Kinh Tủng Chi Thư

Chương 7:




Jane
“Chúng ta bắt đầu tìm từ chỗ nào?” Sở Dương Băng nhìn Lilith.
Trong bóng tối ai cũng không thấy rõ mặt nhau, nhưng Sở Dương Băng nghe được giọng nói hơi kinh ngạc của Lilith: “Ồ? Cậu là Alice đúng không, tôi còn tưởng cậu bị câm chứ, từ ngày đầu tiên tới bây giờ hình như một câu cậu cũng chưa từng nói. Tội nghiệp cậu con trai mà còn không bằng cả cô bé bên cạnh.”
Trong lời nói của Lilith ngầm chứa ý chế giễu.
Sở Dương Băng bình tĩnh trả lời: “Cô nói đùa rồi, Alice bây giờ là ‘phụ nữ’.”
Lilith dừng bước, trong bóng tối Sở Dương Băng dường như cảm giác được Lilith quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, Lilith bật cười ra tiếng.
“A! Tôi nhầm rồi, chó biết sủa là chó không cắn!”
Lilith không ngờ được người từ đầu tới cuối chuyên làm phông nền như Sở Dương Băng lại trả lời cô như vậy, nói cách khác, câu nói này của cậu đã đáng giá để Lilith chú ý.
Sở Dương Băng phản bác Lilith nói rằng bây giờ cậu là “phụ nữ”, diễn kịch thì phải diễn đến cùng, Sở Dương Băng lo sợ, cho nên cậu phải cẩn thận trên mọi phương diện.
Sở Dương Băng không nói chuyện là vì cậu hiểu thân phận của mình chỉ là một người mới, hoàn toàn không biết gì về “Quyển sách kinh dị”, bớt nhiều lời đồng nghĩa với bớt lộ ra sự kém cỏi và thiếu hiểu biết của mình. Nhưng cậu không nói chuyện không có nghĩa là cậu không nghe, không chú ý không học hỏi. Trái lại là Sở Dương Băng lặng lẽ tiếp thu tất cả những thông tin xung quanh để lẩn tránh nguy hiểm.
Đối với Lilith, người mới không thông minh không phải là vấn đề to tát, tự cho rằng mình thông minh mới là vấn đề lớn. Kiểu người như Sở Dương Băng không tự cho rằng mình thông minh cũng không tự chủ trương, lại nhạy cảm với nguy hiểm như vậy mới có thể sống sót. Tự cho là thông minh như Elizabeth, tư chủ trương như Diana bây giờ e rằng tới xương cốt cũng không tìm thấy, không có gì có thể chứng minh khả năng của một người bằng việc tiếp tục sống sót.
Sở Dương Băng cũng không thèm để ý lời nói của Lilith, kéo theo Maria từng bước chậm rãi đi theo sau Lilith, khả năng nhìn trong bóng tối của Lilith rất tốt trong khi Sở Dương Băng và Maria phải mò mẫm từng bước.
Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria quẹo vào một hành lang, hàng lang này có rất nhiều căn phòng, nhưng có thể suy đoán đây là nơi ở của thị giả và người hầu, là nơi mà chủ nhân của tòa lâu đài chắc chắn sẽ không bao giờ đặt chân đến.
Thảm trải sản màu đỏ được trải khắp lâu đài nhưng ở đây lại là màu đen, lớp lông của thứ thảm len này kết hợp với bụi bẩn tạo thành một cục màu đen thui, lúc Sở Dương Băng đạp lên thảm còn cảm giác được lòng bàn chân dinh dính.
“Xem ra chúng ta đã đến nơi chỉ có người hầu mới đến.” Lilith đang đi trước bỗng nhiên dừng lại.
Cô vươn tay ấn người Sở Dương Băng, ra dấu đừng cử động.
Trong bóng đêm, tiếng bước chân giẫm trên thảm trải sàn càng lúc càng rõ ràng, âm thanh từ nhỏ bé như không dần dần trở nên lớn hơn.
Lilith nhanh chóng quyết định tìm một cánh cửa không khóa, đẩy Sở Dương Băng và Maria vào trong, còn mình thì nhẹ nhàng khép cửa lại, trốn sau cửa nín thở nghe ngóng.
Sở Dương Băng và Maria không dám thở mạnh, tiếng bước chân dần dần lớn hơn, người bên ngoài cũng đang từ từ đến gần.
Khi người nọ gần đến, một mùi máu và mùi hôi thối gay gắt xuyên qua khe hở cửa sắt xộc thẳng vào mũi. Thứ mùi này cứ quanh quẩn trong khí quản, khiến cho cổ họng của ba người Sở Dương Băng lạnh buốt, suýt thì nôn hết ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, đi ngang qua họ rồi từ từ rời xa, Lilith khẽ đẩy cửa ra, nhìn xuyên qua khe cửa.
Người đi qua là một hầu gái nữ mặc đồ màu đen, Lilith từng gặp người này trước lâu đài.
