Kiều Nữ Lâm gia

Chương 74.2:




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sau khi La Thư mang theo La Văn Nhân đến Ngôn phủ thiết y hạng, được hoan nghênh vô cùng long trọng, chân thành.
Mặc dù hai cha con Ngôn Trung thừa và Ngôn Vĩ không ở nhà, nhưng Vi thị biết hai cô cháu La Thư và La Văn Nhân tới cửa, kích động không biết nên làm thế nào cho phải, một tay dẫn Ngôn Khoa, một tay dẫn Ngôn Trật, sai người mở cửa chính, vẫn đón từ tận cửa chính.
Nhìn thấy La Văn Nhân đang tuổi sắp cập kê, xinh đẹp xuất chúng, đôi mắt Vi thị đỏ ửng, nắm lấy tay của nàng, nghẹn ngào không thốt được nên lời.
La Văn Nhân thấy Vi thị tình sâu ý nặng như vậy, cũng cúi đầu rơi lệ.
Hai tiểu ca nhi Ngôn Khoa và Ngôn Trật nhìn lên nhìn xuống quan sát La Văn Nhân, trong ánh mắt tràn đầy ý tò mò.
“Nương, tỷ tỷ này ở đâu ra vậy.” Ngôn Trật kéo váy Vi thị, non nớt hỏi.
“Đây là tỷ tỷ ruột của các con.” Vi thị vội lau nước mắt đi, kêu hai nhi tử, “Khoa nhi, Trật nhi, mau gọi tỷ tỷ, đây là tỷ tỷ ruột của các con.”
Chữ biểu đó đã bị Vi thị giản lược.
Tuy rằng La Văn Nhân đầy bụng chua xót, lại rất mờ mịt, nhưng vẫn thấy rất cảm động.
La Thư thấy Vi thị như thế, cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc, “Văn Nhân, mợ cháu rất yêu thương cháu.”
“Tỷ tỷ, vào trong nhà ngồi.” Ngôn Khoa và Ngôn Trật khéo léo gọi tỷ tỷ, chạy tới mỗi đứa một bên kéo La Văn Nhân, muốn nàng vào nhà.
“Nhìn ta xem, cái gì đều quên.” Vi thị vội nói: “Có lời gì đi vào nói, đứng ở cửa làm gì chứ? Tuy rằng có bình phong ở cổng ngăn cản, nhưng trên đường vẫn người đến người đi.” Để cho La Thư và La Văn Nhân vào phòng khách trong nhà.
Vi thị và La Thư phân chủ khách ngồi xuống, Ngôn Khoa và Ngôn Trật hai ca nhi này ôm ghế con ra ngồi bên cạnh La Văn Nhân, tò mò hỏi đủ thứ, “Tỷ tỷ, sao trước giờ chưa từng thấy tỷ tỷ vậy.” “Tỷ tỷ, tỷ tên là gì thế, sao lại là tỷ tỷ ruột của đệ.”
“Tỷ tỷ, về sau tỷ cần phải thường tới nhà của đệ nha, đệ thích tỷ rồi đó.” Ngôn Trật kéo tay La Văn Nhân, ân cần nói.
La Văn Nhân rưng rưng gật đầu, “Ừm, sẽ thường lui tới.”
Tuy La Thư và Vi thị lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà hai người nói chuyện rất hợp ý nhau.
Đại khái đây chính là duyên phận đi.
La Văn Nhân ngồi trong phòng khách, Vi thị rõ ràng rất thân thiết, hiền hòa với nàng, Ngôn Khoa và Ngôn Trật càng đáng yêu lạ thường, nhưng trong lòng nàng lại càng ngày càng không nắm chắc.
Nàng bất lực liếc nhìn La Thư.
La Thư thương hại trong lòng, nhỏ giọng hỏi Vi thị, “Ngôn tiên sinh có tiện gặp mặt Văn Nhân hài tử này một lần không? Đáng thương cho con bé đã sắp cập kê rồi, nhưng lại chưa từng gặp mẹ ruột.”
