Kiều Nữ Lâm gia

Chương 81.2:




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Phong giao Lâm Hàn, Lâm Thấm cho La Thư, “A Thư, nàng dỗ hai đứa ngủ đi, có được không?”
La Thư yên lặng gật đầu.
“Nương.” Lâm Hàn và lâm Thấm mỗi đứa ôm một chân La Thư, nũng nịu gọi.
Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm tiễn Tấn Giang Hầu đi về.
Yên lặng đi lại trong màn đêm, bóng lưng của cha con Lâm Phong và Tấn Giang Hầu đều lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Trên đường đi ra cửa, bên cạnh có một bồn hoa, trong bồn hoa trồng hoa cỏ huyên.
Mạnh Dao có bài thơ “Du tử”: Cỏ huyên mọc khắp thềm nhà, lãng tử đi tận trời xa; mẹ già tựa cửa trông ngóng, không thấy cỏ huyên nở hoa.” Trong thơ lấy cảnh tả tình, miêu tả tình cảm thâm hậu hàm súc giữa mẹ con, khiến cho người ta phải xúc động.
Thấy hoa cỏ huyên sẽ khiến cho người ta nghĩ tới mẫu thân.
Lâm Đàm dừng bước chân trước bồn hoa.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên trên hai gò má trắng nõn như ngọc của nàng, có vẻ vô cùng thánh khiết, trang trọng.
“Ông ngoại, năm đó khi bà ngoại sinh mẫu thân cháu, ông cũng không có ở trong phủ, đúng không?” Giọng Lâm Đàm nhu hòa mà rõ ràng, “Ông từ biên quan lao nhanh về kinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy thê tử bình an vô sự, anh nhi đáng yêu hoạt bát, ai ngờ khi trở lại La gia, thê tử của ông đã hít vào một hơi, bên cạnh nằm một anh nhi khóc lóc không ngừng, ông ngây người, choáng váng, không nhịn được nỗi khổ sở mất đi thê tử nên trút toàn bộ lửa giận lên trên người anh nhi, có đúng không?”
Lâm Phong và Lâm Khai nghe nàng hỏi bén nhọn như vậy, đều hơi lo lắng, không hẹn mà cùng đứng ở bên người nàng, thật giống như thay nàng ngăn cản lửa giận của Tấn Giang Hầu vậy.
Tấn Giang Hầu lại hoàn toàn ngây dại.
“Ông từ biên quan lao nhanh về kinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy thê tử bình an vô sự, anh nhi đáng yêu hoạt bát, ... Ông ngây người, choáng váng, không nhịn được nỗi khổ sở mất đi thê tử nên trút toàn bộ lửa giận lên trên người anh nhi, có đúng không?”
Không đành lòng hồi tưởng lại một màn giống như lại xuất hiện ở trước mắt kia: Thê tử lương thiện dịu dàng ngã trong vũng máu, đôi mắt mở thật to, đã không còn hô hấp, hắn nhào qua lớn tiếng gọi nàng, liều mạng lay nàng, nhưng nàng không tỉnh lại, cũng không còn tỉnh lại nữa...
Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu, đập vào mi mắt là một bọc tã lót đỏ ửng, anh nhi trong tã lót kêu khóc rung trời, giống như con bé bị bao nhiêu uất ức vậy...
Một khắc kia hắn thật sự rất hận, hắn hận màu đỏ ửng này, màu sắc đỏ ửng giống như màu máu của thê tử hắn! Chính là hài tử này, vì hài tử này hắn mới đau khổ mất đi vợ yêu, a Giản mới không đến hai tuổi đã không còn mẹ ruột! Ánh mắt hắn đỏ như máu, đột nhiên giơ tay lên về phía bọc tã nhỏ màu đỏ đó...
