Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 45: Đại hôn




Edit: Halee Az
Beta: Quanh
Khi Diêm Mặc tìm được sư đệ, hắn đã suýt không nhận ra Phùng Trọng Thanh nữa.
Bốn thiếu niên vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo, cả người Phùng Trọng Thanh dính đầy bùn đất, còn Trương Chí Châu thì mặt mũi bầm dập, hai gã thị vệ cũng không tốt hơn là bao, vốn dĩ đồng phục của thị vệ tạo cảm giác anh khí sáng ngời, mà lúc này lại rách tả tơi, khóe mắt thâm tím, cái mũi xưng vù, có chỗ nào ra dáng thanh niên tài tuấn khiến các cung nữ ngưỡng mộ không thôi? Nói là mấy tên ăn mày dưới chân tường thành cũng chả ai phản đối.
Nhìn thấy Diêm Mặc, từng người thu tay lại, rụt cổ đứng nép vào dưới cung tường.
“Sao lại thế này?” Diêm Mặc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ trong chốc lát, lúc sau mới mở miệng.
Phùng Trọng Thanh sợ Đại sư huynh giáo huấn hắn, tất nhiên lúc này không dám nói trước, chỉ biết cúi đầu đứng đó trông chả khác gì chim cút.
Hai cái thị vệ ngươi đẩy ta, ta đẩy đẩy ngươi, cũng đều không dám nói lời nào.
Vốn dĩ Trương Chí Châu cũng không muốn nói, bên phía bọn họ có ba người nhưng cuối cùng lại không hạ nổi tên tiểu bạch kiểm kia, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Đã vậy hắn lại là người cầm đầu, đành phải trừng mắt nhìn Phùng Trọng Thanh một cái, tiến lên một bước, nói: “Phó thống lĩnh, khi chúng ta tuần tra đến chỗ này thì thấy tiểu tử kia lén lút rất khả nghi, định bắt hắn lại, ai ngờ..... ai ngờ đánh không lại……” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.
Diêm Mặc chưa nói gì, lại nhìn về phía Phùng Trọng Thanh: “Đệ nói đi.”
Phùng Trọng Thanh căng da đầu, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lấy lòng nói: “Đại sư huynh……”
Hắn vừa mở miệng, Diêm Mặc còn chưa có phản ứng thì Trương Chí Châu đã nhảy lên, tròng mắt như muốn rớt ra: “Ngươi... ngươi... ngươi mới kêu Phó thống lĩnh là gì?!”
Phùng Trọng Thanh không để ý đến hắn, lại nịnh nọt cười nói: “Đại sư huynh, đệ tới xem náo nhiệt, cũng không có gây rắc rối, đệ còn đang định ra ngoài rồi.”
Nói xong, một mặt cẩn thận nhìn Diêm Mặc, mặt khác thì rón ra rón rén tìm đường lui.
“Đứng lại.” Diêm Mặc lạnh lùng nói: “Theo ta xuất cung.”
Phùng Trọng Thanh lập tức đau khổ, “vâng” một tiếng rồi ủ rũ đi theo.
Đám người Trương Chí Châu nghẹn họng trân trối không dám tin, nhìn tên tiểu bạch kiểm kia, lại nhìn Phó thống lĩnh, lắp bắp nói: “Phó, Phó thống lĩnh, chúng ta không biết……”
Diêm Mặc không mấy để ý, chỉ xua tay: “Đi đi.”
Tuy hắn bênh vực người của mình nhưng cũng không phải là không nói đạo lý. Sự việc vừa rồi Trương Chí Châu không có làm sai, lần này Phùng Trọng Thanh bị đánh, khác với lần trước bị người của Lĩnh Nam Môn đánh.
Bọn họ là người của Thượng Thanh Tông, chưa từng có chuyện bên ngoài đánh thua sẽ về tìm sư huynh khóc nhè, muốn sư huynh đòi lại công đạo cho mình. Nếu khả năng không bằng người ta, vậy thì chỉ có thể bị đánh. Không chỉ như thế, ở bên ngoài đánh nhau mà không đánh thắng, trở lại sư môn còn phải chịu giáo huấn một phen.
