Kiều Nữ Lâm gia

Chương 172:




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Mới ra khỏi Tử Thần điện, Cao Nguyên Dục đã gọi nội thị tới phân phó, “Đi gặp cửu công chúa, kêu nàng hiện giờ lập tức đi phố Trường Anh. Đây là yêu bài xuất cung.”
Nội thị nhận yêu bài, cẩn thận cất, bước nhanh đi.
Ngay mặt tới là nghi trượng hoàng thái tử.
Bốn gã nội thị khiêng kiệu, dài mà rộng, trên bày ghế, phủ lớp màn lụa màu vàng, Cao Nguyên Diệu ngồi trên kiệu cao cao, quá mức uy nghi.
“Bái kiến đại ca.” Cao Nguyên Dục vái một vái thật sâu.
Cao Nguyên Diệu giơ tay ra hiệu, nội thị hiểu ý dừng lại, kiệu hạ xuống đất.
Cao Nguyên Diệu phất tay một cái, nội thị khiêng kiệu, nội thị cầm nghi trượng lui ra mấy chục bước, cúi đầu đứng xa xa, bọn họ dĩ nhiên không nghe thấy đối thoại giữa hai huynh đệ Cao Nguyên Diệu và Cao Nguyên Dục.
“Thập tứ đệ, hôm nay tinh thần phụ hoàng như thế nào?” Cao Nguyên Diệu hỏi.
Cao Nguyên Dục nói: “Nhìn không được tốt. Đại ca, ca mau mang đại tẩu và bọn nhỏ vào ở đi, đến lúc đó phụ hoàng ngày ngày nhìn thấy tiểu a Thị, sẽ miệng cười thường mở.”
Cao Nguyên Diệu lại nhíu mày, “Ta tự có đạo lý.”
Ánh mắt của hắn sắc bén quan sát Cao Nguyên Dục, “A Dục, đệ đang thầm điều tra Thẩm gia sao?”
Cao Nguyên Dục ngơ ngác, ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Thầm điều tra Thẩm gia? Thẩm Tướng là quan viên quan trọng trong triều, muốn điều tra hắn cũng là đại ca điều tra, nào đến lượt đệ tự chủ trương?”
Cao Nguyên Diệu sâu thẳm nhìn hắn, trầm tĩnh im lặng, lại có vẻ uy nghiêm khác thường, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Cao Nguyên Dục ngượng ngùng cười, “Đại ca, đệ cũng vì tức giận không có chỗ trút, ngài đừng trách đệ. Vài ngày trước đệ đi thăm cô, cô mới từ Lâm gia tức giận ra ngoài, cô bị La Anh và Thẩm Minh Họa chọc tức. Đệ là hài tử hiếu thuận bao nhiêu, đại ca còn không biết sao? Dám chọc tức cô, sao đệ chịu để yên được. La Anh và Thẩm Minh Họa nên bị trừng phạt đích đáng, nhưng trực tiếp dạy dỗ hai nàng chẳng phải sẽ tổn thương ông ngoại sao, nên đệ muốn điều tra chút chuyện xấu xa ngấm ngầm của Thẩm gia, tiện để… tiện để trút giận cho cô…”
“A Dục thật hiếu thuận cô.” Cao Nguyên Diệu nói.
“Đúng vậy.” Cao Nguyên Dục không hề xấu hổ gật đầu.
Cao Nguyên Diệu khẽ mỉm cười, “Đệ cứ yên tâm chờ làm tân lang quan là được, chuyện còn lại đều không cần quản.”
“Vậy sao được?” Cao Nguyên Dục thốt lên: “Người khi dễ nàng sao đệ dễ dàng bỏ qua được, vậy sao xứng làm trượng phu của nàng chứ?”
“Nha.” Cao Nguyên Diệu dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn hắn.
Không phải trút giận thay cô sao, liên quan gì đến nàng chứ?
Trên mặt Cao Nguyên Dục hiện lên từng mang đỏ rực, chói lọi như ráng chiều.
“Đệ vẫn tiếp tục tra đi, được không?” Cao Nguyên Dục xấu hổ nói: “Đệ sắp cùng nàng… Đệ dù sao phải dốc hết lòng mình, đại ca nói có đúng không?”
Cao Nguyên Diệu sao cũng được, “Đệ đừng đánh rắn động cỏ là được. Còn nữa, không cho đích thân ra tay, không được tự mình mạo hiểm.”
Cao Nguyên Dục thật vui mừng, “Tạ đại ca.”
Cao Nguyên Diệu nâng cánh tay lên ra hiệu, những nội thị đứng nơi xa xa kia chạy như bay đến, nên cầm nghi trượng thì cầm nghi trượng, nên nâng kiệu thì nâng kiệu.