Người hầu gái đi xa, Maria rốt cuộc nhịn không được nữa mà nôn ra. Hai ngày nay phải chịu áp lực quá lớn, trừ tiệc trà chiều và tiệc tối ngày đầu tiên ra, mọi người cũng không có gì để ăn. Maria có nôn cũng chỉ nôn ra toàn nước chua.
Sở Dương Băng cũng buồn nôn nhưng cậu nhịn được.
Lilith quay sang nói với hai người họ: “Không đúng, chuyện này rất kỳ quái. Tại sao trên người cô ta lại có mùi máu nồng nặc như vậy, lúc ở trước cổng lâu đài tôi đi ngang qua người cô ta không hề có mùi gì.”
“Trừ khi nguồn gốc của mùi máu này là máu mới, không phải là Elizabeth thì là Diana.”
Lilith nhanh chóng quyết định nói: “Đi! Chúng ta đi! Tìm ngược từ hướng mà cô ta đi đến.”
Sở Dương Băng đỡ Maria dậy, nếu đã đụng trúng thì phải xác định cho rõ ràng.
Chỗ này là tầng một của lâu đài, bá tước Cappadocia chắc chắn sẽ không đến nơi như thế này, mà nếu như vậy thì tại sao người hầu gái lại xuât hiện ở đây với một mùi máu hôi thối nồng nặc? Mùi máu tươi này nếu xuất hiện ở trên người bá tước Cappadocia là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại ở trên người của một hầu gái? Cứ cho là đi xử lý thi thể thì đây cũng không phải là chuyện mà hầu gái phải làm!
Nếu chỉ có một mình Sở Dương Băng, dựa theo tính cách của cậu mà nói thì cậu chắc chắn sẽ không đi tra cứu, chỉ vờ như không nhìn thấy. Nhưng Lilith muốn đi, mà cậu thì không thể để mặc cô ấy đi mạo hiểm.
Lilith thắp sáng ngọn nến, cô cúi người để ánh nến chiếu sáng tấm thảm trải sàn, trên tấm thảm bẩn thỉu quả nhiên có vết máu nhỏ xuống.
“Đi mau!”
Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria lần theo vết màu đi ngược về hướng người hầu gái đi tới. Vết máu trên thảm trải sàn dẫn đến cánh cửa kéo thì mất dấu. Sở Dương Băng đi tới mở cánh cửa sắt trên mặt đất ra, đó là một cái giếng, phía dưới giếng là một màu đen thăm thẳm.
Lilith dùng ánh nến thăm dò thử, có oxy, phía dưới cũng không có người.
“Đi! Nhanh lên!”
Người hầu gái vừa mới rời khỏi cũng không biết khi nào sẽ quay lại, để an toàn, phải nhanh chóng hành động.
Ba người Sở Dương Băng vịn lấy chiếc thang đứng bên cạnh giếng, thang này đã mục nát gần hết, vừa vịn vào tay đã dính đầy rỉ sắt, may mà chiếc thang đứng này còn chịu được sức nặng, có thể chịu được trọng lượng của ba người họ.
“Cẩn thận đừng để trầy xước, uốn ván đấy.” Sở Dương Băng nhắc nhở.
Ba người lần theo thang leo xuống phía dưới, một đầu khác của cái giếng là tầng hầm của lâu đài. Thường thì lâu đài thế này có lẽ sẽ có vài mật thất và tầng hầm, mà tầng hầm rộng lớn như thế này thật sự khiến cho Sở Dương Băng phải ngỡ ngàng trước cấu tạo của lâu đài.
Tầng hầm và lầu đài tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tầng hầm này lạnh lẽo và ẩm ướt. Vừa xuống được phía dưới thì mùi máu tươi nồng nặc và mùi hôi thối đã xộc ngay vào mũi. Sàn nhà và vách tường không hề trang trí gì, đều được tạo thành từ đá nham thạch màu đen.
Sau khi ba người Sở Dương Băng xuống tới nơi thì đã đứng trên một hành lang, hai bên hành lang là những cánh cửa như song sắt màu đen.
Tiếng rên rỉ cùng tiếng gào thét thảm thiết đập vào dây thần kinh của ba người, xuyên qua hàng rào sắt chằng chịt, Sở Dương Băng dường như nhìn thấy có một người bị đóng trên cọc gỗ.
Một đầu của cọc gỗ được vuốt nhọn, đâm từ thân dưới của người nọ lên, xuyên qua dạ dày và họng rồi trồi ra từ trong miệng.
Người này rõ ràng vẫn còn sống nhưng bởi vì sự đau đớn đến chết đi sống lại khiến cơ thể không ngừng co giật, mà càng co giật càng khiến cho cơn đau thêm mãnh liệt hơn.
Hắn rên rỉ đầy đau đớn, bỗng nhiên tầm mắt của hắn xuyên qua hàng rào sắt chiếu lên đám người Sở Dương Băng.