Tấn Giang Hầu nhắm mắt lại, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Lâm Phong thành khẩn nhìn hắn: “Nhạc phụ, khi sinh a Hàn, hai mẹ con bọn họ cũng đi một vòng trước quỷ môn quan, hết sức hung hiểm. Lúc ấy a Thư đã sức cùng lực kiệt, cho rằng mình nhất định khó giữ được tính mạng, đặc biệt sai người gọi con vào, chảy nước mắt nói cho con biết, nói nếu như nàng đi thật, là vận mệnh của nàng như vậy, không phải vì hài tử mới ra đời đã khắc chết nàng, cầu xin con đối xử tốt với hài tử, đừng hận đứa bé. Nhạc phụ, a Thư có kinh nghiệm đau đớn của chính mình nên mới có thể vào cửa ải sống chết lại vẫn còn băn khoăn chuyện này.”
Tấn Giang Hầu trầm mặc đứng ở đó, một mình yên lặng, giống như cây đại thụ ở bên cạnh hắn vậy, giống như đã ăn sâu bén rễ trên mặt đất.
- Nương của cháu mới vừa ra đời đã lẻ loi bơ vơ, chẳng lẽ nương không đáng thương sao? Chẳng lẽ nương muốn như vậy sao?” Lâm Đàm rơi lệ.
“Ông ngoại, ông mất đi thê tử, nương của cháu cũng mất đi mẫu thân mà.” Lâm Khai cũng bất bình thay La Thư.
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống trên gò má già nua của Tấn Giang Hầu.
Cha con ba người Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm đều sợ ngây người.
Tấn Giang Hầu không phải làm từ sắt, cũng sẽ đau lòng rơi lệ sao?
Tấn Giang Hầu không nói một lời xoay người, bước nhanh rời đi.
Gió đêm thổi áo khoác màu đen trên người hắn lên, giống như một con chim ưng lão luyện bay lượn chao liệng trong màn đêm, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt.
“Đường Hàm Dương nhánh lan gầy tiễn khách, trời có tình chắc trời cũng già đi.” Câu thơ của Lý Hạ đột nhiên nổi lên trong lòng, cảm giác hưng thịnh diệt vong, thân thế đau buồn làm cho người ta thổn thức không thôi.
(*) Bài thơ Kim đồng tiên nhân từ Hán ca tịnh tự của Lý Hạ
----
Lâm Thấm đã rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn và tay chân nhỏ bé, mềm mại rúc vào trong ngực La Thư, ăn vạ không chịu ngủ.
La Thư đang dỗ nàng, Lâm Hàn ở bên cạnh giúp một tay.
Nhìn thấy Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Đàm cùng nhau đi vào, Lâm Thấm vui mừng hân hoan ngồi thẳng người dậy, “Phụ thân, đại ca, tỷ tỷ.”
Lâm Đàm ngồi xuống bên người nàng, nhạo báng hỏi, “Đã trễ thế này rồi, hài tử nghe lời đã sớm đi ngủ, để tỷ xem thử xem, tiểu đào khí bao (đào khí - bướng bỉnh, tinh nghịch) không chịu ngủ này là ai? Là tiểu muội muội a Thấm của tỷ sao?”
Lâm Thấm toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười vui, “Không phải tiểu đào khí bao, không phải tiểu đào khí bao nha.”
Lâm Đàm vỗ vỗ gương mặt của nàng, “Không phải tiểu đào khí bao thì nhanh chóng đi ngủ đi.”
Lâm Thấm cười hì hì, La Thư nhân cơ hội ôm nàng lên giường.
Đã nằm yên trên giường rồi, Lâm Thấm lại vội vã thò đầu nhỏ ra, “Ông ngoại không sao, có đúng không?”
Nàng mới rửa mặt, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp trắng như tuyết, hai đôi mắt to vụt sáng lóng lánh, vô cùng dễ thương.
Vẻ đơn thuần và ngây thơ trên mặt, chỉ có hài tử mới có, nhìn mà lòng người đều hòa tan.
