Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 43: Vợ khéo nấu cơm không khó




Mọi người ai cũng muốn thu hoạch tốt, rõ ràng là gài bẫy Lương gia nghèo khó, Lương gia muốn đổi lại cũng là trong dự kiến của họ.
Bạch Lê Hoa không khỏi tò mò, “Nhà ai thiếu đạo đức như vậy?”
“Còn ai vào đây nữa, Hà……”
Vừa nghe tới đây, Lý Tiểu Ngọc liền nhịn không được nói ra, đáng tiếc mới vừa há mồm liền bị Lương Nhị Lang quát lớn.
“Nói nhiều làm gì! Làm việc của mình đi. Nàng thật là!”
Nhà này rốt cuộc thì vẫn do nam nhân tính toán, Lý Tiểu Ngọc tuy rằng đanh đá ái so đo, nhưng bây giờ bị Lương Nhị Lang giáo huấn, cũng chỉ có thể méo miệng, ngoan ngoãn không ra tiếng, chỉ lẩm bẩm nhỏ xíu: “Cũng do chàng tin nhầm hắn là người tốt!”
Vừa lúc Bạch Lê Hoa nghe được.
Thấy tình hình như vậy, Lương Đại Nương hoà giải, “Được rồi, bớt tranh cái đi, đổi cũng đã đổi rồi, đã qua nhiều năm như vây, các con còn muốn nháo cái gì?”
Lương Nhị Lang không nói gì.
Tuy rằng lúa mạch cắt xong rồi, nhưng thóc rơi rớt trên mặt đât không ít, đây đều là lương thực nên ai cũng muốn nhặt về.
Bạch Lê Hoa nhìn nhìn sắc trời, nói với Lương Đại Nương:
“Nương, mọi người nhặt trước đi, ta về nấu cơm, chờ lát nữa các ngươi về là có ăn.”
Lương Đại Nương thầm nghĩ muốn cùng nhau nhặt, nhưng thấy Bạch Lê Hoa mồ hôi ướt đẫm quần áo, lại không đành lòng, gật đầu đồng ý.
Lúc về ai cũng mệt mỏi, ăn đồ ăn nóng hổi cũng không tệ.
Bạch Lê Hoa dọn dẹp đi về, Lý Tiểu Ngọc không cao hứng, mọi người cùng nhau xuống ruộng, dựa vào cái gì nàng được đi về trước.
Cho nên lúc đến bên cạnh Lý Tiểu Ngọc, Bạch Lê Hoa rõ ràng cảm giác được nàng bất mãn.
Vừa lúc nghe được nàng ở phía sau thấp giọng oán giận: “Hừ, trâu ngựa lười biếng nhiều phân.”
Bạch Lê Hoa mặc kệ nàng, tiếp tục bước.
Về đến nhà, Lương lão cha đã tỉnh, đã xuống giường, ngồi ở cửa bện giỏ, Tiết Thải ở bên cạnh nhìn, cầm các mảnh trúc đã vứt đi học ra dáng ra hình.
Nàng chạy nhanh qua đi nâng ông dậy, “Cha, người làm gì vậy.”
“Ta không ngồi yên được, nằm hoài ở trên giường đất muốn choáng váng, ta không sao, con làm việc của con đi.”
Bạch Lê Hoa lại đi kéo Tiết Thải, “Vết thương của ngươi chưa lành đâu!”
Tiết Thải cũng học Lương lão cha nói, “Ta không ngồi yên được, nằm hoài ở trên giường đất muốn choáng váng, ta không sao, tỷ làm việc của tỷ đi.”
Kéo kéo cũng không chịu đứng dậy.
Nàng cũng mặc kệ, nghĩ nước trong không gian cũng có lợi, nên vào bếp lấy hai cái chén, đổ nước vào cho bọn họ uống.
Uống hết một chén, Tiết Thải lại giơ chén lên, “Ta muốn uống nữa.”
Nàng tức giận nói: “Hết rồi!”
Nước trong không gian không thể cho bọn họ uống quá nhiều, lỡ như bị ai phát giác sẽ phiền toái.
Một già một trẻ ngồi trên băng ghế nói chuyện phiếm, Bạch Lê Hoa vào bếp, lấy nấm và thịt hổ lấy được từ trên núi trong  không gian ra.
Đun nóng nước, ngâm nấm, thứ này tuy rằng ăn ngon, nhưng ngâm rửa cho sạch thì hơi lâu.
Lúc trước quên mất, cũng không biết nước trong không gian có thể ngâm nhanh hơn không nhỉ.
Vừa suy nghĩ vừa cắt thịt hổ.
Bạch Lê Hoa cắt một khối thịt nhỏ chuẩn bị xào, rồi trong lúc ngâm nấm, đem thịt cắt mỏng, ướp muối, chuẩn bị làm thành thịt khô.
Đáng tiếc muối hơi thiếu.
Nghĩ nghĩ, Bạch Lê Hoa cắt một miếng thịt, đặt ở trong rổ, đi gõ cửa Trần quả phụ hàng xóm.
Trần quả phụ là người thật thà, nhìn thấy thịt thì đầu lắc như trống bỏi:
“Không lấy được, không lấy được, thứ này quá quý giá, các con cứ giữ ăn đi.”
Lương gia qua được mấy ngày nàng còn không biết hay sao.
Bạch Lê Hoa cầm rổ vẻ mặt khó xử, “Thẩm, ta tới là muốn mượn chút đồ, thẩm không lấy làm sao ta không biết xấu hổ mà mở miệng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.