Hốc mắt Vi thị đỏ lên, giọng cũng thật thấp, “La phu nhân, không nói dối ngài, khi ngài và Văn Nhân mới vừa tới cửa ta đã thông báo cho đại tỷ rồi, nhưng đại tỷ nàng... Ngài nghĩ thử xem, đại tỷ cũng đã... mười mấy năm không gặp mặt rồi, không biết Văn Nhân có trách đại tỷ hay không...”
La Thư không khỏi thở dài, “Văn Nhân hài tử này cũng không dám tới, có ta người cô này đi cùng với con bé, cho con bé thêm can đảm, con bé mới lấy dũng khí ra cửa. Haizzz, mẹ con hai người này đều đáng thương mà.”
“Còn không phải như vậy sao.” Vi thị cầm khăn lau nước mắt.
La Thư là người tính tình ngay thẳng, nên nói với Vi thị: “Văn Nhân hài tử này qua đây là định ở lại Ngôn gia mấy ngày. Con bé và lệnh tỷ sớm muộn gì cũng gặp mặt, thừa dịp ta còn ở đây, có thể cho Văn Nhân hài tử này thêm can đảm, cứ để cho hai người gặp mặt một lần đi. Bằng không, ta cũng không yên lòng để Văn Nhân ở lại.”
Vi thị vội lau nước mắt: "Ngài nói rất đúng, ta đây lập tức đi vào khuyên nhủ tỷ tỷ. La phu nhân ngài chớ trách, vào lúc này đại tỷ của ta... haizzz, cũng không biết đã hốt hoảng thành dáng vẻ gì rồi.” Nói xin lỗi không tiếp chuyện được, vội vã đi vào trong."
Trong nội thất thanh nhã sạch sẽ, Ngôn Yên ngồi bên cạnh cửa sổ, quay lưng về cửa, bóng lưng lộ ra mấy phần lạnh lẽo, nhìn từ phía sau nàng dường như cũng có thể cảm nhận được sự bối rối, vô dụng và không biết làm sao của nàng.
“Đại tỷ.” Vi thị khẽ gọi nhỏ.
Ngôn Yên giống như bị lửa thiêu run lẩy bẩy, một hồi lâu mới quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Đệ muội, ta không có mặt mũi gặp con bé, ta thật sự không có mặt mũi gặp con bé... Ta ném con bé ở phủ Tấn Giang Hầu, mười mấy năm không đi gặp con bé...”
Vi thị đau xót trong lòng, vội vàng tiến lên đỡ nàng, “Đại tỷ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, có đúng không nào? Khi đó La thế tử đã có thê tử, cô nương Ngôn gia chúng ta lại không thể làm thiếp cho người ta, đây là chuyện không có cách nào khác mà. Muội gặp được Văn Nhân rồi, con bé là một hài tử ngoan, vừa nhìn chính là thông tình đạt lý, con bé sẽ không lung tung trách cứ tỷ, nhất định sẽ không đâu!”
Trong phòng khách, La Văn Nhân túm lấy vạt áo La Thư, hoang mang lo sợ, “Cô, nàng đang ghét bỏ cháu đúng không? Nàng nhất định không yêu thích cháu...”
La Thư nhỏ giọng trách mắng: “Nghĩ bậy bạ gì vậy? Sao nàng có thể ghét bỏ cháu chứ?”
Thấy La Văn Nhân rất lo sợ nghi hoặc, thở dài, ôm nàng vào trong ngực, vỗ mấy cái giống như đang dụ dỗ Lâm Thấm, “Ngoan, không có việc gì.”
Ngôn Khoa và Ngôn Trật giống như cái đuôi nhỏ đi tới, “Tỷ tỷ.”
La Văn Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của hai hài tử, trong lòng cảm thấy đã tốt hơn chút, không sa sút giống như mới vừa rồi.
Vi thị từ phòng trong ra ngoài, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cười mời La Thư và La Văn Nhân đi vào, “Thật không phải, thân thể gia tỷ không dễ chịu, ủy khuất làm phiền hai vị, vào phòng nói chuyện.”
La Văn Nhân nhất thời khẩn trương, thân thể căng chặt, không mở nổi miệng, cũng không bước chân ra được, La Thư thương tiếc trong lòng, đưa tay đỡ nàng, “Văn Nhân, có cô cùng với cháu.” Nửa ôm nửa đỡ La Văn Nhân đến cửa phòng trong.
