Edit: Cigarred
"Tôi biết điểm yếu của mình đã nhốt tôi lại ở nơi nào."-Rene Shire.
...
Viên Dương cũng không ngủ bao lâu, cậu bé ôm con gấu bông cũ màu trắng đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng bếp. Lương Duyệt Nhan đang vo gạo, cúi đầu thái bí ngô, khóe mắt cô liếc thấy Viên Dương.
Lương Duyệt Nhan vô duyên vô cớ chợt thấy bực bội.
"Đừng vào đây." Lương Duyệt Nhan không định buông con dao thái Song Lập Nhân kia ra, nói với con trai mình.
Viên Dương ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ cũ, đôi mắt di chuyển theo con dao kia, bí đỏ được thái thành lát, sau đó biến thành từng khối hình vuông nhỏ. Con dao được mẹ cầm trong tay như một công cụ cô sử dụng rất thành thạo, tuy nhiên, ánh sáng lạnh từ lưỡi dao và số phận của trái bí ngô dường như mang đến cảnh báo cấm tiếp cận vô hình cho Viên Dương. Cậu bé đứng bên cửa, không dám bước vào trong.
"Không ngủ được à? Hôm nay phải đi học." Thấy Viên Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, Lương Duyệt Nhan thuận miệng hỏi. Nhiều lúc cô quên mất Viên Dương chỉ là một đứa trẻ, luôn phớt lờ khi cậu bé khóc lóc làm nũng, hoặc khi đói hoặc muốn đi vệ sinh đều phải nỗ lực dùng ngôn ngữ biểu đạt mới có thể nhận được sự chú ý của Lương Duyệt Nhan.
Lúc Viên Dương đối mặt với Lương Duyệt Nhan quá ngoan ngoãn, thậm chí không giống một đứa trẻ.
"Ba đá con." Viên Dương đáp, trong giọng nói còn mang theo chút tủi thân.
Anh ta cũng đá mẹ, Lương Duyệt Nhan lược qua nửa câu trên, nói ra nửa câu sau: "Vậy thì sao?". Vốn dĩ nửa câu sau cô có thể không nói nhưng con người khi mệt mỏi đến đỉnh điểm luôn khó kiềm chế được cảm xúc tiêu cực.
Con trai nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ không biết phải làm sao. Lương Duyệt Nhan thu hồi ánh mắt trên người cậu bé lại, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước, bỏ gạo và bí ngô vào nồi, đổ nước, bật bếp, động tác của cô chưa từng dừng lại nửa giây.
Viên Dương vẫn cố gắng kiên trì thu hút sự chú ý của cô, suy nghĩ của đứa trẻ nhảy nhót lung tung, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói những lời không đầu không đuôi: "Một tay của ba đỏ bừng."
"Một bàn tay." Lương Duyệt Nhan sửa lại đúng lượng từ của cậu.
Viên Dương lắc đầu, cậu sờ cánh tay mình, khăng khăng nói: "Một tay."
Lương Duyệt Nhan biết cậu đang nói cái gì, cô nói: "Một cánh tay."
Sau đó cô bắt đầu rửa sạch tay, đưa bàn tay về phía trước, xòe ra trước mặt Viên Dương: "Đây mới là một bàn tay."
Cậu bé hoang mang nhìn Lương Duyệt Nhan, lại nhìn tay mình. Cô từ bỏ việc giải thích, đưa Viên Dương trở lại phòng ngủ, định giúp cậu bé mặc đồng phục của trường mẫu giáo.
Viên Hải Bình vẫn ngủ say như trong dự đoán của cô.
Có lẽ do lúc anh ta xoay người nên tay áo ngủ bị kéo lên, để lộ ra cánh tay. Bởi vậy Lương Duyệt Nhan liền hiểu ra tại sao Viên Dương lại không thể hình dung ra được.
Bên trong cánh tay của Viên Hải Bình có vài vết trầy xước đỏ tươi. Trong lòng Lương Duyệt Nhan giống như có tảng đá đè nặng.
Lương Duyệt Nhan đã từng bị mèo cào, vết mèo cào nhìn rất nhỏ vì kích thước móng vuốt của chúng, hiển nhiên không giống như thế này.
Đây là người cào.
Lương Duyệt Nhan tìm được quần áo của con, thay cho Viên Dương. Mỗi ngày cô đều làm như vậy.
Có một sức mạnh đã giam cầm cô trong vòng tuần hoàn này.
Lương Duyệt Nhan đã trải nghiệm một cảm giác tuyệt vọng giống như trong một bộ phim, một cô gái bị giết vào ngày sinh nhật của mình nhưng số phận lại trêu đùa cô ấy, cô ấy sống lại vào buổi sáng ngày bị giết, một lần rồi lại một lần nữa, chạy trốn, tránh xa các địa điểm bị giết, làm tất cả mọi thứ để tránh khỏi số phận bị giết.