Huynh đệ hai người từ biệt, Cao Nguyên Dục xuất cung, Cao Nguyên Diệu lại đến Tử Thần điện bái kiến hoàng đế.
Khi hắn còn là Tề Vương đã tiếp nhận rất nhiều sự vụ Binh bộ, sau khi được lập làm thái tử hoàng đế đã giao phần lớn triều chính cho hắn xử lý, chỉ có chuyện cực kỳ khẩn cấp quan trọng mới có thể tự mình hỏi tới. Mỗi ngày Cao Nguyên Diệu đều sẽ đến bái kiến hoàng đế, rất nhiều chỗ triều chính hắn cần thương lượng với hoàng đế.
Cao Nguyên Dục xuất cung rồi, không đến thẳng Lâm gia, mà đi tới phủ Hộ Quốc công.
Bởi vì thái phu nhân và Hộ Quốc công thiên vị Dương Dục nhỏ tuổi nhất, cho nên Dương Dục không ra cửa, là học trong phủ Hộ Quốc công.
Hộ Quốc công mời hai tiên sinh văn, võ cho hắn, chỉ dạy riêng một mình hắn.
Cao Nguyên Dục đến phủ Hộ Quốc công, cũng không biết hắn nịnh bợ thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân như thế nào, tóm lại hắn thành công dẫn tiểu Dương Dục ra ngoài, đưa tới phố Trường Anh.
Trên đường đi Cao Nguyên Dục thương lượng gì đó với Dương Dục, Dương Dục cười gật đầu, “Được, thập tứ điện hạ, nghe lời ngài.”
Cao Nguyên Dục cười cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Dương Dục, Dương Dục cũng giơ tay sờ hắn, hai người hi hi ha ha, đùa giỡn dọc đường.
Đến Lâm gia, đến trước mặt La phu nhân, Cao Nguyên Dục lại trang trọng, không hề nói cười, một mực cung kính, “Nhạc mẫu đại nhân, con rể đặc biệt tới thỉnh an ngài. Vừa vặn tiểu Dục cũng muốn gặp tỷ tỷ, anh rể, nên thuận đường cùng mang hắn đến.”
Dương Dục nhìn hắn, lại nhìn hắn lần nữa, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thập tứ điện hạ trở mặt thật nhanh. Mới vừa rồi còn cười như hài tử, hiện giờ đã lão thành như đại nhân…
La phu nhân càng nhìn Cao Nguyên Dục càng thuận mắt, lại rất thích Dương Dục, vừa sai người lấy quýt Phúc Kiến và quả lạc tiên Nam Dương ra cho hắn ăn, vừa phân phó thị nữ, “Đi báo cho nhị nãi nãi, nói tiểu thiếu gia Dương gia tới đây, kêu nàng qua đây.”
Dương Dục đã sớm được Cao Nguyên Dục dặn trước, vội nhảy xuống ghế, “Bá mẫu, cháu tới đây không phải gặp tỷ tỷ, là tới tìm anh rể.”
La phu nhân thấy Dương Dục hài tử như nắm tuyết này cực kỳ yêu thích, cười đồng ý, “Được, vậy bá mẫu sai người đi gọi anh rể cháu.”
Dưng Dục chạy tới kéo váy La phu nhân làm nũng, “Bá mẫu, cháu tự đến thư phòng anh rể đi.”
La phu nhân vui vẻ, “Được, tự cháu đi.” Lệnh cho thị nữ cùng với Dương Dục đi tìm Lâm Hàn.
Cao Nguyên Dục đứng lên, “Con đi cùng với Dương Dục.”
La phu nhân bây giờ nhìn hắn là cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, huống chi hắn muốn cùng Dương Dục đi gặp Lâm Hàn, vậy có gì chứ? Dĩ nhiên đầy miệng đáp ứng.
Cao Nguyên Dục liền cáo từ La phu nhân, nắm tay nhỏ bé của Dương Dục đi ra.
“Tiểu Dục Dục, hôm nay ca ca dựa hết vào đệ.” Trên đường mòn, Cao Nguyên Dục ngồi xổm người xuống, trên mặt là nụ cười tha thiết.
Dương Dục kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ lên, mặt tự mãn.
“Tiểu Dục Dục, đệ nhớ hết chưa?” Cao Nguyên Dục hỏi.
Dương Dục vui vẻ cười, “Dĩ nhiên nhớ rồi. Chuyện đơn giản như vậy.”
Cao Nguyên Dục cũng cười, giơ ngón tay út ra về phía hắn, Dương Dục cùng hắn ngoéo tay, sau đó thật vui mừng đi theo thị nữ đi tìm Lâm Hàn.