Hiển nhiên Phùng Trọng Thanh biết đạo lý này, dọc theo đường đi luôn ủ rũ cụp đuôi, cũng không dám nhiều lời.
Trương Chí Châu và hai thị vệ đứng tại chỗ, chờ hai người bọn họ đi xa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong đó có một tên thị vệ xoắn xuýt lau mặt, thần sắc hoảng hốt, lẩm bẩm tự nói: “Thật không nghĩ tới, vậy mà ta đã đánh người của Thượng Thanh Tông……”
Còn một người khác mặt tràn đầy vinh quang, khác hẳn với bộ dáng gà trống thất bại vừa rồi, đắc chí nói: “Không tồi không tồi, hơn nữa chúng ta còn không có đánh thua!”
Trương Chí Châu nghe xong, tức giận mắng: “Không có tiền đồ!”
Hắn lại nhìn thoáng qua hai người kia, trong lòng thầm nghĩ, đây là thực lực của người Thượng Thanh Tông, Phó thống lĩnh thì không nói, tiểu bạch kiểm kia còn nhỏ tuổi như vậy cũng đã có thể đè mình ra mà đánh.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy nhụt chí, ngược lại càng có thêm ý chí chiến đấu, trong lòng thầm quyết định, chờ trở về kinh thành sẽ còn đi tìm tên tiểu bạch kiểm kia luận bàn võ nghệ, một ngày nào đó hắn sẽ đánh tên kia một trận nhừ tử!
-----
Sau hai ngày đại hội võ thuật đã kết thúc, lúc này Hoàng Đế mới khởi hành hồi kinh.
Trước khi Hoàng Hậu rời kinh tới hành cung đã chuẩn bị tốt cho việc công chúa sắp xuất giá, sau khi rời kinh thì để lại sự vụ cho nữ quan chuẩn bị, nhưng hiện giờ hồi cung vẫn là có nhiều việc cầm phải làm. Chử Thanh Huy cũng không được nhàn rỗi, mỗi ngày phải học tập cùng cô cô giáo vụ, nàng không có thời gian để đi lại bên ngoài như trước nữa.
Nàng và Diêm Mặc đã mười mấy ngày không gặp nhau, nhưng hiện tại ngày ngày đều có chuyện chiếm cứ tâm trí, cũng không thể nào rảnh để nhớ tới hắn.
Chớp mắt một cái đã sang tháng tám, còn có mấy ngày nữa chính là ngày nàng xuất giá.
Mấy ngày nay, Hoàng Hậu nói với nàng là sư tổ của Diêm Mặc cùng các sư đệ đã tới kinh thành, hơn nữa đã vào cung gặp Hoàng Đế, lúc này bọn họ đều ở phủ của Thần Võ Đại tướng quân.
Diêm Mặc không cha không mẹ, từ nhỏ được sư tổ đưa về núi, sau đó Diêm Mặc bái sư, làm môn hạ của Thượng Thanh Tông. Vì vậy mà thay vì bái song thân, có thể chuyển thành bái sư phụ cũng được. Nhưng đáng tiếc sư phụ hắn phải tọa trấn Thượng Thanh Tông, không thể tùy ý xuống núi đi lại. Vốn tưởng rằng lần này hai người thành thân sẽ không có trưởng bối ở đây, không ngờ sư tổ đang vân du tứ hải lại nhận được tin tức, ông ấy không ngại xa xôi ngàn dặm để tới kinh thành tham dự hôn lễ.
Hiện giờ trong phủ Thần Võ Đại tướng quân náo nhiệt xưa nay chưa từng có.
-----
Ngày mùng tám tháng tám là một ngày đẹp trời.
Sáng sớm Chử Thanh Huy đã tỉnh, thật ra đêm qua nàng không ngủ được, lăn qua lộn lại, nằm không yên.
