Kim Tiền Bang

Chương 25:




CHƯƠNG 25
Tin tức kinh nhân truyền ra từ Cổ Vận sơn trang – Trang chủ Cổ Bạch vẫn luôn khỏe mạnh kiện khang ngã bệnh!

Tuy rằng việc này đối với võ lâm cũng có thể xem như là đại sự, nhưng cũng không đến nỗi chấn kinh giang hồ, dù sao chuyện Cổ Niệm Tuyết cũng đã xong xuôi cả rồi. Chính là…
Đầu tiên là tiêu diệt Túng Vân Phái, sau đó Cổ Niệm Tuyết cùng Mục Viễn Chi bỏ trốn, tiếp theo Cổ Vận sơn trang cùng Ngự Hàn Phong trở mặt, cuối cùng là Cổ Bạch phát bệnh… Một loạt chuyện tình phát sinh liên tục, thậm chí có chút quỷ dị, vì thế mọi người bắt đầu phỏng đoán, tứ đại môn phái cùng Tuyệt Hạc Phong, Thiên Ý Cốc có thể nào bàng quan nhìn thế cục giang hồ thay đổi?
Bất quá, kẻ chắp cánh cho mối tình ngoạn mục kia, cũng đảm nhiệm vai trò trọng yếu trong mấy đại sự kiện nói trên – “Kim Tiền Bang” vẫn mờ mịt thần bí thoắt ẩn thoắt hiện.
“Kim Tiền là sao a?” trong Cổ Vận sơn trang, Cổ Bạch nằm trên giường dưỡng bệnh nói thầm. Vấn đề này từ lúc Túng Vân Phái bị tiêu diệt vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Tuy nói Túng Vân Phái bị tiêu diệt hắn quả thật có chút đắc ý, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp gần kề, mà một loạt sự kiện phát sinh gần đây càng làm hắn kinh hãi. Nữ nhi của mình lại theo tên xú tiểu tử Ngự Hàn Phong chạy trốn! Quả thực tức chết hắn!
Chính là, địch nhân cường đại không phải đã đáng sợ, đáng sợ nhất chính là kẻ địch trong bóng tối. Mà Kim Tiền Bang không nghi ngờ chính là kiệt xuất trong việc này.
Cổ Bạch cau mày, cảm thấy tên bang phái này thật kỳ quái. Tên môn phái bình thường sẽ lấy địa điểm, đặc sắc bang phái hoặc là võ công bang phái làm căn cứ, tỷ như Ngự Hàn Phong ở tại dãy Ngự Hàn, mà Túng Vân Phái lại có độc môn khinh công “Túng Vân Bộ”, còn Kim Tiền Bang thì sao, chẳng lẽ lại là nhiều tiền?
Cứ như vậy, Cổ Vận sơn trang trang chủ nằm trên giường bệnh vẫn âm thầm trầm tư suy nghĩ về cái tên của địch nhân. Nếu hắn biết sự thật chỉ là do họ của hai người kết hợp lại, chỉ sợ ngay lập tức giá hạc quy tây luôn đi.
Khổng Tiêu sớm đã rời khỏi sơn trang, cho nên hai tên mù tin tức kia đương nhiên không biết Kim Tiền Bang của mình lại vừa danh trấn giang hồ lần nữa vì vụ Cổ Niệm Tuyết cùng Mục Viễn Chi bỏ trốn, tự nhiên cũng không thể biết Cổ Bạch đáng thương bởi vì vậy mà đổ bệnh, đang nằm trên giường cũng vì hai chữ “Kim Tiền” mà vắt óc suy nghĩ.
“Chúng ta đã ở trong này bốn ngày, hẳn là có thể đi rồi?”
Ánh mặt trời sau ngọ ấm áp dị thường, tuyết trong đình viện đã có dấu hiệu tan dần. Tiền Tiểu Phi mặc áo bông dầy Kim Hàn mua, đứng trước đình, có chút nhàm chán.