Lâm Đàm dịu dàng nói: “A Thấm thật nghe lời nha, ông ngoại đã không sao rồi, yên tâm đi.”
Lâm Thấm vui vẻ, “Muội biết ngay là vậy mà.”
“A Thấm thật hiểu chuyện.” Cha mẹ, ca ca tỷ tỷ nàng rối rít khích lệ.
Ở trong tiếng ca ngợi của mẫu thân và ca ca tỷ tỷ nàng, Lâm Thấm ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, giống như trái táo nhỏ.
“Nương, con ngủ chung với nương.” Lâm Hàn không muốn rời đi, yêu cầu lưu lại.
La Thư mừng rỡ, “Con tiểu tử thúi này, mấy năm trước đã tự xưng là đại hài tử, không chịu ngủ chung với nương nữa, sao hôm nay lại đổi chú ý rồi hả?” Tự mình ôm hắn lên giường.
“Con đã lớn như vậy rồi, tự đi lên được.” Mặt Lâm Hàn đỏ lên.
“Mặc kệ, cứ ôm con đấy.” La Thư cười híp mắt.
Lâm Hàn trợn mắt nhìn mẫu thân mình vài lần, buồn bực xoay người nằm ngủ.
Ba người Lâm Phong vui mừng hỏng rồi.
Sắp xếp xong cho hai hài tử, ba người Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm ra ngoài cùng với La Thư, an ủi nàng hồi lâu, “Tình cảm của nhạc phụ đối với thê tử đã chết quá sâu, cho nên nhìn thấy nàng, sẽ nghĩ đến thê tử đã qua đời, vốn không chịu nổi. Nhưng mà, nhạc phụ vẫn còn rất thương nàng.”
La Thư trái lại đã nghĩ thoáng ra, “Mọi người đừng an ủi ta, ta chỉ cần nghĩ đến thì ra cha rất hoài niệm nương ta, nên cái gì cũng tha thứ.”
Nếu như Tấn Giang Hầu yêu mẫu thân đã qua đời của nàng, nàng còn có gì tiện để oán trách chứ? Nàng không sợ Tấn Giang Hầu hận nàng, nàng sợ Tấn Giang Hầu lạnh nhạt, thờ ơ với nàng.
Lâm Phong cảm thấy rất vui mừng, kéo Lâm Đàm đến trước mặt nàng, “Phu nhân, bây giờ đừng nghĩ tới quá khứ nữa, là phải mau chóng thân cận gần gũi với nữ nhi của chúng ta. A Đàm sắp lấy chồng rồi, sau này không biết bao lâu mới có thể gặp mặt được, thừa dịp con bé còn đang ở trong nhà, thương yêu con bé nhiều hơn đi.”
“Đúng vậy, thương con nhiều nhiều vào nha.” Lâm Đàm nghịch ngợm nháy nháy mắt với La Thư.
“Sao con lại giống như tiểu a Thấm vậy hả.” La Thư giận trách.
Tuy rằng trong miệng giận trách, nhưng tay đã chìa ra, ôm Lâm Đàm vào trong ngực rồi.
Mẹ con hai người gắn bó kề cận bên nhau, vô cùng ấm áp tốt đẹp.
Lâm Phong thở dài nói: “Tình cảnh này, ta thấy hối hận rồi. Phu nhân nếu không chúng ta không gả nữ nhi, lưu a Đàm ở nhà, lại ở cùng chúng ta mấy năm nữa.”
“Ta thấy được đó.” La Thư rất đồng ý.
Lâm Khai cười, “Những lời này của cha rất hợp với ý con, được, chúng ta quyết định như vậy, không gả a Đàm nữa, lưu muội ấy lại mấy năm.”
Lâm Đàm hé miệng cười.
Mấy người bọn họ ở đây nói chuyện vui mừng, Cao Nguyên Diệu ở phủ Hoài Viễn Vương phía xa lại hắt xì hơi, hắt xì hơi thêm cái nữa, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Hôn kỳ của Lâm Đàm tới gần từng ngày.
