Hứa Quân Dao đi cùng Mạc Phong Thành đi tới trước rừng trúc hai người không để ý có hai người theo sau hai người, Miên Miên với Xuân Hoà mang bánh tới thì không thấy nàng đâu đang định đi tìm thì bị nô tỳ bên cạnh Từ thị gọi tới giúp việc. Đương nhiên thì nàng với Mạc Phong Thành chỉ đứng ở bên ngoài rừng trúc ngắm một chút thôi….
“ Công tử chắc rất hay tới đây!” Hứa Quân Dao thấy hắn rất quen thuộc nơi này.
“ Ngày rằm với mùng một ta đều sẽ tới đây, ở đây tâm có thể tĩnh lại!” Hôm nay không phải ngày rằm cũng không phải mùng một nhưng hắn vẫn tới bởi vì tạp niệm trong lòng hắn quá nhiều, hắn muốn tới nơi này bình tĩnh lại không ngờ lại gặp nàng.
“ Không khí ở đây xác thật rất tốt cơ mà….”
Hứa Quân Dao chưa nói xong thì có một vị tăng nhân từ trong rừng trúc đi ra cúi đầu chào hai người:” Xin chào hai vị thí chủ, sư phụ của ta thấy hai vị là người có duyên muốn bói cho hai vị một quẻ không biết hai vị có phiền không?”
“ Sư phụ của đại sư là….” Mạc Phong Thành hỏi, hắn tới đây rất nhiều không giám tự nhận biết toàn bộ người ở đây nhưng hắn hoàn toàn chưa gặp người trước mặt này.
“ Sư phụ của ta là trụ trì Uyên Tâm đại sư!” Vị tiểu sư kia nói xong liền ra giấu mời, ban đầu Mạc Phong Thành còn do dự nhưng thấy Hứa Quân Dao hứng trí cũng không muốn mất hứng nàng nên đi theo.
Hứa Quân Dao đối với những thứ này cũng không quá là để tâm nhưng nghe nói vị trụ trì Uyên Tâm này một năm chỉ xem quẻ cho hai người có duyên thôi, quẻ của đại sư này chưa từng sai, khiến nàng cũng rất tò mò không biết người này sẽ nói thế nào về nàng. Liệu có xem được việc nàng không phải người nơi này không nhỉ, nghĩ tới cũng thấy hưng phấn rồi…
Mạc Phong Thành luôn chú ý nàng, thấy nàng hứng thú như vậy cũng rất vui vẻ nhưng hắn lại vô tình quên mất nàng và hắn thân phận khác biệt, nếu như để người khác nhìn hai người đi riêng như vậy sẽ không tốt giống như bây giờ Giang Song Song đang theo sau và đang đợi thời cơ để gọi người tới…. Lúc đi tới giữa rừng trúc Mạc Phong Thành cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn giữ tay nàng lại phía trước rất âm u không giống nơi sẽ có người ở vị tiểu sư phía trước cũng rất lạ hắn ta nói chuyện với họ luôn xưng ta mà không phải là bần tăng….
Đến lúc hắn nhận ra cũng muộn rồi, vị tiểu sư kia đột ngột quay lại:” Thần vương phi chắc không biết người đi bên cạnh ngươi là Lục hoàng tử nhỉ, cũng không quan trọng Thần vương phi mời theo chúng ta một chuyến!” Hắn ta vốn chưa định lộ diện nhưng thấy Mạc Phong Thành đã phát hiện ra. Hắn nói xong liền ném một nắm bột gì đó về phía hai người, xung quanh cũng xuất hiện thêm vài hắc y nhân….
“ Cẩn thận!” Mạc Phong Thành nhanh chóng che chắn nàng sau lưng, nhưng vẫn chậm một bước hai người đều hít phải thứ bột đó. Xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm vài hắc y nhân che mặt kín mít…
“ Các ngươi là ai, đã biết thân phận của ta và nàng cũng không sợ đắc tội Thần vương sao?” Mạc Phong Thành cảm thấy đầu choáng váng nhưng vẫn bảo hộ nàng phía sau lưng mình.
