Lương lão cha không nói lời nào.
Lương Đại Nương không nói lời nào.
Mọi người đều trầm mặc, không biết qua bao lâu, Lương Nhị Lang nhịn không được, nói, “Cha, đại ca hắn không sao cả, nhưng người cũng không thể mặc kệ ta và Tiểu Ngọc đi? Việc này cứ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu ta không né đi một chút, không chừng một ngày nào đó không gặp được các người nữa.”
Lương lão cha trừng mắt, “Ngươi đồ hỗn trướng nói cái gì!”
Lương Nhị Lang rụt đầu lại.
Đúng lúc này, Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử đã trở lại.
Trên bờ ruộng đã không còn chỗ để gạch, nên hai người liền thương lượng chọn một ít đem bỏ vào trong viện của Lương gia, đến lúc đó có gạch trong nhà cũng tiện. ngôn tình hài
Từ xa đã nghe thấy Trương Cẩu Tử thét to: “Béo Nha, Béo Nha, ngươi mau tới đây phụ ta một chút.”
Hắn chịu trách nhiệm gạch đất, nhưng trên tay lại mang theo thùng gỗ chứa đầy cá chạch và lươn, thật sự là có chút cố hết sức.
Thét to mới phát hiện không khí có chút lạ, chân tay luống cuống nhìn nhìn Cát Lại Tử, lại nhìn người nhà Lương gia, cười mỉa nói: “Lương thúc, đây là sao?”
“Ai!” Lương lão cha thở dài nói, “Không có việc gì, Cẩu Tử, hôm nay thật là cảm ơn các ngươi.”
Trương Cẩu Tử buông gạch đất xoa bả vai, ngượng ngùng nói, “Người nên nói cảm ơn là ta.”
Cát Lại Tử cũng cười nói, “Đúng vậy, Béo Nha ra không ít bạc đâu.”
Nghe được lời này, Lương lão cha lại thở dài.
Cát Lại Tử không nghĩ ra, rõ ràng quang cảnh trong nhà rất tốt, sao lại thở dài chứ?
Thấy biểu tình người Lương gia kỳ lạ, Cát Lại Tử cũng không dám nhiều lời.
“Chúng ta tiếp tục đi làm gạch đất, làm xong sớm dùng sớm.”
Lưu lại một câu như vậy, liền lôi kéo Trương Cẩu Tử chuẩn bị đi.
Lời này tuy rằng để tránh nghi ngờ, nhưng cũng thiệt tình muốn làm gạch đất cho nhanh.
Làm xong sớm ngày nào thì lấy ít tiền công của Béo Nha ngày đó.
Không ngờ, vừa mới chuẩn bị đi, liền bị Lương Đại Lang gọi lại.
Cát Lại Tử quay đầu lại hỏi, “Đại Lang, sao? Ngươi không đau lòng bạc của Béo Nha nhưng chúng ta đau lòng đó.”
Lương Đại Lang nhàn nhạt quét mắt qua từng người, sau đó nhìn Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử, hỏi: “Bây giờ ở đây chỉ có mấy người chúng ta, các ngươi nói thật lòng xem, các ngươi rốt cuộc có cảm thấy Béo Nha là yêu nghiệt không!”
Không chỉ có Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử, ngay cả người Lương gia cũng hoảng sợ.
Mắt dồn về phía Lương Đại Lang.
Điểm khác nhau chính là, Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử là kinh hách, vợ chồng Lương Nhị Lang là khiếp sợ, còn Lương lão cha bọn họ là trách cứ.
Trương cẩu tử rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nghe được cái từ yêu nghiệt này, lập tức kinh sợ, “Đại Lang ca, chuyện này không nói bậy được!”
Cát Lại Tử cũng gật đầu, “Đúng vậy, cũng may mắn nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu lời này bị người khác nghe thấy được, Béo Nha nói không chừng không còn mạng.”
Lương Đại Lang sắc mặt nghiêm túc, “Các người chỉ cần nói phải hay không phải thôi.”
Cát Lại Tử tuy ngày thường cợt nhả, nhưng lúc này cũng nhíu mày, không vui nói: “Đương nhiên không phải! Ngươi sao lại thế này?”
Béo Nha là dạng người gì, hắn là tướng công mà còn không biết sao?
Mắt thấy điện giật lửa cháy, Trương Cẩu Tử cũng ôm đầu nói, “Đúng vậy, nương ta cũng nói, Béo Nha có duyên với tiên nhân, nếu có là gì đi nữa thì cũng là thần tiên, sao có thể nói thành yêu nghiệt chứ?”
Con ngươi thanh lãnh của Lương Đại Lang đảo qua Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc, nhàn nhạt nói, “Ta tất nhiên cũng tin tưởng nương tử của ta là tiên nhân, nhưng có người nói cả thôn đều truyền khắp nàng là yêu nghiệt.”