Tối hôm qua Hoàng Hậu nói chuyện với nàng rất lâu. Nghĩ đến hôm nay phải rời cung, sau này không thể mọi lúc đều có thể ở bên cạnh bồi phụ hoàng mẫu hậu, nàng thấp thỏm lo âu, tâm tình chán chường phiền muộn.
Nữ quan hầu hạ nàng trang điểm chải chuốt, toàn bộ tóc đều được chải lên, vấn thành búi tóc dày nặng, trên đầu mang theo kim thoa mũ phượng nặng trĩu, thân khoác giá y Loan Phượng màu đỏ rực, mặt mày được trang điểm tinh tế, vô cùng diễm lệ.
Chử Thanh Huy ngơ ngẩn nhìn người trong gương đồng, nàng cảm thấy lúc này mình có chút xa lạ, khác hẳn với gương mặt đã nhìn quen suốt mười mấy năm qua.
Nhóm nữ quan vây quanh nàng, thành tâm ca ngợi.
Nữ quan tư lễ ở một bên nhắc nhở: “Công chúa, nên tới chỗ bệ hạ và nương nương hành lễ rồi.”
Chử Thanh Huy vẫn ngây ngốc nhìn bản thân mình, nữ quan lại nhắc nhở một lần nữa, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần từ từ đứng lên.
Giá y trên người quá mức dày nặng, khi nàng đứng dậy có hơi lảo đảo một chút, Tía Tô vội tiến lên đỡ nàng.
Hôm nay, Tía tô cũng ăn mặc rất trang trọng.
Hai người Đế Hậu ngồi song song ở trên chính điện, Thái Tử và Nhị hoàng tử đứng ở phía dưới.
Nhìn nữ nhi được Tía Tô và một nữ quan khác đỡ lấy, chậm rãi đi vào trong điện. Hoàng Hậu và Hoàng Đế liếc nhau, đều tìm thấy trong mắt đối phương là vẻ vui mừng. Hốc mắt Hoàng Hậu còn đỏ ửng thấp thoáng ánh nước.
Chử Thanh Huy tới giữa đại điện quỳ xuống, lễ bái xong mới ngẩng đầu lên, nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Noãn Noãn từ biệt hai người.” Lời còn chưa dứt thì mũi đau xót, nước mắt đã rơi xuống.
Hoàng Hậu vội gọi người đỡ nàng dậy, xoa xoa khóe mắt, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì? Hôm nay là ngày đại hỉ của con đó.”
Chử Thanh Huy hít hít cái mũi, nức nở nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Thái Tử ca ca và cả Tiểu Tuân nữa, con không nỡ xa mọi ngươi……”
“Không sao, sau hôm nay rồi con có thể về cung ở, phụ hoàn luôn giữ Vĩnh Nhạc cung lại cho con.” Hoàng đế nói.
Hoàng Hậu vỗ nhẹ nhẹ vào tay Hoàng Đế: “Bệ hạ đừng quấy rối.”
Sau khi công chúa xuất giá, tất nhiên còn có thể hồi cung ở lại vài hôm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề có chuyện mới xuất giá ngày hôm nay mà ngày hôm sau đã lập tức hồi cung, vậy thể diện của Phò mã ném đi đâu?
Hoàng Đế mím môi không vui, lại nói: "Vậy sau này trở về." Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Thường xuyên.”
Hoàng Hậu dở khóc dở cười, bị hắn làm loạn một lúc, bao nhiêu phiền muộn vì phải chia lìa đều tiêu tan đi nhiều.
Nhị hoàng tử đi đến trước mặt, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Chử Thanh Huy: “A tỷ, tỷ tỷ phải đi sao?”
Chử Thanh Huy sờ đầu đệ đệ: “Vài ngày sau tỷ sẽ trở về thăm đệ, Tiểu Tuân phải nghe lời phụ hoàng mẫu hậu và Thái Tử ca ca đó, biết không?”