“A! A a a a a ……!”
Hắn cử động mạnh, hai bàn tay quơ quàng về hướng Sở Dương Băng, trong miệng phát ra những âm thanh ồm ồm, khuôn mặt dữ tợn khủng bố.
Sở Dương Băng biết, hắn không muốn cậu cứu hắn mà là muốn cậu mau chóng giải thoát cho hắn.
Đây là từng căn phòng riêng biệt, ngoài căn phòng này ra còn có những người phải chịu hình phạt đang bị giam giữ đằng sau những song sắt khác nữa.
Maria đứng trước hàng rào sắt, bên trong nhốt một người bị móc xuyên thấu cơ thể. Người này nhìn thấy Maria đột nhiên nhào tới. Móc câu xuyên qua bụng gã kéo ruột gã ra mấy chục centimet, gã nhào tới hàng rào sắt kêu gào thảm thiết, muốn đưa tay tóm lấy Maria.
“A a a a a!”
Maria đối mặt với gã, nhìn vào cặp mắt vẩn đục đầy tơ máu, không kìm được mà rít gào ra tiếng.
Tiếng rít gào của Maria bị chìm nghỉm trong tiếng kêu gào của những người khác, như giọt nước rơi vào biển cả, thứ không bao giờ thiếu ở nơi đây chính là sự đau đớn và nỗi sợ hãi.
Maria lùi về sau hai bước, lảo đảo nhào vào lòng Sở Dương Bương. Sở Dương Băng cũng không khá hơn là bao, cậu muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra cho dù bản thân có cố gắng thế nào thì miệng cũng không thể phát ra âm tiết nào.
Con ngươi của cậu co rút, mạnh mẽ ấn đầu Maria vào trong lồng ngực của mình, cậu không nói được, nhưng cũng không muốn, cũng không thể để cho một cô bé mới mười mấy tuổi đầu nhìn thấy cảnh này.
Sắc mặt và ánh mắt của Lilith cũng vô cùng tăm tối, nhưng cô cũng không để lộ ra sự khó chịu của bản thân. Nói theo cách khác là, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy thảm cảnh địa ngục giữa trần gian này, thậm chí chính bản thân cô cũng đã từng trải qua không chỉ một lần.
Lilith nhìn song sắt hai bên nói: “Xem ra đây là nơi bá tước Cappadocia giam giữ tra tấn kẻ địch và tù binh, đừng dừng lại, thử tìm manh mối đi.”
Sở Dương Băng gật đầu, cậu đi theo sau Lilith đồng thời che chở cho Maria nên không chú ý được bọn họ đang đi đâu.
Hai bên cạnh toàn là những song sắt, đằng sau đó là từng người từng người bị tra tấn đến không còn hình người, có người còn sống cũng có người đã thối rữa. Đủ loại thảm cảnh ngược đãi thị giác, tiếng rên rỉ kêu gào hành hạ thính giác, mùi máu tanh trộn lẫn hôi thối tấn công khứu giác, tất cả những thứ cậu nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy đều hệt như địa ngục.
Sở Dương Băng biết cậu không nên chú ý những người bên trong song sắt kia, nhưng cậu lại hệt như ma xui quỷ khiến mà không dời mắt được.
Đối với một người đã sống mười tám năm, lớn lên trong xã hội pháp luật công bằng dân chủ văn minh mà nói, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc máu me như vậy.
Cuối cùng thì Sở Dương Băng cũng hiểu được vì sao Angelina lại sợ bá tước Cappadocia như vậy, bất kể có nghe được bao nhiêu tin đồn thì đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Khi người ta đọc một câu chuyện kinh dị, có lẽ sẽ sợ hãi trong phút chốc rồi lại vội vã lướt qua, nhưng chỉ có giây phút nhìn trực diện hình ảnh này mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của hai từ tàn bạo, khát máu là gì, là những con người muốn sống không được muốn chết không xong, là những cô gái từng đặt chân vào lâu đài lại không thể rời đi…..
Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria đi xuyên qua hành lang, vượt qua từng hàng rào sắt, vòng vèo một lúc lâu cuối cùng phát hiện một cánh cửa sắt thật lớn ở lối rẽ. Cửa sắt được sơn một lớp sơn màu đen tuyền, ba người Sở Dương Băng đứng ở trước cửa, Lilith hít sâu một hơi, nhìn Sở Dương Băng hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
“Chờ đã.” Sở Dương Băng cau mày nói: “Nếu có người ở bên trong thì sao?”
Lilith nói: “Nếu có, thì xem mạng chúng ta có cứng hay không.”
Sở Dương Băng xác nhận thử, biết Lilith không hề nói đùa. Cậu đau đầu tự hỏi Lilith muốn liều mạng thật sao.
“Cẩn thận là một đức tính tốt, nhưng mạo hiểm có khi sẽ càng cần thiết hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.