Không Tin Tà

Chương 51: Đấu thêm giờ (11)




Ngô Bất Lạc rất muốn báo cảnh sát.
Hắn cảm thấy mình thật sự quá oan uổng.
Ôm vai thôi mà, đâu phải yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang, hơn nữa Sở Nhạc và Tạ Bán Loan không có quan hệ đặc biệt gì với hắn, bọn họ dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt kiểu "tôi bị đội nón xanh" để nhìn hắn?
Trong lòng Ngô Bất Lạc không hề cảm thấy mình có lỗi, nên không bỏ tay ra.
Chỉ là Ngô Bất Lạc chịu được ánh mắt như đao của Sở Nhạc cộng thêm Tạ Bán Loan, không có nghĩa Vương Dã và Lăng Tiếu cũng chịu được.
Đây là Tạ Bán Loan đấy má.
Nổi tiếng biến thái.
Người còn lại mặc dù bọn họ không quen lắm, có điều nhìn dáng vẻ đối phương phỏng chừng cũng không dễ chọc.
"Ngài Ngô, ngài Ngô à, ngài buông tôi ra đi." Vương Dã là người đầu tiên cầu xin tha thứ, "Tôi nộp pháp khí của tôi ra được chưa?"
"Tôi cũng nộp tôi cũng nộp." Lăng Tiếu cũng nối gót theo.
Hai người đồng thời giãy dụa, Ngô Bất Lạc chỉ có thể không cam lòng buông họ ra, có vẻ rất tiếc nuối.
Hai người này năng lực thừa nhận tâm lý không được a, không có tí khí phách nào của hắn.
Ngô Bất Lạc hắn không sợ tràng diện như vậy.
"Mấy người cũng tới, xem ra đấu thêm giờ lần này khả năng chúng ra thuận lợi thông qua lớn hơn rồi." Ngô Bất Lạc chào hỏi như không có chuyện gì, hòng nhẹ nhàng cho qua sự việc.
Có điều Sở Nhạc ở cạnh Ngô Bất Lạc coi như lâu, vốn cho là sau thế giới Quỷ nương tử Ngô Bất Lạc hiểu được tâm ý của hắn sẽ hơi thu liễm một chút, bây giờ xem ra là hắn suy nghĩ viển vông.
"Cậu không định giải thích một chút sao?" Sở Nhạc nghi ngờ nhìn lướt qua Vương Dã và Lăng Tiếu, "Hai người đó là ai? Sao các cậu lại thân thiết như thế!"
"Ngài Ngô là lão đại của bọn tôi." Vương Dã trực giác thấy không đúng, vội vàng trả lời, "Vừa rồi ngài Ngô đang cùng bọn tôi thương lượng."
"Đúng đúng đúng." Lăng Tiếu gật đầu phụ họa.
"Thương lượng mà cần kề vai sát cánh như thế sao?" Tạ Bán Loan cười một tiếng, "Vậy nếu bắt đầu làm chẳng phải cần lên giường cởi quần áo?"
...Cái này là cái gì với cái gì?
Sắc mặt Vương Dã đầu tiên là mờ mịt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hết sức rối rắm.
Cái này cái này điều này...Rất không có khả năng đi.
Thế nhưng nghĩ lại thì, xác thực cũng có khả năng này.
Luận nhan sắc, ngài Ngô quả thực là số một, không hề kém đại minh tinh tí nào! Ừm, mặc dù hắn không quá thích loại hình này.
Mình dù sao chỉ tới làm tiểu đệ, đời tư của đại ca loạn hay không loạn có liên quan gì đến mình đâu.
Vương Dã ở trong lòng nhanh chóng xây dựng đầy đủ tâm lý, mỉm cười nói, "Đây đều là cái nào với cái nào vậy? Chẳng qua chỉ là bọn tôi và ngài Ngô hợp tác với nhau trong lần đấu thêm giờ này thôi. Chờ đến vòng thứ ba, chúng tôi khẳng định là quan hệ cạnh tranh."
Nói xong, Vương Dã véo Lăng Tiếu một cái, ý bảo hắn cũng nói chút gì đó.
Lăng Tiếu đầu óc không linh hoạt như Vương Dã, đành phải nói một câu "Vương Dã nói rất đúng" liền không có sau đó.