Chử Tuân vừa nghe, nước mắt lập tức lăn qua lăn lại nơi khóe mắt: “Đệ không muốn a tỷ đi, a tỷ có thể không đi được không?”
Thái Tử tới gần, vỗ vỗ bả vai đệ đệ, nói: “Nghe lời.”
Chử Tuân bĩu môi, nuốt nước mắt.
Thái Tử đành phải nói: “Chỉ cần đệ không khóc thì hai ngày sau ca ca sẽ dẫn đệ ra cung gặp Noãn Noãn.”
“Thật sao?” Chử Tuân lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng dò hỏi.
Thái Tử gật đầu, lại kêu bà vú của Nhị hoàng tử tới ôm người đi. Lúc này hắn mới nhìn về phía muội muội, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Nếu ở bên ngoài gặp chuyện ủy khuất thì hồi cung tìm ca ca, ta sẽ làm chủ cho muội.”
Trên mặt Chử Thanh Huy vẫn còn vương nước mắt, cười nói: “Được.”
Lại hàn huyên mấy câu, Thái giám tổng quản của Hoàng Đế tiến vào, đầu tiên là hành lễ với từng người xong mới nói: “Giờ lành tới rồi, Lễ Bộ đại nhân mang theo nghi trướng và đoàn đưa dâu đều đã chờ bên ngoài đình. Phò mã gia cũng đã tới ngoài cửa Đông Hoa, chỉ chờ công chúa di giá.”
Mấy người trong điện nghe được lời này trong lòng liền căng thẳng, thật sự những lời dặn dò sớm đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà khi tới thời khắc chia ly lập tức cảm thấy phảng phất như có rất nhiều lời còn chưa nói xong, có rất nhiều sự việc còn muốn dặn dò.
Nhưng giờ lành không thể trễ, mặc dù Hoàng Đế hận không thể đổi ý không gả nữ nhỉ nữa, lại cũng không thể thật sự đổi ý.
Cuối cùng Chử Thanh Huy lễ bái thêm một lần nữa với Đế Hậu, lúc đứng lên liền trùm thêm khăn voan đỏ thẫm, được nữ quan đỡ bước ra ngoài điện.
Thái Tử cũng ngồi lên ngựa, tiễn muội muội một đoạn đường.
Lúc đi tới ngoài điện, Chử Thanh Huy bước lên nghi trướng, xách đèn, rãi hoa, cài trâm, cầm quạt. Theo từng tiếng chỉ dẫn của quan viên Lễ Bộ, đội ngũ rước dâu dài mênh mông bắt đầu khởi hành từ cửa Đông Hoa ra hoàng cung.
Diêm Mặc sớm đã chờ ở bên ngoài, cửa cung vừa mở, lập tức nghe thấy âm thanh kèn loa vui mừng, ngay sau đó đập vào mắt chính là đội ngũ gấm hoa rực rỡ, nhưng hắn chỉ thấy được loan giá ở chính giữa.
Bốn phía loan giá là tầng tầng lớp lớp hồng sa, lúc bị gió thổi bay có thể thấy bóng người ngồi bên trong, nhưng với nhãn lực của hắn cũng nhìn không rõ.
Hắn cố gắng lắm mới khiến mình dời mắt đi, đôi tay gắt gao nắm lấy dây cương, quay ngựa lại, đi trước nghi trướng để dẫn đường.
Đoạn đường từ hoàng cung đến phủ công chúa phủ sớm đã được dọn sạch, cứ cách hai ba bước sẽ có một thị vệ canh giữ.
Một đoạn đường cũng không xa nhưng Diêm Mặc lại đặc biệt cảm thấy xưa nay chưa từng dài như vậy.
Dọc theo đường đi, hắn nhịn không được mà quay đầu lại mấy lần.
