thông.
Đó là thiệp mời gửi cho học sinh Tô Châu Liễu Dư An, chính là vị thiếu niên lang xinh đẹp như thần tiên kia. Văn chương của hắn rất quy củ, dưới sự kiểm soát của Tề Nhan, thứ hạng của hắn trong kỳ thi hội cũng không cao. Dựa theo lẽ thường, Liễu Dư An không có tư cách được quan chủ khảo đặc biệt tiếp kiến, nhưng bởi vì ngọn nến của hắn bị người động tay động chân nên Tề Nhan cảm thấy chuyện này đáng để nàng điều tra, vì thế nàng mới đặc biệt viết một phong thư.
Lễ bộ có lập hồ sơ ghi lại chỗ ở của mỗi thí sinh, Tiền Thông không mất quá nhiều thời giờ để tìm tới chỗ Liễu Dư An.
"Đốc đốc đốc."
"Người nào?!"
Tiền Thông: "Tiểu nhân Tiền Thông, gia chủ chính là Thượng thư Lại bộ, thượng húy là Tề đại nhân. Xin hỏi, có phải Liễu công tử ở Tô Châu ngủ lại đây đúng không? Tiểu nhân đặc biệt mang thiệp mời tới."
Chốc lát, trong phòng không ngừng vang lên mấy tiếng va đập nặng nề. Then cửa được kéo ra, là Liễu Dư An mở cửa.
Nhìn thấy Liễu Dư An, Tiền Nguyên lập tức mở to hai mắt. Liễu Dư An mặc một bộ trường sam màu xanh lục, cái đai lưng màu trắng bên hông thít chặt vòng eo hắn, thoạt nhìn một tay là có thể ôm hết vòng eo ấy. Bờ vai hắn gầy, còn hơi cong lên, cánh tay thon dài thấp thoáng trong ống tay áo màu xanh biếc.
Chỉ mới một tháng mà Liễu Dư An đã gầy đi rất nhiều. Chiếc áo choàng trên người hắn hơi rộng, ba ngàn tóc đen được vấn lên gọn gàng và cột lại bằng một mảnh vải màu trắng.
Dáng vẻ liễu yếu đào tơ, thần sắc mệt mỏi.
Lần đầu tiên gặp Tề Nhan, Tiền Thông cũng kinh diễm vì dung mạo của đối phương. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ phần nhiều là đôi mắt kỳ lạ, thần thái đạm nhiên và vết sẹo bên má trái của Tề Nhan.
Vẻ đẹp của Liễu Dư An hoàn toàn khác với Tề Nhan. Nếu Tề Nhan khiến người ta kinh diễm vì khí chất của nàng, thì Liễu Dư An chỉ đơn thuần có được dung mạo xinh đẹp.
Tiền Thông còn niên thiếu nên tâm tính không vững. Gương mặt hắn lập tức đỏ lên, hắn ậm ừ nói: "Liễu công tử ở đây sao?"
Thần sắc Liễu Dư An có chút mỏi mệt, nhìn thấy Tiền Thông như thế, hắn bất tri bất giác cau mày. Nhưng nghĩ đến Tiền Thông đến từ Tề phủ, hắn cũng không nói gì nữa.
Liễu Dư An: "Tại hạ chính là Liễu Dư An."
Tiền Thông dời mắt, chắp tay nói: "Tiểu nhân vừa mới thất thố, mong rằng công tử chớ có để ở trong lòng. Đây là thiệp mời gia chủ đưa cho công tử."
Liễu Dư An hơi nguôi ngoai, thiệp mời tìm từ uyển chuyển, không phải là lời mà người ở địa vị cao sẽ nói. Trong thư nói, Liễu Dư An nếu có rảnh rỗi thì cứ đến Tề phủ ở thành Nam.
Tuy chỉ có hai hàng chữ nhưng nét chữ kết hợp hài hòa giữa thể Liễu và thể Nhan, đầu bút lông mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, khiến người viết chữ đẹp như Liễu Dư An cũng tự thẹn vì không bằng.
Tiền Thông: "Nếu đã đưa thiệp mời rồi, tiểu nhân liền hồi phủ phục mệnh."
Liễu Dư An: "Xin dừng bước!"
Tiền Thông: "Công tử có lời gì muốn tiểu nhân nhắn lại sao?"
Liễu Dư An nghĩ đến cảnh ngộ của mình, trả lời: "Thiệp mời của Tề đại nhân có nói, nếu rảnh rỗi thì có thể đến bất cứ lúc nào, không bằng đi ngay bây giờ đi."