“Cô đi vào với cháu nha.” La Văn Nhân nắm thật chặt tay La Thư, không dám một mình đi vào trong.
“Bé ngoan, cô chờ cháu ở ngoài cửa, sẽ không rời đi.” La Thư dịu dàng an ủi.
Lúc Ngôn Yên và La Văn Nhân mẹ con gặp lại, có La Thư ở bên cạnh, rất bất tiện.
“Cô ở đây chờ cháu, cháu có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào. Nếu như cháu thật sự không muốn ở lại chỗ này, cô sẽ dẫn cháu về nhà.” La Thư dịu dàng sửa lại tóc mai cho La Văn Nhân.
La Văn Nhân gật đầu như hài tử, trong đôi mắt tràn đầy tin tưởng và lệ thuộc vào.
“Đi đi, hài tử.” La Thư khích lệ.
La Văn Nhân buông tay cô ra, giống như hạ quyết tâm, từng bước từng bước một, chậm rãi đi vào.
Nàng rất sợ, nhưng nàng nghĩ đến có một vị mẫu thân, quá muốn quá muốn rồi.
Nàng từng bước từng bước đi tới trước cửa sổ, đi tới sau lưng Ngôn Yên.
Ngôn Yên đang vùi đầu thật sâu, nghe được tiếng bước chân sau lưng dần dần đến gần, trong lòng rất gấp gáp, cảm giác mình đã sắp hôn mê...
Nàng lấy dũng khí ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời ngẩn ngơ.
Đây là một gương mặt như thế nào nhỉ, xinh đẹp như vậy, lại... quen thuộc... như vậy...
Tay Ngôn Yên run run, nhẹ nhàng sờ lên trên mặt La Văn Nhân.
Trong lòng La Văn Nhân đã sinh ra cảm giác kỳ dị. Đây là nương của ta đó, là mẹ ruột của ta, ta cũng có nương rồi...
“Ta thật có lỗi với con.” Ngôn Yên trào nước mắt, “Văn Nhân, người ta có lỗi nhất chính là con, ta... ta không có mặt mũi nào gặp con...”
Trong mắt La Văn Nhân chớp qua tia sáng, vội vàng túm lấy tay Ngôn Yên, “Ngài có nghĩ đến ta không? Trong mười lăm năm này, ngài có từng nghĩ tới ta không, cho dù là chỉ một, hai lần?”
“Sao lại không nghĩ chứ.” Ngôn Yên buồn bã nói: “Ban ngày còn may, buổi tối một mình nghĩ tới, quả thật muốn nổi điên. Có bao nhiêu lần ta định lao xuống núi, liều mạng đi đón con về, cho dù ta mất hết khí tiết làm thiếp, ta cũng nguyện ý. Hài tử, nếu không phải ta suy nghĩ thay phụ thân ta đã lớn tuổi, không suy nghĩ vì danh dự của Ngôn gia, có lẽ ta đã sớm xuống núi rồi...”
Trong lòng La Văn Nhân dâng lên một bọt nước sung sướng, gương mặt xinh đẹp đổi thành sáng rọi khác thường, “Thì ra ngài có nghĩ đến ta.”
Trong lòng Ngôn Yên vô cùng chua xót, “Con là thịt rớt từ trên người ta xuống, sao có thể không nghĩ chứ? Ta... lúc trước ta nhìn thấy con, con mới chỉ lớn chừng này...” Giơ tay ước chừng hình dáng anh nhi, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
“Thì ra ngài có nghĩ đến ta.” La Văn Nhân vui sướng lẩm bẩm, quỳ gối trước mặt Ngôn Yên, vùi đầu vào đầu gối nàng.
Giờ khắc này là thời khắc sung sướng nhất kể từ khi La Văn Nhân chào đời cho tới nay.
Từng giọt nước mắt của Ngôn Yên rơi lên trên tóc, trên gương mặt La Văn Nhân, “Văn Nhân, ta cho rằng sống một mình ở trên núi, trong lòng sẽ tốt hơn một chút, giống như ta còn chưa vứt bỏ con, đang cùng khổ với con. Nhưng mà, gặp được con rồi ta mới biết, đó là không đủ, đó vốn không đủ, ta nên ở cùng với con, bảo vệ con mới đúng. Con còn nhỏ như vậy, năm đó lúc thái phu nhân ôm con đi, con còn nhỏ như vậy...”