Tràng diện lần nữa rơi vào hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
Ngô Bất Lạc muốn nhúc nhích một tí, ánh mắt Tạ Bán Loan và Sở Nhạc đã xoạt xoạt xoạt quét tới.
Có thể cố gắng thi đấu được không?!
Ngô Bất Lạc cảm thấy tức giận trong lòng.
Nhưng cân nhắc đến chênh lệch thực lực giữa mình và hai người kia, hắn không dám lỗ mãng.
Đúng lúc này, Mộc Sơ Nhất có động thái.
Là người điểm cao nhất ở đây, Mộc Sơ Nhất có bản lĩnh và thực lực để nói chuyện!
"Đấu thêm giờ không nghĩ tới vẫn gặp những khuôn mặt cũ." Mộc Sơ Nhất giương cằm, có chút kiêng kị nhìn Tạ Bán Loan và Sở Nhạc.
Ngô Bất Lạc trong lòng chua xót.
Chênh lệch thực lực không phải đơn giản dùng đầu óc là có thể bù đắp. Tựa như Mộc Sơ Nhất, hắn không để bọn Ngô Bất Lạc vào mắt, nhưng lại coi Tạ Bán Loan và Sở Nhạc là đối thủ.
"Là cậu?" Tạ Bán Loan và Sở Nhạc cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của Mộc Sơ Nhất, đương nhiên có thể nhận ra Mộc Sơ Nhất trước mặt và Mộc Sơ Nhất lúc trước không giống nhau.
"Đúng là bản vương." Mộc Sơ Nhất chỉ một ngón tay về phía Ngô Bất Lạc, "Người này hiện tại là tiểu đệ của tôi, được tôi che chở. Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, hai người tự tiện uy hiếp tiểu đệ của tôi, đã hỏi ý kiến tôi chưa?"
"Ngài Ngô, phải nhẫn, phải nhẫn a."
"Mộc Sơ Nhất dù sao cũng tương đối dễ hiểu, nói vài câu chúng ta không mất miếng thịt nào."
Vương Dã và Lăng Tiếu mỗi người kéo một tay Ngô Bất Lạc khuyên can, lại bị Sở Nhạc và Tạ Bán Loan nhìn chằm chằm, chỉ có thể hậm hực buông ra.
...Ngày tháng này không cách nào vượt qua.
Trong lòng Vương Dã nảy sinh đồng cảm với Ngô Bất Lạc, ngài Ngô của bọn họ đúng là không dễ dàng a, chẳng trách đến thi Âm quan.
"Tôi không tức giận." Ngô Bất Lạc thở dài nói, hắn chỉ có chút kích động mà thôi.
Bởi vì Ngô Bất Lạc đột nhiên phát hiện, mình thực sự ánh mắt thiển cận.
Vì vấn đề thể chất, Ngô Bất Lạc đành phải phóng ánh mắt tìm bạn trăm năm lên người "người tốt", đối phương là nam hay nữ không quan trọng. Nhưng đôi khi, rất nhiều người không thể đơn thuần lấy tốt xấu để phân chia.
Bây giờ trước mặt hắn không phải đang bày sẵn một đối tượng tốt ư?
Mộc Sơ Nhất người này tính cách đơn thuần, thực lực cũng rất mạnh, không có gia đình liên lụy, ngoại trừ dễ bị lừa ra thì không còn khuyết điểm nào.
Đương nhiên không thể trông cậy vào cái đầu nhỏ của Mộc Sơ Nhất có thể hiểu tình yêu là gì, chính Ngô Bất Lạc cũng không tin vào tình yêu.
Những người kia luôn miệng nói thích hắn, chẳng phải không phải tình yêu ư?
Mấy chuyện nhân danh tình yêu rồi tùy ý tổn thương người yêu lẽ nào còn ít sao? Ngô Bất Lạc thà tìm một "người tốt sẽ không yêu mình", còn hơn tin vào tình yêu của một kẻ xấu.
Đem sinh mạng của mình gửi gắm vào lương tâm của một kẻ xấu, cho dù là kẻ ngu cũng sẽ không làm thế.
Đại biến thái Tạ Bán Loan thì khỏi cần nói, dù bây giờ thể chất của hắn đang bị áp chế vẫn đối với hắn tình căn thâm chủng*, xem ra về sau sẽ chỉ càng ngày càng thích hắn. Còn Sở Nhạc, ban đầu Sở Nhạc khẳng định không hề có ý với hắn, nhưng không chịu nổi hai bọn họ sớm chiều ở chung, hơn nữa gần mực thì đen, Sở Nhạc e rằng cũng chẳng "trong sạch" đến đâu.