Tìm được Lâm Hàn, Dương Dục lại đòi muốn tỷ tỷ, “Anh rể, ca dẫn đệ đi tìm tỷ tỷ, đệ muốn gặp tỷ tỷ.” Kéo tay Lâm Hàn đi ra ngoài.
Lâm Hàn không tự chủ được đã đi theo Dương Dục.
Thứ nhất hắn rất thích Dương Dục cậu em vợ này, thứ hai hắn và Dương Linh còn đang trong kỳ tân hôn, gần nửa ngày không thấy mặt đã nhớ nhung, Dương Dục muốn cùng hắn đi gặp Dương Linh, hắn nào nhẫn tâm cự tuyệt.
Sau khi Cao Nguyên Dục và Dương Dục chia ra, đi vòng qua đường nhỏ tĩnh lặng, xuyên qua một mảnh rừng rậm, đến Thấm viên.
Hắn cực kỳ quen thuộc với địa hình của Lâm gia.
Trong thủy các ven hồ, Lâm Thấm và cửu công chúa đang cực kỳ thân mật ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, “A Vi, sao ngươi lại đột nhiên tới đây?”
Cửu công chúa ngượng ngùng cười cười, “A Thấm, ta… ta nhớ ngươi lắm chứ sao… Ở trong cung rất bực bội, mới ra tìm ngươi vui đùa một chút.”
Lâm Thấm cười híp mắt, “Ta cũng nhớ ngươi đó. Nhưng mà, hiện giờ ta không được ra cửa, rất đáng thương.”
Cửu công chúa thấy Lâm Thấm ngây thơ hồn nhiên, không hề phát giác, càng thêm chột dạ, vẫn luôn nở nụ cười với Lâm Thấm.
Trong rừng cây truyền đến hai tiếng kêu của chim quốc.
“Kỳ quái, sao mùa này lại có chim quốc kêu hả?” Lâm Thấm buồn bực.
Chim quốc sẽ kêu vào mùa xuân, nhưng bây giờ đã là mùa thu.
Cửu công chúa nghe được tín hiệu của Cao Nguyên Dục, nhắm mắt, cố gắng nặn ra nụ cười, “Cái đó, a Thấm, ngồi ở đây cũng không thú vị, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo, có được không?”
Lâm Thấm thân thiết kéo tay nàng, “Ngươi là khách mà, tự nhiên theo ngươi nha. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một lúc.”
Hai người chắp tay đi ra khỏi thủy các vào trong rừng cay, cửu công chúa mặt đỏ tim đập, “A Thấm, ta có vài lời muốn nói với ngươi, nếu không, nếu không…” Băn khoăn nặng nề liếc ra sau.
Lâm Thấm khéo hiểu lòng người cỡ nào, kêu bọn thị nữ không cần theo tới.
Cửu công chúa luôn luôn nhát gan, trong lúc Lâm Thấm xoay người dặn bọn thị nữ, nàng nghĩ mà sợ vỗ ngực.
“A Vi, ngươi muốn nói gì với ta vậy.” Lâm Thấm lại kéo cửu công chúa, cùng nàng đi về phía trước, cười hỏi.
Cửu công chúa không biết nên nói những gì với Lâm Thấm, ấp a ấp úng, “Cái đó, cái đó, a Thấm, đại ca là thái tử…”
Lâm Thấm phì cười, “A Vi, anh rể ta được lập làm thái tử cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ ngươi mới nhớ tới nói với ta chuyện này, ngươi thật thú vị nha.”
Cửu công chúa không khỏi đỏ mặt.
Nàng nhìn trộm bốn phía, thấy trong bụi cây phía trước lóe lên vạt áo màu xanh dương, đã biết Cao Nguyên Dục tới rồi.
“Cái đó, a Thấm, ta muốn nói cho ngươi lời nói thật.” Cửu công chúa kéo tay Lâm Thấm, mặt đỏ bừng, “Ta muốn nói cho ngươi lời nói thật.”
“Sao vậy?” Lâm Thấm bị nàng làm cho không giải thích được.
Cửu công chúa đưa tay chỉ về trước mặt, “Thập tứ ca của ta đang ở trước đó. Hắn muốn gặp ngươi. A Thấm, ngươi có muốn gặp hắn không? Nếu như ngươi muốn gặp, ta sẽ cùng ngươi qua; nếu không muốn gặp hắn, ta sẽ đi qua nói với hắn một tiếng, từ chối thẳng thắn.” Nói đến từ chối thẳng thắn, cửu công chúa thẳng người lên.
Lâm Thấm ngẩn ngơ, “Hóa ra là như vậy.” Trong lòng vốn có mấy phần tức giận, nhưng thấy cửu công chúa tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt lấy chết không sờn, lại chọc cười nàng, “Được rồi, a Vi, chuyện bao lớn chứ.”