“Ngài có nghĩ đến ta, ngài không ghét bỏ ta.” La Văn Nhân vui mừng mỉm cười ngọt ngào, lại đổi bên mặt, áp vào trên đầu gối Ngôn Yên.
Vi thị dắt theo Ngôn Khoa và Ngôn Trật, rón rén đi tới.
La Thư ở bên ngoài lau nước mắt.
Vi thị và La Thư cùng nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Ngôn Yên ngồi đưa lưng về cửa, La Văn Nhân gục trước gối nàng, mẹ con hai người lúc khóc lúc cười, hoặc thì thầm nói nhỏ.
Vi thị cũng khóc.
La Thư cầm khăn lau nước mắt, “Văn Nhân và đại tẩu mẹ con nhận nhau, ta cũng yên tâm rồi. Muội muội, nhà ta còn con nhỏ, không thể ở quý phủ lâu được, Văn Nhân làm phiền mọi người vậy.”
Vi thị vội nói: “Sao ngài lại nói vậy chứ, Văn Nhân có thể ở lại Ngôn gia vài ngày, chúng ta còn không biết vui mừng bao nhiêu đấy.”
La Thư kêu nha hoàn đi cùng La Văn Nhân đến căn dặn từng tí, lại giữ Thanh Cúc lão luyện ở lại chỗ này chăm sóc rồi mới cáo biệt Vi thị, trở về phố Trường Anh rồi.
Hôm nay Ngôn Trung thừa mới về đến nhà, vừa vào đến cửa, Ngôn Khoa và Ngôn Trật đã hưng phấn chào đón, “Tổ phụ, trong nhà có vị tỷ tỷ tới! Nương nói là tỷ tỷ ruột của chúng cháu!”
Bước chân Ngôn Trung thừa đều không vững vàng rồi, run rẩy hỏi: “Tỷ tỷ của các cháu ở đâu?”
Ngôn Khoa và Ngôn Trật hai tiểu ca nhi mỗi người nắm lấy một tay tổ phụ chạy như bay vào bên trong, “Đang ở chung một chỗ với cô đấy. Cô cũng không biết làm sao, cứ khóc hoài.”
Nhìn thấy La Văn Nhân yêu kiều như hoa, Ngôn Trung thừa lệ rơi đầy mặt.
“Sao tổ phụ cũng khóc vậy.” Ngôn Khoa và Ngôn Trật vừa đau lòng lại vừa ngạc nhiên.
Hai tiểu ca nhi còn chưa từng thấy tổ phụ khóc đấy.
Sau đó Ngôn Vĩ cũng trở về nhà, nhìn thấy La Văn Nhân, cũng chảy nước mắt kích động xuống.
“Hôm nay ai cũng là bao khóc nhỏ.” Ngôn Khoa nói với đệ đệ.
Ngôn Trật cảm thấy lẫn lộn, “Vì sao khóc chứ.”
Ngôn Khoa lắc đầu.
Hắn đều không biết vì sao tổ phụ và phụ thân, còn có cô lại khóc.
Ban ngày hai tiểu ca nhi này mơ hồ, đến buổi tối lại nhận thấy sự tình không đúng: Buổi tối bọn họ vốn có may mắn ngủ chung với cô, tối nay lại không được rồi, giường của cô bị tỷ tỷ mới tới hôm nay chiếm mất.
“Tại sao tỷ tỷ lại chiếm đoạt cô chứ.” Ngôn Khoa rất bất mãn.
“Muốn ngủ với cô.” Ngôn Khoa mãnh liệt yêu cầu.
Ngôn Trung thừa khom người xuống, cười cực kỳ hiền lành, “Khoa nhi, Trật nhi, tối nay ngủ chung với tổ phụ được không?”
Hai tiểu ca nhi chưa bao giờ được đãi ngộ giống vậy, đều sợ ngây người.
Sửng sốt một hồi lâu, mới gật đầu liên tục, “Được, tốt quá!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.