*tình căn thâm chủng: rễ tình đâm sâu
Cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ mãi băn khoăn vì nó.
Mình nhất định phải làm ra lựa chọn mới được!
Ngô Bất Lạc nghĩ vậy, tầm mắt không nhịn được phóng lên người Mộc Sơ Nhất. Ánh mắt đó giống như bác gái ở chợ bán thức ăn, trước khi mua hàng phải nhìn xem chất lượng hàng hóa ra sao. Nếu có thể, Ngô Bất Lạc thậm chí muốn cho Mộc Sơ Nhất đi làm kiểm tra toàn thân, xem xem bệnh tâm thần này có thể chữa khỏi hay không?
Nhận ra ánh mắt Ngô Bất Lạc khác thường, Sở Nhạc lần này thực sự phát hỏa.
Mộc Sơ Nhất
Ngô Bất Lạc vậy mà đánh chủ ý lên người Mộc Sơ Nhất!
Ánh mắt Sở Nhạc nhìn Mộc Sơ Nhất lập tức không tốt, "Ngô Bất Lạc là cộng sự của tôi, tôi muốn làm gì với cộng sự của mình thì liên quan gì đến cậu! Đừng tưởng rằng cậu nửa người nửa quỷ mà tôi sợ, chọc giận tôi tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn biến thành quỷ!"
Trước mặt một tên cực kì trung nhị nói lời đe dọa là loại tinh thần tìm đường chết gì?
Mộc Sơ Nhất bị chọc giận.
"A, có giỏi thì anh thử xem!" Mộc Sơ Nhất bạo tạc.
"Thử thì thử, tôi sợ cậu sao?" Sở Nhạc nghĩ nghĩ, kéo thêm Tạ Bán Loan vào, "Có bản lĩnh cậu đánh bại cả tôi và Tạ Bán Loan xem!"
Tạ Bán Loan bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc không hề nghĩ tới Sở Nhạc lại kéo hắn vào trận tranh đấu này.
"Sở Nhạc, tôi hận không thể giết anh, anh cho rằng tôi sẽ liên thủ với anh à?" Tạ Bán Loan cười lạnh nói, "Anh không sợ tôi đâm đao sau lưng sao?"
"Tôi chỉ biết rằng nếu chúng ta không loại được Mộc Sơ Nhất, Ngô Bất Lạc sẽ đi ôm ấp yêu thương." Sở Nhạc phủi phủi ống tay áo quát.
Người ở đây lập tức nhìn sang Ngô Bất Lạc.
"Ngài Ngô, khẩu vị của ngài không mặn như vậy chứ." Vương Dã lui về sau hai bước, "Sở Nhạc và Tạ Bán Loan dù sao cũng là người trưởng thành, nhưng Mộc Sơ Nhất nhìn thế nào cũng chỉ là đứa bé thôi."
Thân thế Mộc Sơ Nhất mọi người đều biết, dựa theo tuổi quỷ mà nói, thật sự còn rất rất là nhỏ.
"Bọn họ nói mà cậu cũng tin?" Ngô Bất Lạc bất ngờ bị Sở Nhạc bóc trần bí mật trong lòng, tức giận đến phát run, "Tôi và ba người họ không có một xu quan hệ!"
"Có quan hệ hay không, không phải cậu nói là được." Ánh mắt Tạ Bán Loan giống như rắn gắt gao quấn chặt trên người Ngô Bất Lạc, "Đã không đạt thành nhất trí, vậy đánh một trận cũng tốt, nơi này nên có một lão đại."
"Đánh thì đánh, tôi còn sợ các người hay sao?" Mộc Sơ Nhất rất đồng ý dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Lúc ở trong thế giới Quỷ nương tử, hắn đã cảm thấy rất hứng thú với lực lượng trên người Sở Nhạc.
"Thua đừng có khóc!" Sở Nhạc cười haha.
Ba người thực sự đánh nhau.
Chỉ là không xuất hiện cục diện hai đánh một như trong tưởng tượng, mà là ba người hỗn chiến, mày đánh tao một cái tao đánh mày một cái, tràng diện vô cùng kịch liệt, đánh đến nỗi thân thể vững chãi của quái thú cũng chấn động.
