Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 9: Lại gây khó dễ




Vương Thúy Lan cũng không dám nói gì nữa, hai tay thật cẩn thận mà nhận lấy “Tiên dược”, đôi mắt thẳng sững sờ nhìn chằm chằm vào thuốc, sợ rớt, “Ta tạm thời tin ngươi.”
Bạch Lê Hoa cười nói: “Bà đi về trước thử xem đi!”
Thuốc này tuy rằng không phải cái gì thuốc tiên, nhưng nó đến từ mấy vạn năm sau, y học, khoa học kỹ thuật phát triển, đừng nói gì một cơn trúng gió nho nhỏ của Hà Tiểu Hổ, ngay cả ho lao cũng có thể cứu.
Nhưng mà Bạch Lê Hoa lại không biết, vòng ngọc trên tay nàng từ đột nhiên phát sáng lung linh trở thành giản dị bình thường, tất cả đều bị vợ của Lương Nhị Lang—— Lý Tiểu Ngọc, nhìn thấy.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận của hồi môn của mình, chỉ là nàng nghĩ muốn nát óc cũng nghĩ không ra, làm sao vòng tay biến đổi.
Rõ ràng đã nhìn vô số lần, là hàng rẻ tiền tư chất thấp kém. Loại đồ vật này, chỉ sợ ngay cả nha hoàn của  địa chủ cũng không mang, làm sao mà đột nhiên biến đổi như vậy?
Lý Tiểu Ngọc trong lòng bối rối, căn bản không chú ý nghe đoàn người nói gì, tâm tư của nàng đều tập trung ở vòng ngọc thấp kém trên cổ tay của Bạch Lê Hoa.
Chỉ nghe một người đàn ông cao lớn kiêu ngạo kêu gọi mọi người, “Đúng vậy, đi, mọi người cùng nhau đi nhìn một cái đi!”
Một đám người xô đẩy Vương Thúy Lan đi rồi, mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy xem thuốc viên màu trắng này có thực sự chữa được bệnh hay không.
Trong nháy mắt, vừa rồi căn nhà nhỏ cực kì âm ĩ chỉ còn lại mấy người Lương gia.
Lương lão cha, lương đại nương, Lương Nhị Lang, cùng với vợ của Lương Nhị Lang Lý thị.
Người một nhà đều có mặt.
Không ai nói chuyện, không khí nhất thời hơi ngượng ngùng. Lý Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng có hai tiểu nhân đánh nhau, trực giác nói cho nàng, vòng ngọc kia khẳng định không phải vật phàm, nhưng mà, bạc đã sớm cho đại ca tiêu hết, nếu muốn lấy về, thì lấy danh nghĩa gì đây? Nếu mà không lấy, chính mình không phải thành con ngốc sao?
Bên cạnh, Lương Nhị Lang còn vẫn luôn ở kia hỏi: “Chị dâu, ngươi thật sự nhìn thấy tiên nhân?”
LLý Tiểu Ngọc nghe thấy trong lòng bực dọc, càng làm cho nàng bực bội chính là Bạch Lê Hoa có trả lời, chỉ nghe nàng nói:
“Ta chỉ cảm thấy ta mơ một giấc mơ, gặp được rất nhiều người thần tiên.”
“Tiên nhân bộ dáng như thế nào vậy?”
“Cũng giống như trong sách nói vậy.”
Không, chắc chắn là do vòng tay, bằng không làm sao nàng mới vừa đeo vào, béo nha liền không ngốc nữa đây? Nói cái gì tiên nhân, nàng mới không tin.
Lý Tiểu Ngọc nhìn rõ Bạch Lê Hoa nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, hạ quyết tâm, nhất định phải lấy vòng ngọc về!
Lương Đại Nương cầm lấy cái ky đặt ở trên ghế, nhìn đến bên trong phóng mướp hương cà tím linh tinh mới hái, cười nói Bạch Lê Hoa: “Con gái ngoan, các ngươi đều đi vào ngồi một lát đi, Tiểu Ngọc, cùng ta đi nhà bếp nấu cơm.”
Lương lão cha đôi mắt lướt qua mặt mỗi người bọn họ, trầm tư một lát, nói: “Không vội, trước tiên cùng ta đến đây đã.”
Lương Đại Nương đem cái ky trong tay để vào nhà bếp.
Trong nhà chính, Lương lão cha biểu tình nghiêm túc ngồi ở trên cùng, còn lại người đứng xung quanh ông thành nửa vòng tròn.
Lương Nhị Lang đầu tiên hỏi: “Cha, sao thế?”
Lương lão cha lộc-cộc lộc-cộc hút thuốc lá sợi, như đang tự hỏi mở miệng như thế nào, qua một hồi lâu mới nhìn về phía mọi người.
“Đầu tiên, vợ Đại Lang bệnh ngốc có thể khỏi được, là tổ tiên lão Lương gia chúng ta tích đức, chờ lát nữa mẹ nó đem gà làm thịt, chúng ta chúc mừng đơn giản.”
“Vì chuyện này sao?” Lương Đại Nương nói, “Này nha, ông không nói ta cũng biết mà.”
Lương lão cha không nói lời nào, lại hút mấy hơi thuốc lá sợi, “Còn có, này Nhị Lang……”
Lời nói mới vừa nói một nửa, Lý Tiểu Ngọc cắn môi quỳ gối trước mặt Lương lão cha nói, “Cha, là con dâu sai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.