Người mặc áo tăng nhân kia thấy vậy liền cười:” Ha..ha không nghĩ tới là một kẻ si tình nhưng nàng là tiểu thẩm của ngươi đó, quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp không trách được…không trách được…”
“ Ngươi…ngươi là ai? Tại….tại sao…tại sao…muốn…bắt ta…” Hứa Quân Dao bắt đầu không tỉnh táo giọng nói cũng đứt quãng, lúc này nàng cũng chẳng quản thân phận của Mạc Phong Thành nữa, nàng chỉ muốn chửi bậy một câu con mẹ nó ta chỉ có tò mò một tí thôi mà, thời gian qua sống quá thuận lợi nên nàng quên mất mình đang ở nơi mạng người không đáng ba xu này rồi.
“ Đi theo ta không phải sẽ biết sao?”
Một màn này được Giang Song Song ở một bên xem hết toàn bộ, nàng sợ hãi đến không dám phát ra tiếng động. Đám người kia cũng có người phát hiện ra nàng nhưng mục tiêu của họ không phải nàng, chỉ cần không gây rắc rối sẽ không đụng tới còn nếu không biết điều thì bọn họ cũng không ngại bắt thêm hai người, chủ tử đã dặn dò chỉ được bắt người sống không nên làm lớn chuyện. Nữ nhân kia cũng coi như biết không gọi người tới….
Giang Song Song không phải không muốn gọi người, nàng đã kêu Thuý Nhi nô tỳ của mình đi gọi người nhưng không biết tại sao đến lúc Thuý Nhi vừa định đi nàng liền ngăn lại.
“ Cô nương chúng ta không gọi người tới sao?” Thuý Nhi run run cố gắng đè thấp âm thanh nói.
“ Không, nếu tiện nhân Thời Quân Dao kia bị bắt đi bị vấy bẩn….” Giang Song Song ánh mắt hung ác nhìn về phía nàng bất tỉnh nghĩ tới viễn cảnh nàng bị bắt bị Mạc Ảnh Quân bỏ không nhịn được cười. Thời Quân Dao chỉ cần ngươi không còn trong sạch ai còn muốn ngươi, chỉ có Giang Song Song ta mới xứng làm Thần vương phi.
Mọi chuyện không như nàng ta mong muốn ngay lúc người mặc áo tăng nhân kia định chạm vào Hứa Quân Dao thì một ánh sáng kéo lên, một thanh đao bay tới chém đứt cánh tay hắn. Những hắc y nhân kia còn chưa hiểu hai đạo bóng đen nhanh chóng dứt khoát, chưa kịp chống chả đã lần lượt nằm xuống, người mặc áo tăng nhân kia trợ mắt nhìn từng người đổ xuống hắn còn chưa kịp nhìn rõ hai người kia ra tay như thế nào.
“ Aaaaaa…” Giang Song Song sợ hãi hét một tiếng trực tiếp ngất đi, Thuý Nhi bên cạnh nàng cũng không khá hơn mặt trắng nhợt đi. Nhưng cũng không ai để ý hai nàng….
“ Đừng để hắn tự sát giữ người sống…” Thấy người mặc áo tăng nhân có giấu hiệu cắn lưỡi tự sát, Mạc Xuyên nhanh chóng hô lên.
“ Tứ ca là độc, hắn tắc thở rồi! Vương phi cùng Lục vương gia trúng thuốc mê, bây giờ làm như thế nào?”
“ Hàn Anh ngươi về báo cho Vương gia tình hình ở đây nhanh nhất có thể, ta sẽ đưa Vương phi xuống núi! Nơi này nguy hiểm có lẽ vẫn còn mai phục không thể ở lâu!” Mạc Xuyên phân công việc qua một bên lấy một cây kim châm kéo áo của Mạc Phong Thành đâm lên huyệt đạo, không tơi một phút sau hắn liền mở mắt. Với Vương phi Mạc Xuyên không giám mạo phạm nên chỉ đành đặt áo choàng của mình bên tay nửa ôm, nửa dìu đưa nàng ra ngoài.
“ Ngươi…ngươi muốn đưa nàng đi đâu!” Mạc Phong Thành cả người vẫn chưa có sức lực nhưng vẫn nắm lấy chân Mạc Xuyên hỏi hắn.
“ Lục Vương Gia ta là ảnh vệ phủ Thần vương, ta chịu trách nhiệm bảo vệ Vương phi. Thỉnh người buông tay ta cần đưa Vương phi trở về.” Mạc Xuyên lạnh giọng, Mạc Phong Thành cũng thấy lệnh bài bên hông của hắn nên không ngăn cản nữa.