"...Tại sao tôi phải thi Âm quan cùng những người này chứ?" Vương Dã nhìn cảnh ba người kia đánh nhau, cố gắng khép lại cằm.
Mặc dù biết họ đều rất lợi hại, nhưng với trình độ này các người còn tới thi Âm quan làm cái gì? Trực tiếp lấy một danh ngạch cử tuyển* đi!
*danh ngạch cử tuyển: danh ngạch cử đi học, kiểu được tuyển thẳng luôn khỏi thi.
"Sư phụ tôi thường nói tôi là một thiên tài, nhưng..." Lăng Tiếu chưa nói hết, nhưng Vương Dã vẫn hiểu rõ ý hắn.
Tận mắt nhìn thấy những thiên tài chân chính đánh nhau như thế nào, người được khen từ nhỏ đến lớn như bọn họ tư vị thật khó tả.
"Ngài Ngô, tôi nên nói ánh mắt của ngài quá tốt hay là quá kém đây?" Vương Dã đang muốn trưng cầu ý kiến Ngô Bất Lạc, lại phát hiện Ngô Bất Lạc đang khom lưng nhặt thứ gì đó.
"Ngài Ngô, ngài làm gì thế?"
Ngô Bất Lạc cầm trong tay một cái cốt địch nho nhỏ.
"Cây sáo này hơi bất thường, nhớ không lầm lúc trước ba người bọn họ đánh nhau chính là vì thứ này." Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm nói, "Pháp khí này rõ ràng không giống trong tay chúng ta."
Tựa như hàng thật và hàng giả, tách ra xem còn được, nếu đặt chung một chỗ, cái nào thật cái nào giả nhìn phát biết ngay.
Ngô Bất Lạc cảm thấy có chút không đúng.
Hắn lấy lược của mình ra, thử đặt chung một chỗ với cốt địch.
Vù___
Chiếc lược dường như bị hút đi tinh khí thần, nhanh chóng hóa thành bột mịn trong tay Ngô Bất Lạc, mà trên cái cốt địch kia nhiều thêm một vòng huyết sắc.
Pháp khí trên người Vương Dã và Lăng Tiếu cũng cùng lúc hóa thành bột mịn.
Hai người họ còn chưa kịp đau lòng, lại phát hiện cốt địch tự thổi lên?!
"Ba người các anh đừng đánh nữa, mau đến đây xem!" Ngô Bất Lạc hướng về nơi xa hô một tiếng.
Thanh âm cốt địch không ngừng vang lên, đám tóc an tĩnh trên mặt đất nương theo tiếng nhạc chậm rãi bay lên, ý đồ hoàn toàn ngăn cách mấy người bọn họ.
"Ngô Bất Lạc." Sở Nhạc phát hiện bất thường trước tiên, lập tức vọt đến chỗ Ngô Bất Lạc.
"Lần trước bị anh giành trước, lần này, ha!" Tạ Bán Loan không hề rơi vào thế hạ phong, cũng vọt về phía đó.
Hiển nhiên, lần trong thế giới Quỷ nương tử khiến Tạ Bán Loan bị thiệt lớn, lần này bất luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
"Tiểu đệ của tôi liên quan gì đến các người?" Mộc Sơ Nhất không có hứng thú với Ngô Bất Lạc, hắn thuần túy là thấy Sở Nhạc và Tạ Bán Loan đều tìm đến Ngô Bất Lạc, không cam tâm rơi lại sau thôi.
Hắn nhìn không ra Ngô Bất Lạc có gì đặc biệt, nhưng Sở Nhạc và Tạ Bán Loan đều không phải người dễ ở chung, bọn họ sốt sắng vì Ngô Bất Lạc như vậy, trên người Ngô Bất Lạc khẳng định có bí mật!
Mắt thấy ba người đều muốn vượt chướng ngại đi đến cạnh mình, trong lòng Ngô Bất Lạc không hề gợn sóng.
Ha ha.
Hắn duỗi hai tay ra, giơ ngón giữa với ba thằng cha này, sau đó chủ động lui lại, nắm chặt cốt địch nhào tới trung tâm tóc.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Bất Lạc: Lão tử sẽ không cho các người thêm cơ hội đùa bỡn, quyển sách này lão tử mới là nhân vật chính!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.