Rốt cuộc cũng tới phủ công chúa, tân khách đã sớm rộn ràng nhốn nháo, Chử Thanh Huy nắm chặt đầu ngón tay, mới vừa rồi một đường vẫn bình thường, nhưng giờ phút này trong lòng lại vô cùng hồi hộp.
Nàng cảm giác tim mình sắp sửa nhảy ra ngoài, hốt hoảng bị người ta thỉnh hạ kiệu, vào phủ, bái cao đường, lại đưa vào động phòng. Cho đến khi ngồi trên hỉ giường thì tâm tình mới quay về từ cõi tiên, cố gắng nghĩ lại những hành động vừa rồi nhưng nó như cách một tầng sương mỏng, cũng không biết mình vào đây thế nào.
Vừa rồi Diêm Mặc cũng đi vào, còn không kịp nói với nàng một câu đã bị mấy tên sư đệ hợp lực túm ra ngoài.
Mấy người của Thượng Thanh Tông biết hôm nay là thời cơ ngàn năm có một, bọn họ có thể ở trước mặt sư huynh làm càn một lần, mà sư huynh còn không thể phát hỏa, nếu sau này có bị dạy dỗ thì bọn họ cũng chịu. Bởi vậy một đám quyết định kính rượu, muốn trong ngày động phòng này sẽ chuốt cho Đại sư huynh say mèm mới thôi.
Trong hỉ phòng bị náo ầm ĩ một trận, đến khi bọn họ rời đi hết mới yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng ‘lách tách’ rất nhỏ phát ra từ hai cây hỉ nến đang cháy dở.
Chử Thanh Huy ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhóm nữ quan nội thị lẳng lặng đứng ở một bên, Tía Tô tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Công chúa có đói bụng không?”
Người dưới khăn voan đỏ liền lắc đầu, cả ngày hôm nay Chử Thanh Huy chưa ăn gì, nhưng quả thật không có đói bụng, tim còn đập thình thịch, cảm giác dạ dày nàng nôn nao, không đói chút nào.
Tía Tô lại nói: “Nếu công chúa cảm thấy mệt mỏi cứ dựa vào giường chợp mắt một lát, nếu bên ngoài có người tới thì nô tỳ sẽ gọi công chúa dậy.”
“Được.” Chử Thanh Huy nói.
-----
Mặt trời đã ngã về Tây, sắc trời cũng dần tối, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, ra tới ngoài cửa liền có thêm thanh âm, có lẽ là có vài người náo loạn muốn vào xem tân nương tử.
Tiếng nói của Diêm Mặc truyền đến: “Nháo vậy đủ rồi, nếu các ngươi làm phiền tẩu tử thì ngày sau sư huynh sẽ từ từ tính sổ với từng người một.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự lạnh lẽo, lúc này lại dễ dàng đem đàn áp được một đám đang vui đùa ầm ĩ.
Đám sư đệ liền bị hắn dọa sợ, theo ý tứ của sư huynh là hôm nay bọn họ rót rượu cho hắn có thể xem như sư hắn dung túng bọn họ, sẽ không truy cứu, nhưng nếu bọn họ làm ồn, ảnh hưởng tới sự thanh tĩnh của tẩu tử thì hắn sẽ không lưu tình.
Mọi người vì thế mà không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, đành phải dõi theo bóng sư huynh vào động phòng, thản nhiên ở trước mắt bọn họ đóng cửa phòng lại.
Diêm Mặc mang theo hộp đồ ăn, vào trong phòng mới phát hiện còn có rất nhiều người, hắn liền dừng một chút.
Nữ quan nội thị quỳ xuống hành lễ: “Gặp qua Phò mã gia.”
Diêm Mặc xua tay, giữa một rừng sắc đỏ trước mắt mà tìm được thân ảnh ngồi ngay ngắn ở mép giường, vững bước đi tới, đặt hộp đồ ăn đặt lên bàn được đặt trên giường.
Chử Thanh Huy nhéo đầu ngón tay, vừa rồi ngồi ở trong phòng yên tĩnh nên nàng tâm trạng mới thả lỏng một chút. Hiện tại ở ngay trước mặt người này, công phu bình tĩnh nãy giờ đã hoàn toàn uổng phí.