Tiền Thông nhìn chiều hôm buông xuống, nâng tay ra hiệu mời: "Mời công tử đi trước."
Tiền Thông cưỡi ngựa tới, hắn thuê một chiếc xe ngựa cho Liễu Dư An, còn hắn phi ngựa về phủ để hồi báo trước.
Tề Nhan nghe thế thì nhướng mày, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu: Xem ra người Liễu Dư An đắc tội có địa vị không nhỏ.
Dù Liễu Dư An đã ghi tên lên bảng vàng nhưng đối phương vẫn không chịu dừng tay, e rằng đối phương không phải là con cháu thế gia bình thường.
Tề Nhan sai người chuẩn bị tiệc rượu, chờ Liễu Dư An tới liền trực tiếp mời hắn đến thiện đường, cũng cho lui tất cả cung nhân xuống.
Tề Nhan thấy Liễu Dư An muốn nói lại thôi thì vờ như không nhận ra gì cả, nàng động đũa trước: "Không cần câu nệ, cứ thoải mái dùng bữa đi."
Liễu Dư An: "Vâng." Nói xong, hắn nhấc bầu rượu rót cho Tề Nhan.
Tề Nhan ngăn lại: "Rượu này là chuẩn bị cho ngươi, bản quan không có uống rượu."
Liễu Dư An ngồi trở về: "Nếu vậy...học sinh cũng lấy trà thay rượu."
Tề Nhan: "Xin cứ tự nhiên."
Tề Nhan chỉ lo ăn, Liễu Dư An thì rất ít khi động đũa. Mãi đến khi thấy Tề Nhan ăn gần xong, Liễu Dư An mới đặt đũa lên bàn, đứng dậy rồi cung kính hành lễ với Tề Nhan: "Cầu xin đại nhân cứu ta!"
Tề Nhan: "Chuyện ngọn nến không có bấc còn chưa giải quyết xong sao?"
Liễu Dư An không ngờ Tề Nhan không hề đùn đẩy chuyện này, lòng hắn càng cảm động: "Đại nhân minh giám, học sinh đã bị bức đến đường cùng... Cầu xin đại nhân ra tay cứu giúp."
Tề Nhan: "Cùng bản quan đến thư phòng đi."
Hai người đi vào thư phòng, Liễu Dư An không kiềm nỗi lòng tò mò nên trộm đánh giá xung quanh. Trên giá sách cao nhất của Tề Nhan có bày một hàng tượng gỗ heo con, Liễu Dư An không biết vì sao món đồ chơi này sẽ nằm trong thư phòng của một vị đại nhân như Tề Nhan.
Tề Nhan: "Ngồi đi, nói xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Bản quan cũng muốn biết là ai có lá gan lớn như vậy, còn dám động tay trong trường thi."
Liễu Dư An thở dài: "Suy cho cùng, là gương mặt này của học sinh gây họa..."
Hóa ra từ nhỏ Liễu Dư An đã có dung mạo yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh, may mà hắn là nam nhi, cho nên cũng coi như là hắn trưởng thành một cách bình an. Vào năm mười ba tuổi, Liễu Dư An bắt đầu học vỡ lòng cùng với những học sinh khác ở trường thi, cũng từng bị mấy công tử danh môn vọng tộc mơ ước. Liễu Dư An nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu nhìn thần sắc tràn đầy nhục nhã của hắn thì e là khoảng thời gian này không có đơn giản như vậy.
Liễu Dư An tuy nam sinh nữ tướng, nhưng tính cách vô cùng cương liệt. Hắn bẩm báo lên nha phủ, nhưng một người xuất thân nghèo hèn như hắn vẫn không phải là đối thủ của đối phương. Lời đồn vớ vẩn truyền đi, Liễu Dư An bất đắc dĩ đành phải đến Tô Châu ở nhờ nhà cữu cữu. Từ đó về sau Liễu Dư An vô cùng cẩn thận, phòng nam phòng nữ đến tận hôm nay.
Liễu Dư An vất vả quá quan trảm tướng đến hội thi, nhưng trước đó không lâu, hắn lại bị người bên đường đùa giỡn. May là lần đó hắn đi cùng với mấy bạn cùng trường, bọn họ dốc hết sức bảo vệ Liễu Dư An nên hắn mới không có bị bắt vào phủ người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.