Bạn bè thân mật của Lâm Thấm tiểu cô nương, Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh hai vị cô nương đã đi theo mẹ ruột và ca ca tỷ tỷ của các nàng vào kinh, đều sắp đến rồi.
“Con muốn đi đón Trăn Trăn và Du Ninh.” Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “Con còn muốn mang thêm mấy người đi đón Trăn Trăn và Du Ninh, để hai tiểu nha đầu này được mở rộng tầm mắt.”
La Thư và Lâm Đàm đều cười.
A Thấm, rốt cuộc ai là tiểu nha đầu đây.
Khi Lâm Thấm ra khỏi thành đi đón hai người bạn chơi nhỏ, đồng hành cùng với nàng còn có Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa, thêm cả Ngôn Khoa, Ngôn Trật Ngôn gia, thật sự thanh thế to lớn, số người đông đảo.
Hoài Viễn Vương phái thị vệ bảo vệ bọn họ dọc đường.
Lâm Thấm gặp mặt hai tiểu cô nương Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, ba người hoan hô ôm nhau, đều cao hứng không thôi.
“Trăn Trăn, Du Ninh, mau tới đây mau tới đây, ta giới thiệu cho các ngươi.” Lâm Thấm nhiệt tình kéo hai người bạn chơi nhỏ qua, giới thiệu từng người cho các nàng biết, “Đây là Luân ca ca, đây là Khoa ca ca, đây là Trật ca ca đây là a Dục, đây là a Vi.”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, “A Thấm, ngươi lợi hại nha, biết nhiều người như vậy!”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Thấm hài lòng.
Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Ngôn Khoa, Ngôn Trật rất khách khí với Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh.
Cửu công chúa thấy hai nàng có số tuổi tương đương với mình, một phát đã chọn trúng, “Hai người bạn chơi nhỏ này của a Thấm thật tốt nha. Ta thích Trăn Trăn, diện mạo của nàng rất thanh tú, Du Ninh cũng không tồi, cười rất ngọt.”
Mấy hài tử giới thiệu bản thân lẫn nhau, chào hỏi, Lâm Thấm càng thêm như cái cối xay nhỏ xoay vòng tròn, bận rộn không thôi.
La Thư gặp mặt đám người tam phu nhân Sơn gia, Hướng đại phu nhân, cười nói ăn ý.
Tam phu nhân rất ngượng ngùng, “Khi ta ở An Định đã nghe nói đến chuyện về La thế tử và ngũ đệ...”
La Thư rộng rãi khoát tay, “Không phải đại ca ta bị người lợi dụng sao? Sơn ngũ gia cũng chưa hẳn cố ý.”
Tam phu nhân than thở, “Chuyện này để hôm nào ta lại nói với ngươi, tóm lại lần này là Sơn gia có lỗi với các ngươi.
La Thư lắc đầu, “Đừng nói như vậy.”
Hướng đại phu nhân cười nói: “Ta đây không riêng gì gả con gái, sợ rằng phải ở lại kinh thành lâu dài rồi. Ông cụ nhà ta đã ở quen chỗ, không muốn rời khỏi An Định, nhưng ông cụ lại muốn các con cháu có tiền đồ, lão đại lão nhị nhà ta đều đã có thị vệ sai sử, ông cụ lệnh ta ở lại kinh thành chăm sóc bọn họ, không cần quay về nữa.”
Tam phu nhân cũng cười, “Lão gia nhà ta từ Tuần phủ Phúc Kiến điều chuyển thành Hộ bộ Thượng thư, về sau ta cũng không đi được nữa rồi.”
La Thư mừng rỡ, “Đây chính là tốt, về sau ta đã có bạn.”
Sắc mặt của tam phu nhân hơi lúng túng, “Chính là, mấy ngày gần đây thân thể ngũ đệ ta không được tốt, lão gia nhà ta lệnh cho hắn từ quan, sợ rằng sẽ phải trở về An Định.”