Đối với cô gái trong bộ phim, cái chết là sự khởi đầu của vòng tuần hoàn.
Mà đối với Lương Duyệt Nhan mà nói, cô tiêu cực nghĩ, cái chết có lẽ là kết thúc của vòng tuần hoàn này.
Phẫn nộ giống như dung nham, chậm rãi chảy ra từ trong khe nứt trong phòng bếp kia, giống như có não bộ và xúc tu hướng về phía Lương Duyệt Nhan, hội tụ lại trên người cô, thiêu đốt cô, nướng cháy cô, đầu ngón tay cài nút áo cho Viên Dương đều trở nên run rẩy.
Cô giữ im lặng, nhưng trong lòng lại phát ra tiếng gầm rú nghẹn ngào.
Người đã phạm sai lầm sắp chết, tôi đã làm sai cái gì?
...
"Cs chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại, nhất định phải đến trường học tìm tôi." Yến Xuân Hòa uống liên tục mấy ngụm nước, mới vừa giảng dạy xong nên giọng còn hơi khàn, cô ấy liếc xéo Kinh Tố Đường, giọng điệu mang theo ba phần trách móc cùng bảy phần không kiên nhẫn. "Báo cáo nghiệm thương không phải tôi đã đưa cho anh rồi sao?"
Kinh Tố Đường đi xuống dưới dọc theo cầu thang, đi đến trước mặt cô ấy.
"Tôi còn có vấn đề chưa hỏi xong." Kinh Tố Đường nói.
"Hỏi đi."
"Trong cơ thể Lam Thập Tam phát hiện DNA phải không?"
Thiếu nữ chưa trưởng thành là người bị hại và cũng là nhân chứng quan trọng của vụ án, bọn họ vẫn luôn dùng cái tên "Lam Thập Tam" này để gọi cô ấy.
Yến Xuân Hòa đáp: "Đúng. Ở móng tay cô bé. Cô bé đã bảo vệ tốt bằng chứng. Đáng tiếc là sau khi so sánh với cơ sở dữ liệu chúng ta không phát hiện ra đối tượng trùng khớp."
"Cô ấy bị chuốc thuốc sao?"
"... Đúng."
"Trong thuốc có thành phần gì?"
"Kết hợp với triệu chứng của Lam Thập Tam, còn có bộ phận giám định đã báo cáo, tôi đoán nó là một loại thuộc tương tự như Flunitrazepam(*), Flunitrazepam cũng được gọi là "thuốc cưỡng dâm trong các cuộc hẹn hò"(**), có tác dụng thôi miên khiến người ta quên đi... Nhưng không phải nó, có lẽ nó là một loại thuốc khác có tác dụng tương tự."
(*) Một loại thuốc thôi miên mạnh.
(**) Tên tiếng anh là Date rape drug.
"Điều này có thể giải thích cho việc cô ấy quên hết mọi việc." Kinh Tố Đường nhớ lại khẩu cung của cô gái ấy, anh nhạy bén phát hiện ra lời nói không chắc chắn của Yến Xuân Hòa, "Tại sao lại là cô 'đoán'?"
"Bởi vì thứ này biến mất quá nhanh, sau 6 giờ đi vào cơ thể thì cơ bản sẽ bị thay thế hoàn toàn." Yến Xuân Hòa suy nghĩ rồi nói tiếp: "Chúng ta chỉ có thể suy luận, không có đáp án."
Yến Xuân Hòa quan sát sự thay đổi trên nét mặt Kinh Tố Đường, cô ấy nói tiếp: "Tôi nghe thầy nói, nghiêm túc mà nói thì nó không phải một chất mà là một hóa chất. Tuy nhiên... có lẽ nó được phát hiện về mặt chức năng này nên đã bán cho những người đàn ông có ý đồ xấu trên thị trường chợ đen để làm ra những chuyện bẩn thỉu hèn hạ này.". Ngôn Tình Ngược
Kinh Tố Đường thoáng im lặng rồi hỏi: "Ý của cô là, chỉ cần không bị kiểm tra ra thì không thể xác định nạn nhân đã bị bỏ thuốc, đúng không?"
"Có thể nói như vậy."
"Cô có biết tên loại thuốc này không?"
"Không có tên chính thức. Người trong nghê dùng tên nguyên liệu thô gọi nó, là Fluorit."
Kinh Tố Đường ngẩn ra.
"Còn có vấn đề khác không?" Yến Xuân Hòa hỏi.
Kinh Tố Đường há miệng thở dốc, anh vẫn hỏi vấn đề kia: "Phải ở dưới tình huống như thế nào, mới có thể tạo thành vách âm đ*o bị xé rách?"
Yến Xuân Hòa nghi hoặc nhíu mày, nhưng vẫn trả lời vấn đề này đúng theo sách giáo khoa: "Sử dụng bạo lực, hành vi tình dục không tự nguyện bằng cách cưỡng chế."