Mạc Phong Thành loạng choạng đứng dậy theo hướng Mạc Xuyên đi. Thuý Nhi thấy hắn muốn đi cố gắng đè lại sợ hãi của mình chạy ra trước mặt Mạc Phong Thành quỳ xuống:” Vương gia xin giúp cô nương nhà nô tỳ!”
Mạc Phong Thành quét mắt về phía nữ nhân đang bất tỉnh nằm kia, nữ nhi nhà thừa tướng:” Sao hai ngươi lại ở đây!”
“ Hồi vương gia…nô tỳ…cô nương nhà nô tỳ thấy cảnh sắc nơi này không tệ muốn vào xem một chút không ngờ….” Thuý Nhi hơi ấp úng, sau đó liền nhanh chóng nghĩ ra lý do hợp lý.
Mạc Phong Thành híp mắt rừng trúc này nhìn bên ngoài đúng là rất đẹp nhưng người không quen thuộc nơi này căn bản sẽ không thể thuận lợi đi vào hơn nữa theo tính cách mà hắn biết về vị nữ nhi thừa tướng phủ này nàng ta không phải kiểu nữ nhân thích mấy thứ trang nhã như vậy.
“ Bản vương và cô nương nhà ngươi nam nữ hữu biệt, bản vương sẽ để người tới báo người nhà các ngươi tới đưa hai ngươi ra ngoài!“ Mạc Phong Thành lạnh nhạt nói xong liền muốn rời đi.
“ Lục vương gia…” Thuý Nhi sợ hãi vội gọi nhưng hắn không thèm để ý, nàng cắn răng đỡ Giang Song Song dậy cố gắng từng bước một theo hướng hắn đi, nàng ta không muốn ở lại chỗ này đâu đám xác chết kia còn chưa dọn sạch nữa.
Có một điều Mạc Phong Thành đã sai trong rừng trúc xác thật có người ở, hơn nữa còn đúng là trụ trì Uyên Tâm. Trụ trì Uyên Tâm đứng dưới mái hiên nhìn ra bên ngoài, ông cảm nhận được mệnh Long Phượng vừa xuất hiện ở gần đây, điều kỳ lạ là mệnh hai người này được đặt sai chỗ, người có mệnh đế vương kia mệnh cao quý nhưng khí độ không đủ. Ngược lại người có mệnh Phượng Hoàng kia lại ở cạnh một nam nhân có khí độ không thể xem thường cũng có mệnh làm đế vương nhưng sát khí quá nặng, hai mệnh đế vương này đều sẽ vì nàng mà thay đổi….
“ Sư phụ hình như trời sắp mưa rồi! Chuyện bên ngoài…” Một tiểu tăng nhân lại gần ông nói.
“ Là họa không thể tránh, huống chi họa này còn chưa kết thúc đâu! A di đà Phật!” Trụ trì Uyên Tâm lần tràng hạt trên tay niệm một tiếng rồi vào trong.
……
Bên ngoài Mạc Xuyên vừa đưa Hứa Quân Dao ra ngoài liền bắt được khuôn mặt lo lắng của Miên Miên và Xuân Hoà:” Vương phi, ngươi là ai vương phi nhà ta bị làm sao vậy?” Thấy Mạc Xuyên đỡ Hứa Quân Dao ra ngoài, hai người lập tức chạy tới đỡ nàng đẩy Mạc Xuyên ra cô nương rụt rè Xuân Hoà lại chắn trước mặt Mặc Xuyên nhìn hắn đầy đề phòng.
“ Hai vị cô nương, ta là ảnh vệ bên cạnh vương gia phái tới bảo vệ vương phi, sự việc trọng đại hai vị cô nương mau chóng thông báo với thượng thư phủ nhân cùng thủ vệ mau chóng thu dọn xuống núi trước khi trời tối, ở đây có thích khách!” Mạc Xuyên bất đắc dĩ bị đề phòng, cố gắng nói ngắn gọn nhất giả thích cho họ.
“ Thích khách? Bọn ta làm sao tin ngươi nói thật không chứ?” Miên Miên nghe thấy thích khách hai mắt trợn tròn khiếp sợ, Xuân Hoà cũng sợ nhưng vẫn chắn trước mặt hỏi lại.
“ Cô nương nếu ta là kẻ xấu có cần kêu cô đi tìm người không. Đây là lệnh bài ảnh vệ!” Mạc Xuyên mệt mỏi thở dài, cô nương này đúng thật là….
“ Hắn là ảnh vệ của hoàng thúc, cô nương yên tâm!”