“Tốt,” Không ngờ, Kim Hàn đáp ứng ngay, “Ngươi nói thế nào liền làm thế ấy đi.”
“Này…” Tiền Tiểu Phi cảnh giác nhìn Kim Hàn, “Tại sao ta nghe ngươi nói thế nào cũng thấy không thực lòng?”
“Không thực lòng?” Kim Hàn vờ chân thành nói, “Làm sao có thể thế được? Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?” Tiền Tiểu Phi không tin, chỉ thấy hắn không ngừng chạy vòng vòng quanh Kim Hàn soi soi xét xét, “Vậy ngươi hai ngày liền tâm thần không yên cả ngày mất dạng tới lúc ta ngủ cũng không thấy về cũng là ta nghĩ nhiều rồi?”
“Ân…” Kim Hàn vừa định mở miệng, Tiền Tiểu Phi lại cướp lời.
“Giải thích là che dấu!” Tiền Tiểu Phi giống hệt Sherlock Holmes bắt đầu kể lại kết quả quan sát của mình, “Ngươi từ sáng sớm nay đã xuất môn, tới giờ cơm trưa mới về, vội vàng ăn xong lại đi, nếu ta không ngăn cản sợ ngươi bây giờ còn đang ở nơi nào đó làm mấy việc mờ ám! Hơn nữa -” Tiền Tiểu Phi cố ý nhấn mạnh, “Từ lúc ta bắt đầu phơi nắng đến bây giờ chỉ có nửa tiếng, ngươi thở dài ba mươi lần! Xin hỏi Hàn tiên sinh, cùng ta phơi nắng thống khổ vậy sao?”
Khuôn mặt Tiền Tiểu Phi gần ngay trong gang tấc, thậm chí cả lông mi cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong lòng chấn động, Kim Hàn thật sự có chút khó thở, trong đầu trống rỗng, miệng không tự chủ được tự động trả lời, lời nói còn có chút ấp úng: “Không phải, ta chỉ đang tìm đồ…”
Tiền Tiểu Phi trong lòng bày ra tư thế “V” ăn mừng mưu kế thành công. Hắn phát hiện ra, chỉ cần mình tới gần Kim Hàn, đầu óc nam nhân sẽ mất hết sự nhanh nhạy vốn có, lúc này tỷ lệ bức cung hoặc dụ dỗ thành công là rất cao. Bất quá…
Tìm đồ? Tiền Tiểu Phi cau mày suy nghĩ, nói: “Ngươi cũng muốn [bí sát phương]?”
Kim Hàn vẫn còn hóa đá, không nói gì.
Thấy nam nhân không nói gì, Tiền Tiểu Phi lại tưởng hắn đoán đúng, ngay lập tức bắt đầu khuyên nhủ: “Ta khuyên ngươi không cần phí sức làm gì, tỷ lệ còn chưa tới một phàn năm trăm vạn! Ngươi nghĩ kỹ lại xem, giấu ở sơn trang lâu như vậy mà không ai lấy được, bây giờ lại tụ tập nhiều người thế này…”
Kim Hàn vừa mới hồi phục bình thường, thấy Tiền Tiểu Phi liên tục lải nhải lảm nhảm một đống không đâu vào đâu, đành phải ngắt lời.
“Ai nói ta muốn [bí sát phương]?”
“Ân?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái nhìn Kim Hàn, “Chẳng lẽ không phải?”
“Đương nhiên không phải.” Ngữ khí vô cùng chắc chắn.
“Vậy ngươi tìm gì?” Tiền Tiểu Phi nghi hoặc.
“Ân… Chính là… Ta… Này…” Kim Hàn mồm miệng linh hoạt lần này lại ấp úng không lên lời.
Linh cảm mãnh liệt lóe lên trong đầu Tiền Tiểu Phi, một loại dự cảm cực kỳ không tốt chậm rãi bao phủ, hắn lo lắng thúc giục: “Nói nhanh nhanh coi!”