Cửu công chúa vẫn là một hài tử ngoan nhát gan, lúc này đi theo Cao Nguyên Dục lừa Lâm Thấm một lần, vô cùng hối hận, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “A Thấm, về sau ta nhất định nói thật với ngươi. Thập tứ ca kêu ta tới, ta liền tới, gặp mặt sẽ nói thật cho ngươi.”
Lâm Thấm cảm động trong lòng, “A Vi, ta hiểu tâm ý của ngươi.” Kéo tay nàng lắc lắc, ý bảo nàng không cần để trong lòng.
Cửu công chúa ngượng ngùng cười.
Nàng cũng không phải giai nhân tuyệt sắc, nhưng cười lên vô cùng đẹp, nụ cười ngây thơ mà tinh khiết.
Trước mặt lại truyền đến tiếng chim quốc kêu.
“Này, a Thấm, ngươi gặp hắn hay không gặp?” Cửu công chúa nhỏ giọng hỏi Lâm Thấm.
Lâm Thấm hừ một tiếng, “Chẳng phải chỉ là Cao tiểu bàn sao? Vì sao ta không gặp hắn chứ, đừng sợ hắn? Đi, a Vi, ngươi đi cùng với ta.”
Cửu công chúa rất hâm mộ, “A Thấm ta thích ngươi như vậy, giống như cái gì đều không sợ. Ta cũng nghĩ như vậy đấy.” Kéo tay Lâm Thấm, theo nàng đi vào trong rừng cây.
Trong rừng cây có một căn nhà gỗ nhỏ, Cao Nguyên Dục từ phía sau nhà gỗ đi ra, mỉm cười đứng giữa đường.
Hắn ngọc thụ lâm phong, tiêu sái thoát tục, một thân trường bào gấm màu xanh dương nhạt thêu long văn vằn nước làm nổi bật dung nhan hắn thêm tuyệt mỹ, núi xanh nước xanh, hoa cỏ cây cối, dường như cũng mất đi màu sắc khi ở trước mặt hắn, ảm đạm không có ánh sáng.
“Thập tứ ca.” Cửu công chúa vén áo hành lễ.
“Cửu muội muội.” Cao Nguyên Dục mỉm cười, cũng đáp lễ.
Ánh mắt hắn không dám nhìn về phía Lâm Thấm.
Chỉ sợ liếc mắt nhìn sẽ không dời đi được, để cửu công chúa thấy được sẽ bị châm biếm.
Không phải cười hắn, là cười Lâm Thấm.
“Ah, hoa đỏ tươi trước mặt là hoa gì vậy? Ta đi xem một chút.” Cửu công chúa chỉ vào một bụi hoa hồng trước mặt, kinh ngạc nói, sau đó nhân cơ hội chuồn đi.
Trước nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại hai người Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm.
Hai người đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn ai.
Cao Nguyên Dục tim đập thình thịch, Lâm Thấm cũng giống như vậy.
Trước nàng thấy Cao Nguyên Dục hoặc là hi hi ha ha, hoặc là hùng hùng hổ hổ, nhưng kể từ sau khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống, nàng nghĩ đến Cao Nguyên Dục lại cảm thấy khác thường. Lúc này đột ngột gặp mặt, trong lòng lúc thì ngọt, lúc lại luống cuống, rối loạn, không biết như thế nào cho phải…
“A Thấm.” Cao Nguyên Dục nhỏ giọng kêu.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gọi “A Thấm”, giọng nói trầm thấp mà triền miên, dịu dàng vô hạn.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo của Lâm Thấm lập tức đỏ lên, giống như chạy trốn chạy như bay đến bên cạnh nhà gỗ nhỏ, thân thể dán lên trên cây cột trước cửa.
Nàng mặt đỏ tim đập, nhịp tim càng lúc càng nhanh, giống như sắp nhảy ra ngoài…
Cao Nguyên Dục không kiềm chế được đi theo nàng, nhưng hắn không dám tới quá gần nàng, dựa vào cây cột đối diện.
Nhìn hắn không tới gần nàng, nàng cũng không thấy được hắn, nhưng hắn dường như có thể nghe được hô hấp của nàng, có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng…
“A Thấm.” Hắn lại dịu dàng gọi một tiếng.
Lâm Thấm ôm cây cột, chậm rãi lộ ra nửa mặt.
Cao Nguyên Dục cũng lấy can đảm nhìn lại.
Hai người đều vẻ mặt ngượng ngùng.
“A Thấm.” Cao Nguyên Dục nhỏ giọng kêu tên của nàng, dịu dàng như nước.
“Cao tiểu bàn.” Lâm Thấm cũng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, giọng dịu dàng hiếm có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.