Khăn voan chậm rãi được vén lên, đã nhiều ngày không gặp nhau, hiện giờ rốt cuộc hai người lại gặp được đối phương nên ai nấy đều ngơ ngẩn.
Hôm nay Diêm Mặc đã thay bộ hắc y ra, thay vào đó là mặc trang phục tân lang đỏ rực.
Từ trước tới giờ Chử Thanh Huy vẫn luôn thấy hắn mặc hắc y, cũng từng tưởng tượng ở trong đầu xem bộ dáng hắn mặc y phục màu khác là thế nào, thế nhưng cảm thấy như thế nào cũng không hợp. Nhưng mà hôm nay hắn một thân hỉ phục, rồi lại bất ngờ cảm thấy rất hợp với hắn. Y phục đỏ rực khiến mặt mày hắn bớt đi vẻ lạnh lẽo, cũng làm ngũ quan sắc bén thêm phần ôn nhu hơn, tựa hồ mặc bộ quần áo này là hắn còn là người lạnh lùng như xưa nữa. 
Hôm nay cảm xúc của nàng lẫn lộn, lúc thì lo lắng, vui mừng, thấp thỏm, lúc lại phiền muộn, mê mang, trải qua trăm ngàn cảm xúc phức tạp mà không biết giải bày cùng ai, đến khi thấy hắn thì từ đáy lòng nàng vô cớ thêm phần ủy khuất.
Trong mắt Diêm Mặc, nàng kiều diễm như đóa hoa thược dược, khiến tim hắn hoảng hốt. Hắn đã sớm biết Bánh bao nhỏ xinh đẹp tinh khôi như nụ hoa chớm nở, lại chưa từng nghĩ tới, khi nụ hoa bừng nở lại đẹp đến mức rung động lòng người đến vậy.
Thấy trong mắt Chử Thanh Huy tràn ngập vẻ lên án hắn mới hoàn hồn, thấp giọng nói: “Là ta không phải, đã để công chúa chờ lâu.”
Chử Thanh Huy chậm rãi lắc đầu, nàng vừa nhúc nhích, châu thoa ngọc bội trên người nàng liền kêu leng keng.
Diêm Mặc cảm thấy thật nặng, nói: “Hay trước tiên gọi người vào gỡ trang sức xuống cho nàng?"
Chử Thanh Huy gật đầu.
Tía Tô cùng vài nữ quan lập tức vây tới, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm rồi tháo trang sức, rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Diêm Mặc ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
Ban đầu Chử Thanh Huy không phát hiện ra, sau lại trong lúc vô tình từ gương đồng trông thấy, chỉ cảm giác mình sắp bị tầm mắt hắn thiêu đốt, trong lòng hoảng hốt, trên mặt dần dần đỏ lên.
Thay quần áo xong, nàng cũng không nhúc nhích, vẫn ngồi như cũ, mà Diêm Mặc cũng vậy.
Tía Tô và một nữ quan khác liếc nhau, lặng yên không một tiếng động mà dẫn người lui ra.
Mọi người đều rời đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng liền yên tĩnh. Diêm Mặc đứng lên, từng bước một tới gần.
Trên mặt đất trải thảm, rõ ràng không nghe được tiếng bước chân của hắn, nhưng Chử Thanh Huy lại cảm thấy từng bước kia như đi vào trong lòng mình vậy.
Diêm Mặc khuỵu đầu gối ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn nàng tẩy đi lớp trang điểm, thanh thoát khiến người khác không rời mắt nổi, nói: “Sao trước đó lại không vui?”
Hắn vừa nói, Chử Thanh Huy lại nghĩ tới mới vừa rồi mình phải chịu ủy khuất, giọng nói nghèn nghẹn: “Nếu sau này chàng không tốt với ta thì ta sẽ hồi cung, không để ý tới chàng nữa.”
