- Anh Wagashi định vào rừng?
Mako chợt đứng lại khi thấy Thiên Đăng dẫn mình tiến vào khu rừng ở trước mặt. Thiên Đăng quay qua hỏi cô:
- Có gì không ổn sao?
Mako chỉ vào khu rừng trước mắt nói:
- Không ổn thật sự, ở bìa rừng có Gấu Đen ở cấp độ 10 đến 15, với khả năng của anh bây giờ có thể đối phó được. Nhưng Gấu Đen lại sống chung với bọn Ong Bạc cấp độ 20, bọn này rất nhanh và tấn công theo bầy. Mako nghĩ chúng ta nên đợi đến cấp 20, tìm một Pháp Sư hệ Băng hoặc Lửa thì mới có thể tiến vào đây được.
Nếu lời cô ta nói về mình tuy chỉ là một người chơi mới, nhưng lại có thói quen tìm hiểu cặn kẽ trước khi chơi là sự thật thì Thiên Đăng thấy cô bé này quá đáng nể. Nhớ được cả đặc tính và sự khó khăn của quái vật dù chưa gặp. Nghĩ lại hoàn cảnh lúc mới gặp cô ta, Thiên Đăng hỏi thẳng:
- Nếu như cô đã biết tường tận như thế, tại sao không gọi ba người kia bỏ chạy khi gặp phải Xích Thố Đại Vương?
Mako lắc đầu đáp:
- Mako đã nói rồi, nhưng họ quá tự tin vào sức mạnh của kẻ lắm tiền. Mako không nỡ để họ một mình chịu trận nên mới bị cuốn vào trận chiến không cân sức đó.
Thiên Đăng cười cười:
- Vậy thì nếu là tôi một mình vào đó, cô nghĩ tôi có thể sống sót trở ra không?
- Tôi không rõ lắm, không có số liệu về anh, không thể tính ra được.
Thiên Đăng cười lớn hơn:
- Được rồi, tôi sẽ thử vào trong xem sao. Mako cứ ở ngoài này đi săn mấy con quái vật cấp thấp hơn xem sao.
Mako lắc đầu khó hiểu, cất tiếng:
- Mako là một Trị Liệu Sư, khả năng chiến đấu cực kém, không thể tự mình đi săn được.
- Tôi biết, vì vậy tôi sẽ cho cô một tay đấm.
Mako còn chưa kịp hiểu ất giáp gì, đã thấy một vòng tối hiện lên kế bên. Bóng tối từ cái vòng đó bùng lên rồi rũ xuống tan như khói. Một bóng hình quen thuộc hiện lên ngay trước mắt Mako, cô hét lên:
- Xích Thố Đại Vương, sao nó lại... lại...
Thiên Đăng đến gần, lấy tay vịn vào vai cô để giúp Mako an tâm hơn, anh cất tiếng giải thích:
- Giờ nó là một triệu hồi của tôi, cô không cần phải lo lắng, đây sẽ là cận vệ của cô.
Mako kinh ngạc:
- Anh cũng có kĩ năng của Triệu Hồi Sư sao? Nhưng theo như Mako biết, Triệu Hồi Sư chỉ có thể triệu hồi Tinh Linh, không thể triệu hồi được quái vật giống như anh vậy.
- Hết ngạc nhiên rồi thì đi săn quái vật đi, tôi không có thời gian giải thích. - Thiên Đăng vừa nói vừa tiến thẳng vào rừng.
Mako ngước mắt nhìn Xích Thố Đại Vương trước mặt. Hình dạng của nó giống y như đúc với con quái vật đã suýt giết cô, chỉ khác ở một điểm, xung quanh của nó có một làn khói đen mỏng, không ngừng bốc lên rồi lại tan đi. Mako không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của con quái vật, cô quay lại nhìn thấy bóng lưng của Thiên Đăng nhỏ dần, sau đó biến mất sau những lùm cây. Mako thở dài rồi quay về hướng đồng cỏ, Xích Thố Đại Vương im lặng đi theo sau lưng cô.