La Thư và Hướng đại phu nhân đều khéo hiểu lòng người, nói: “Trong nhà còn có lão phu nhân mà, ngươi đến kinh thành ở lâu dài rồi, ngũ gia và ngũ phu nhân trở về là chuyện nên làm, bên cạnh lão phu nhân có người hầu hạ.”
Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh tới đây bái kiến, La Thư trêu ghẹo nói: “Hôm nay không đưa lễ gặp mặt nữa, đợi hôm qua đi qua thêm trang cho hai đứa, có được không?”
Nói đến hai cô nương đều đỏ mặt.
Tam phu nhân và Hướng đại phu nhân đều cười, “Chúng ta cũng muốn đi thêm trang cho hoàng trưởng tử phi đó.”
La Thư tươi cười đầy mặt.
Vừa nói chuyện, cần phải lên xe cùng nhau vào thành.
Lâm Thấm kéo Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh không buông, “Đi nhà ta đi, ta có Thấm viên, chơi cũng vui, thật đó.”
Tam phu nhân và Hướng đại phu nhân mới đến kinh thành, trong nhà còn phải bận rộn một đống chuyện, thấy Lâm Thấm nhiệt tình mời, Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cũng tỏ vẻ hứng thú, nên cười đồng ý, “Ở chung một chỗ cứ việc chơi đi, không được bướng bỉnh đánh nhau.”
Ba tiểu cô nương đều đầy miệng đáp ứng.
Sau khi đoàn người trở về, tam phu nhân và Hướng đại phu nhân trở về nhà mình, một đám con nít đều đi theo đến phố Trường Anh.
Sau khi đến Lâm phủ, náo nhiệt tưng bừng chạy đi Thấm viên.
La Thư không yên lòng, sai vài ma ma, bảo mẫu lão thành đi theo, không cho bọn chúng chạy tới chỗ ít người đi lại, không cho chạy tới gần mép nước.
Lâm Đàm đổi thân xiêm áo nhẹ nhàng, “Nương, vẫn để con đi đi, ma ma lão thành nữa con cũng không yên lòng.”
La Thư biết nàng quan tâm muội muội, gật đầu nói: “Cũng được.”
Chờ Lâm Đàm đến Thấm viên vừa nhìn, không khỏi hé miệng cười, “A Thấm muội thật uy phong.”
Lâm Thấm tiểu chủ nhân này làm cực kỳ tốt, cũng không mặc cho những khách nhân nhí chạy loạn khắp nơi, mà chia họ thành hai đội, Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa một đội, Ngôn Khoa, Ngôn Trật và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh một đội, chia ra do Lương Luân và Ngôn Khoa dẫn dắt, “Tiểu hài tử phải nghe lời đại hài tử, đại hài tử phải quản tiểu hài tử.”
Chia ra như vậy sẽ không loạn, Lương Luân và Ngôn Khoa hơi lớn hơn một chút, quản các đệ đệ muội muội rất tốt, chăm sóc rất chu đáo.
“A Thấm nhà chúng ta có tài nguyên soái.” Lâm Đàm cực kỳ hài lòng với muội muội.
Mấy hài tử chơi thật vui mừng hơn nửa ngày mới thoải mái mà về.
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh ở lại Lâm gia không đi, đêm đó ngủ chung với Lâm Thấm.
Trước khi ngủ, Lâm Thấm liên tục khen ngợi cửu công chúa với Hướng Du Ninh, “A Vi ngủ thật quy củ, buổi tối ngủ ở đâu, buổi sáng tỉnh lại vẫn ở đó.”
Hướng Du Ninh hồ đồ lờ mờ, “Vậy vô cùng tốt nha.”
La Thư và Lâm Đàm nghe ra được tính toán trong lời nói của Lâm Thấm, quay lưng lại cười hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.