Kim Hàn nghe vậy cắn răng, quyết định hy sinh, rốt cuộc mở miệng: “Ta đánh mất thiệp mời rồi!”
“Ân?” Tiền Tiểu Phi nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là… Cái thiệp mời thêu ba chữ Kim Tiền Bang…” Kim Hàn tự biết sai, giọng nói cũng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Tiền Tiểu Phi cứng ngắc cả người: “Ngươi đừng làm ta sợ…”
“Ta không rảnh như vậy…” Kim Hàn bất đắc dĩ cười khổ.
Đối diện, nhìn nhau không nói.
To chuyện rồi! Mất thiệp mời nghĩa là thân phận bại lộ! Một khi có người nhặt được, lập tức sẽ biết bọn họ có tham gia khánh công yến, nếu việc vẫn ở trong sơn trang mà bị biết được, vậy bọn họ…
“Ngươi làm rơi ở đâu?” Tiền Tiểu Phi hít sâu, cố tỉnh táo lại.
“Không rõ nữa…” Kim Hàn nhíu mày nhỏ giọng, “Ta vẫn để trong người…”
“Vậy rơi khi nào?” Tiền Tiểu Phi hỏi lại.
“… Không biết.” Kim Hàn thành thật trả lời, “Tóm lại hai hôm trước lúc thay quần áo đã không thấy tăm hơi.”
Nhìn Kim Hàn hỏi gì cũng không biết, Tiền Tiểu Phi lại bắt đầu đau đầu. Kiểu này thì, hai người bọn họ chỉ có cách vắt chân lên cổ mà chạy…
“Nhị vị đang tìm thiệp mời khánh công yến sao?”
Tiếng nói bỗng nhiên xuất hiện, làm cho Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn dựng tóc gáy, hai người nhanh chóng quay lại nhìn, lọt vào tầm mắt là thân ảnh một nam tử.
Là đại đệ tử Thiên Ý Cốc!
“Ngươi nghe lén?” Tiền Tiểu Phi bất mãn nhìn chằm chằm Tống Ý, ngữ khí sắc nhọn.
“Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, lại vừa dịp nghe thấy các ngươi nói chuyện…” Thanh âm Tống Ý thản nhiên, lại làm cho người ta không thể phân thật giả.
“Trùng hợp vậy sao?” Tiền Tiểu Phi không tin.
“Bất luận ta biết được bao nhiêu phần chuyện tình của các ngươi, ta hy vọng các ngươi có thể tin ta, ta không hề có ác ý, cho nên…” nam nhân mỉm cười, quay đầu về phía Kim Hàn, “Ngươi có thể thu hồi ám khí được không?”
Tiền Tiểu Phi bây giờ mới phát hiện trong tay Kim Hàn tự khi nào đã cầm đầy mai cương châm!
Bất quá Kim Hàn nghe nam nhân nói xong liền phẫn nộ thu tay về, đã bị người phát hiện, ám khí cũng không có nghĩa gì nữa.
Nhìn thấy Kim Hàn thu tay lại, nam nhân tao nhã ôm quyền, nói: “Tại hạ Thiên Ý Cốc đại đệ tử Tống Ý.”
Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn không thèm đáp lễ, chỉ đứng yên lặng. Dù sao nam nhân này xuất hiện cũng quá mức quỷ dị, không rõ địch bạn.
“Nói rõ ý đồ của ngươi đi.” Kim Hàn lạnh nhạt mở miệng.
Nam nhân xem ra cũng thích thái độ thẳng thắng này, không hề vòng vo. Chỉ thấy hắn lấy từ trong người ta một vật, cũng chính là thứ Kim Hàn khổ công tìm kiếm mấy ngày, mỉm cười nói: “Thứ các ngươi tìm ở đây.”
Tơ lụa màu vàng, tú công tinh xảo, còn có ba chữ bắt mắt “Kim Tiền Bang”.