Hôm nay cùng cha mẹ huynh đệ ly biệt, ngoại trừ nổi phiền muộn ra, trong lòng nàng còn có chút cô đơn, mơ hồ với tương lai, khi thấy hắn nàng liền giận dỗi: Ta bỏ qua người nhà để yêu chàng, nếu chàng không đối xử tốt với ta thì ta sẽ không cần chàng.
Lời này tựa hồ là uy hiếp, nhưng bên trong là nổi bất an.
Diêm Mặc bình tĩnh nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên bế người lên.
Chử Thanh Huy hô nhỏ một tiếng, vội ôm vai hắn, còn chưa định thần đã nghe hắn nói: “Sẽ không để cho nàng có cơ hội không để ý tới ta.”
Chỉ cần một câu này, làm cảm xúc đê mê của nàng tan hơn phân nửa, Chử Thanh Huy mím môi, khóe miệng hơi hơi cong lên, chọc chọc đầu vai hắn: “Chàng phải nhớ rõ lời này.”
“Được.” Diêm Mặc ôm nàng tới bàn ăn, cùng nhau ngồi xuống.
Chử Thanh Huy đang ngồi ở trên đùi hắn, không được tự nhiên nhúc nhích vài cái: “Chàng thả ta đi xuống đi, như vậy thật kì quái.”
Diêm Mặc không buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, thân mình Bánh bao nhỏ mềm mại, nằm trong lồng ngực hắn giống như trời sinh đã dính liền, mỗi tấc đều dán sát đến không còn kẽ hở.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy. Vừa rồi hắn mang đến hộp đồ ăn đã qua đặc chế, phía dưới có lót lò than, thức ăn bên trong có để nửa ngày cũng sẽ không sợ nguội lạnh.
Diêm Mặc từ bên trong lấy ra một chén cháo tổ yến cùng một đĩa điểm tâm tinh xảo.
Chử Thanh Huy vừa thấy đã muốn chạy đi lấy thìa.
Diêm Mặc lại nhanh hơn nàng một bước, đặt cháo tổ yến ở trước mặt mình, cầm lấy thìa múc một ngụm, nhẹ nhàng thổi rồi đưa đến miệng nàng.
Chử Thanh Huy sửng sốt một chút, đỏ mặt nói: “Để ta tự mình ăn.”
“Ngoan, mau ăn, trong chốc lát sẽ nguội.” Diêm Mặc nói.
Thanh âm tuy nhu hòa, trong ý tứ lại cường ngạnh.
Chử Thanh Huy cùng hắn giằng co, nhìn trong chốc lát, nàng đành bại trận, đành phải há miệng ngoan ngoãn để hắn đút ăn.
Từ nhỏ tới giờ, đến cả bà vú đều cũng chưa đút cho nàng bao giờ. Lúc này chẳng những bị ta người ôm vào trong ngực mà còn bị đút như tiểu hài tử bị, trong lòng nàng có chút xấu hổ buồn bực, ngoài ra cũng có một chút cảm xúc khác lạ mà nàng không thể gọi tên, đành phải che giấu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có phải chàng xem ta như tiểu hài tử không? Ta cũng không phải là tiểu hài tử mà.”
Diêm Mặc không nói, khóe miệng tựa hồ hơi cong lên một chút.
Dùng xong một chén cháo tổ yến, mấy khối điểm tâm, Chử Thanh Huy ăn không nổi nữa, đẩy tay hắn ra.
Diêm Mặc đem chén đũa để sang một bên, lại bưng rượu hợp cẩn lên.
Lúc này hắn không cần phải đút nữa, hai người bọn họ, từng người uống nửa ly, lại đan tay vào nhau, uống hết nửa ly còn lại.
Sau đó hắn lại bế người lên, đi tới hỉ giường.
Nhìn màu đỏ rực trên giường đệm, lúc này lại Chử Thanh Huy bất giác hoảng loạn...
-----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.