Thiên Đăng cũng không phải lo lắng gì nhiều cho cô bé, vì khi đọc thuộc tính của linh hồn nô lệ đầu tiên này, anh biết nó rất mạnh. Tuy cấp độ không còn như lúc còn sống, chỉ ở cấp 8, nhưng anh tin chắc lũ quái vật ngoài thảo nguyên kia không thể nào chống cự được với Xích Thố Đại Vương, hơn nữa cô bé Mako lại còn là một Trị Liệu Sư, mọi thứ sẽ ổn. Thiên Đăng bước tiếp, sâu vào bên trong khu rừng, vừa xuyên qua những bụi cây đã đụng độ phải con một con Gấu Đen cao hơn 3 mét.
[Gấu Đen; Cấp độ: 12; Sinh Lực: 2600/2600; Sát thương vật lý: 520-780 điểm; Kĩ năng: Khiêu Khích; Vật phẩm có thể rơi: đá ma thuật chứa kĩ năng Khiêu Khích; Vật phẩm hiếm khi rơi: da Kháng Độc; Vật phẩm chắc chắn rơi: 120 Tango.]
"Ngon, nhìn thông số thì con này cũng dễ nhai." - Nghĩ xong, anh rút xoạc kiếm ra khỏi vỏ, lao đến đâm thẳng vào tim nó. Trãi qua nhiều trận, Thiên Đăng đúc kết được các vị trí hiểm yếu như tim và phần đầu sẽ cho tỉ lệ ra sát thương chí mạng khá cao. Con gấu chậm chạp không né được đòn này, ăn trọn một kiếm vào tim, Sinh Lực của nó bị sát thương chí mạng của Thiên Đăng giật một phát đi tong 680 máu. Con gấu này có vẻ có chỉ số thông minh cao hơn những con quái ở ngoài đồng cỏ, khi nhận thấy Sinh Lực mất hết một phần ba, biết không phải đối thủ, nó liền lùi nhanh lại về phía một cái cây lớn phía sau. Thiên Đăng thấy nó giơ bàn tay to như cái chảo nhỏ, đập thẳng vào thân cây rồi gầm lên một tiếng như sấm nổ.
[Bị Khiêu Khích: Thời gian tác dụng 10 giây (giảm còn 3 giây).]
Còn chưa kịp hiểu Khiêu Khích là gì thì xung quanh đột nhiên như có một cơn bão kéo đến. Tiếng "ù ù" vang lên khắp nơi, vô số con ong màu trắng, sáng loá từ trên cây bay thẳng vào Thiên Đăng, ước lượng phải cả hai ba trăm con gì đó. Mỗi con ong chỉ to bằng ngón tay cái và đúng như Mako đã nói, chúng bay rất nhanh.
[Ong Bạc; Cấp độ: 20; Sinh lực: 200/200; Sát thương vật lý: 30-30 điểm; Tốc Độ Di Chuyển: 100 Km/Giờ; Kĩ năng: đánh thường gây trạng thái Nhiễm Độc 10 điểm/giây; Vật phẩm có thể rơi: nọc Độc; Vật phẩm hiếm khi rơi: đá ma thuật chứa kĩ năng Giải Độc; Vật phẩm chắc chắn rơi: 10 Tango.]
"Tốc độ gì khốn nạn thế này hả trời?"- Chỉ mới nghĩ vậy thì đã thấy cả bầy ong bay đến trước mắt. Thiên Đăng lấy kiếm định vung loạn xạ chém đại vào bầy ong, nhưng bất ngờ thay, kiếm cứ giữ trên tay anh mà không chém ra được một nhát nào, đôi chân của Thiên Đăng thì cứ tự động chạy về hướng con gấu đang đứng ở phía cái cây to. Bây giờ thì anh đã hiểu kĩ năng Khiêu Khích của con gấu tung ra có hiệu quả như thế nào, một khi bị trúng chiêu này, mục tiêu sẽ bị cưỡng chế tấn công vào người tung ra kĩ năng Khiêu Khích. Trong phút chốc cả người anh đã bị vô số ong bâu kín, chúng thi nhau chích tới tấp, lượng hồi phục 440 điểm Sinh Lực mỗi nửa giây cũng không thể đỡ nổi. Sinh Lực của Thiên Đăng bắt đầu có dấu hiệu giảm dần đều. Dù có muốn chạy trốn qua hướng khác cũng không được vì hiệu quả Khiêu Khích của con gấu