“Tại sao lại ở chỗ ngươi?” Tiền Tiểu Phi kinh ngạc, Kim Hàn cũng kinh ngạc không kém.
“Nếu ta nói ta nhặt được, nhị vị nghĩ sao?” Tống Ý cười.
“Ngươi cho ta là tiểu hài nhi sao?” Tiền Tiểu Phi tức giận liếc mắt xem thường một cái.
“Nếu ta nói ta nhặt được ở nơi Túng Vân Phái bị tiêu diệt thì sao?” Tống Ý không thay đổi ngữ khí, trong mắt lại linh quang chợt lóe.
Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn nhìn nhau, hiểu rõ mọi chuyện. Khó trách Túng Vân Phái tiêu diệt, hôm sau Khổng Tiêu đã biết tin, còn nói ở hiện trường lưu lại đại danh, hóa ra là có chuyện này!
“Ta nói đại ca, ngươi có gặp qua ai gây án còn để lại danh thiếp ở hiện trường chưa?” Tiền Tiểu Phi thực chịu thua Kim Hàn luôn. Bình thường thoạt mình cẩn thận tử tế, kết quả còn đoảng hơn mình.
“Trí giả ngàn lo, tất có một lầm.” Kim Hàn ra vẻ vĩ nhân, kết quả nhận được một cái nhìn khinh bỉ của Tiền Tiểu Phi, dần dần xìu xuống, “Ta cũng sơ suất thôi mà… Ai biết nó lại rơi ra…”
Kim Hàn cúi đầu, làm cho một thân oán khí của Tiền Tiểu Phi không có chỗ thoát, Tống Ý tự nhiên phải làm vật hy sinh đầu tiên.
“Nhặt được thì sao? Nhặt được có nghĩa là Kim Tiền Bang chúng ta tiêu diệt Túng Vân Phái sao? Ngươi có biết việc làm của ngươi làm cho chúng ta thật khốn đốn? Ta bây giờ ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, sợ lộ chân tướng, sợ bị tứ đại môn phái đuổi giết…”
“Chờ chút!” Tống Ý đành phải lớn tiếng ngắt lời Tiền Tiểu Phi, bất đắc dĩ nói, “Thứ nhất, ta không nói Kim Tiền Bang tiêu diệt Túng Vân Phái, thứ hai, ngươi cũng không cần lo lắng tứ đại môn phái đuổi giết. Túng Vân Phái bị tiêu diệt đối với họ cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì, huống hồ trước khi biết rõ về địch nhân mấy kẻ đó cũng không động thủ. Cuối cùng, cũng không có ai biết Kim Tiền Bang đang ở Cổ Vận sơn trang làm khách, bởi vì việc cái thiệp mời này chỉ có ta biết.”
“Nói cách khác…” Tiền Tiểu Phi cố gắng nắm bắt ý chính của câu nói, “Ngươi từ lúc biết Túng Vân Phái do Kim Tiền Bang tiêu diệt đến giờ, vẫn yên lặng, không làm chuyện dư thừa nào?”
“Đúng vậy.” Tống Ý thản nhiên.
“Nga…” Tiền Tiểu Phi có chút đăm chiêu lẩm bẩm, “Vậy tại sao cả giang hồ đều biết tin đâu…”
“Ta cũng không biết chuyện này, bất quá…” Tống Ý nói, “Dù sao trên đời không có tường nào không bị gió lùa…”
Kim Hàn đại khái đã biết chân tướng sự tình, nhưng biểu hiện của Tống Ý vẫn khiến hắn không dám khinh thường: “Vậy ngươi hôm nay tới đây, chỉ sợ không phải chỉ để trả thiệp mời đi.”
“Ta quả thật có mấy câu cần thỉnh giáo nhị vị.” Tống Ý nói thẳng, “Nếu nhị vị vui lòng chỉ giáo, thiệp mời nhất định vật hoàn cố chủ.”
“Chuyện gì?” Kim Hàn nhướn mày, “Nói thử xem.”
“Ba chữ Kim Tiền Bang trên thiệp mời rõ ràng không giống ban đầu, ta muốn biết rốt cuộc ai thêu mấy chữ đó lên.” Tống Ý nghiêm túc nói, thu liễm vẻ cười.
“Ngươi hỏi để làm gì?” Tiền Tiểu Phi hỏi.
“Không dám gạt nhị vị, tú công trên thiệp mời rất giống với tú công của một vị cố nhân tại hạ đã tìm nhiều năm qua.”
“Cho nên ngươi hoài nghi người cho chúng ta thiệp mời cùng người ngươi muốn tìm là một?” Tiền Tiểu Phi nói.
“Không phải hoài nghi, là khẳng định.” Tống Ý cười, nụ cười ấm áp như xuân phong.
“Ngươi rốt cuộc đang tìm ai?” Tiền Tiểu Phi hỏi tiếp.
“Một nữ nhân,” Tống Ý hít sâu, nói, “Nữ nhân ta yêu.”
Lời nói chứa đựng tình cảm sâu sắc, chân thành và tha thiết.
Tiền Tiểu Phi nghe vậy thở dài, buồn bã nói: “Nếu yêu nàng, vì sao lại phụ nàng…”
Lời nói làm Tống Ý kinh ngạc: “Nàng nói cả điều đó cho ngươi?”
“Nàng cái gì cũng chưa nói…” Tiền Tiểu Phi ngừng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ cười, “Quên đi, ngươi tốt nhất là nên tự mình đi xem. Tú Lam trấn Tiên Nguyệt Lâu, người ngươi muốn tìm là ‘Thệ ảnh châm’ Niếp Hiểu Nhã.”
Nữ nhân kia nhất định dùng tên giả, bằng không nàng ở giang hồ thành danh lâu như vậy, Tống Ý không thể nào không tìm thấy.
Quả nhiên, Tống Ý nghe vậy cười khổ: “‘Thệ ảnh chân’ Niếp Hiểu Nhã? A, Tú Lam trấn sao, nàng ở ngay bên cạnh ta lâu như vậy, ta lại không phát hiện…”
Lúc này, Tiền Tiểu Phi mới nhớ ra, Tú Lam trấn cách Ngự Hàn Phong không xa.
“Ảnh nhi… Ảnh nhi…”
Tiếng gọi vô thức bật ra, thanh thanh động tình, đây hẳn là khuê danh của Niếp Hiểu Nhã.
Thật lâu sau, Tống Ý mới khôi phục lại, cung kính đi tới trước mặt hai người, hai tay dâng thiệp mời: “Vật hoàn cố chủ, đa tạ.”
Tiền Tiểu Phi biết hắn đang vội, cũng không nhiều lời, nhận lấy thiệp mời, nghiêm túc nói: “Bảo trọng.”
“Niếp Hiểu Nhã có lẽ thật sự chờ được hạnh phúc của nàng rồi, ngươi nói đúng không?” Nhìn bóng Tống Ý rời đi, Tiền Tiểu Phi lơ đãng hỏi.
“Có lẽ đi…”
Thanh âm Kim Hàn còn lơ đãng hơn.
Tiền Tiểu Phi kỳ quái ngẩng đầu, lại phát hiện nam nhân căn bản không chú ý tới hắn, ánh mắt đang nhìn một nơi khác.
Vừa định hỏi, nam nhân bỗng nhiên xuất thủ.
Cơ hồ cùng trong nháy mắt, cái cây bên cạnh phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Ai nha -“
Tiếp theo, một thân ảnh chật vật từ cây lao ra, lấy tốc độ sét đánh nhào vào nắm cổ áo Kim Hàn, rống ầm lên:
“Ngươi hỗn đản này! Trước khi phóng ám khí cũng không kêu lên một tiếng -“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.