vẫn còn hơn 2 giây. Nhìn con gấu nhe hàm răng trắng nhỡn ra doạ, Thiên Đăng quyết định tăng tốc. Vèo một cái anh đã lao thẳng đến trước mặt con Gấu Đen, dồn hết sức, Thiên Đăng đâm chém tới tấp vào người con gấu. Khi hiệu quả Khiêu Khích vừa kết thúc cũng là lúc con gấu hồn lìa khỏi xác. Không kịp nhặt đồ, lúc này Sinh Lực của anh chỉ còn hơn một nữa, Thiên Đăng đạp chân vào gốc của cái cây, mượn đà bật người quay lại nhanh nhất có thể, cố chạy trốn khỏi bầy ong. Luồn lách qua những bụi cây và thân cây lớn, đến khi thấy thảo nguyên đã ở ngay trong tầm mắt. Thiên Đăng mừng hết lớn gia tăng cước bộ, cố chạy hết sức có thể. Bầy ong vẫn điên cuồng bám sát, lúc chân chạm được lớp cỏ trên thảo nguyên thì Sinh Lực của Thiên Đăng chỉ còn lại một phần ba. Thiên Đăng cắm đầu chạy, tốc độ của anh càng lúc càng lớn, khung cảnh xung quanh như nhoè hẳn đi, khung cửa sổ nhỏ hiển thị tốc độ trước mặt của anh tuy đã lên đến con số 90 Km/Giờ, nhưng vẫn bị đám ong chích tới tấp. Sinh Lực của anh đã giảm xuống đến mức đỏ, chỉ còn lại một phần mười. Thiên Đăng cắn răng cắn lợi gia tăng tốc độ, khung cảnh thay vì nhoè đi thì đột nhiên trông như những lằn sáng trôi tuột khỏi người anh. Lượng Sinh Lực bỗng dưng bắt đầu tăng trở lại nhanh chóng, hiển nhiên tốc độ của anh đã vượt khỏi bầy ong, chúng đã bị bỏ lại phía sau. Nhìn lại khung cửa sổ hiển thị tốc độ, lúc này đã lên đến con số 220 Km/Giờ, Thiên Đăng hết hồn, với tốc độ này, nếu va chạm phải thứ gì đó thì chắc là chết ngay lập tức.
"Cũng may đang trên thảo nguyên, không có mấy chướng ngại vật." Khi Thiên Đăng đang định giảm tốc độ thì khung cảnh vốn đang trôi qua như điện xẹt thì lại đột nhiên bắt đầu trôi chậm dần đều, mặc dù bảng tốc độ vẫn giữ nguyên 220 Km/Giờ. Dù có hơi ngần ngại một chút, nhưng Thiên Đăng vẫn quyết định giữ nguyên tốc độ này xem sao. Quả nhiên khung cảnh càng lúc càng trôi chậm lại. Chạy mãi, chạy mãi cho đến khi có thể quan sát được rõ cảnh vật trước mặt và xung quanh, Thiên Đăng quyết định giảm tốc độ và dừng lại. Anh mở bảng trạng thái nhân vật lên để kiểm tra. Thiên Đăng nhìn thấy ở phần đầu nhân vật, chỗ có bảng hiển thị "Kĩ Năng" đang nhấp nháy sáng, anh liền chạm vào nó, một khung cửa sổ nhỏ bật ra.
[Kĩ năng:
- Chiêu Hồn; Cấp độ 1: Số lượng linh hồn nô lệ: 1/10.
- Phản Xạ; Cấp độ: 040/120; Mức Phản Xạ của người sở hữu được hỗ trợ ở 150 Mili giây.]
Thiên Đăng bừng tỉnh, hiện tượng càng chạy nhanh càng thấy khung cảnh xung quanh dần trôi chậm đi, chính là do phản xạ của anh đã bắt đầu giảm độ trễ do được tăng cấp độ của kĩ năng Phản Xạ. Ở cấp độ 40, Phản Xạ đã giảm độ trễ từ 190 Mili Giây ở cấp độ 1 xuống còn 150 Mili Giây, như vậy cứ lên một cấp độ Phản Xạ thì sẽ được giảm 1 Mili Giây, cứ như thế cho đến khi đạt cấp độ 120 sẽ chỉ còn 70 Mili Giây. Tốc độ phản xạ đó chính là của loài mèo.
*** Tốc độ phản xạ nhanh nhất từng được ghi nhận của vận động viên là 155 Mili Giây (tương đương 0.155 giây).