Bạch Cẩm Thành nhìn một người vừa đứng ở trước mặt mình đột nhiên biến mất, ánh mắt dại ra bất chợt hoá đỏ. Hắn không tin nổi vào mắt mình, cảm xúc dao động điên cuồng không kiềm chế được.
Chuyện này là sao?
CHUYỆN NÀY RỐT CUỘC LÀ NHƯ THẾ NÀO?!
Sức mạnh cuồn cuộn bạo động trong không khí, khiến cho cây cối xung quanh hắn trở nên nghiêng ngả. Bạch Cẩm Thành như phát điên, năng lượng dữ dội tới mức không tưởng tượng được lại phát ra trong cơ thể của một con người.
"LẠC VIÊM CHI!"
Hắn rống lên một tiếng thê thảm, tựa như một người bị mất đi ánh sáng duy nhất của đời mình vậy. Âm thanh gào thét nặng nề vang lên, chấn động mạnh làm cho cây cối xung quanh lần lượt ngả rạp xuống đất.
Bạch Cẩm Thành không quan tâm tới cái gì đang biến đổi, hắn chỉ muốn biết bây giờ Lạc Viêm Chi của hắn đang ở đâu.
Cơ thể Bạch Cẩm Thành dần phát ra ánh sáng mãnh liệt, chói mạnh tới mức khiến người ta không có cách nào nhìn rõ được thân hình của hắn. Cơ thể hắn mơ hồ rồi dần khuất sau ánh sáng chói loà ấy.
Hắn khụy gối xuống, gương mặt trở nên vô hồn. Trái tim như bị rút đi một phần nào đó, trở nên trống rỗng đến mức khó chịu. Cả người hắn mất hết sức lực, cảm tưởng như ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Đột nhiên trên má có thứ gì đó lành lạnh, ngứa ngứa lăn xuống. Bạch Cẩm Thành đưa tay lên chạm vào nó, ngón tay vừa chạm lên đã khựng lại.
Là nước mắt.
Thế nhưng không phải nước mắt thông thường mà là hai hàng lệ máu.
Đã lâu rồi Bạch Cẩm Thành chưa phải trải qua cảm giác này, có chút vụng về lạ lẫm. Nếu như Lạc Viêm Chi nhìn thấy tình cảnh chật vật này của hắn, liệu cậu có trở về hay không?
Hắn không đoán được.
Bởi vì người đó đã đi mất rồi.
Có lẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa, trên không trung bỗng xuất hiện một luồng sáng nhỏ. Luồng sáng đó bay quanh Bạch Cẩm Thành một vòng, sau đó liền hoá thành thực thể.
Một lát sau, có một giọng nói vang lên.
"Chúc mừng anh đã trở thành thần."
Bạch Cẩm Thành chậm chạp phản ứng lại, hai mắt đỏ rực ngước đầu lên nhìn âm thanh vừa phát ra kia.
04 nhìn tình cảnh này của nam chính mà mình luôn theo dõi, lắc đầu mấy cái liền.
"Sức mạnh của anh bây giờ đã vượt quá sự tưởng tượng của tôi, tôi đã không còn điều khiển được anh nữa. Vậy nên có thể cho tôi biết, anh muốn thiết lập lại thế giới lần nữa không?" 04 liền thoắng nói một hơi.
Bạch Cẩm Thành nghe nó nói, trong lòng cái hiểu cái không. Hắn chỉ hiểu được phần đầu, phần sau lại không biết nó đang nói đến cái gì. Có điều tâm trạng bi thương khiến cho lòng hắn trở nên bình tĩnh trước mọi việc, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào 04 mà không đáp lại.
Bị ánh mắt kia nhìn như vậy, dù có không phải vật sống nhưng 04 vẫn thấy run sợ. Nó lùi lại vài li, cảm thấy an toàn mới nói tiếp, "Quên mất chưa kể hết mọi chuyện cho anh nghe, chờ một chút."
Nói xong 04 biến thành một luồng sáng nhỏ, từ từ bay tới dung nhập vào đầu của Bạch Cẩm Thành. Trong đầu hắn bất chợt hiện ra một vài ký ức không thuộc về bản thân. Ký ức như cơn sóng cuộn trào lấp đầy vào trong bộ não của hắn.
Bạch Cẩm Thành nhìn thấy Lạc Viêm Chi, rồi lại nhìn thấy những sự việc mà đến cả bản thân cũng không tưởng tượng nổi.
Hoá ra mọi chuyện lại là như vậy. Tiểu thuyết, xuyên vào, nhân vật chính.
Ai mà ngờ được bản thân lại là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết được người ta đọc lên cơ chứ.
Bạch Cẩm Thành nhíu mày, 04 thấy hắn đã biết hết rồi mới từ từ thoát ra. Trông dáng vẻ này của hắn, có lẽ mức độ thích ứng vẫn rất tốt.
Sau khi xem xong mọi chuyện, thứ duy nhất mà Bạch Cẩm Thành quan tâm chính là, "Vậy bây giờ Lạc Viêm Chi đang ở đâu?"
"Cái này tôi cũng không biết." 04 lắc đầu.
"Nói vậy nghĩa là anh ấy có thể vẫn còn sống sao?" Bạch Cẩm Thành siết chặt nắm tay.
"Có thể." 04 trầm ngâm rồi gật đầu. "Nhưng mà không thể biết vị trí chính xác."
Tay Bạch Cẩm Thành lại càng siết chặt hơn, chỉ cần biết cậu vẫn còn sống thì dù có ở đâu hắn vẫn sẽ tìm cho bằng được.
"Dựa vào ký ức này, nếu như ta lựa chọn không thiết lập lại thế giới thì sẽ như thế nào?"
"Anh không thiết lập lại?" 04 ngạc nhiên, có điều vẻ mặt hắn lại không có sự dối trá nào. Nó bất lực trước quyết định này, miễn cưỡng đáp lời, "Chỉ cần hoàn thiện nốt bước cuối cùng của truyện, anh sẽ được thoát li khỏi cốt truyện và thoải mái làm những điều mình muốn."
"Bước cuối cùng là gì?"
"Đánh bại vị thần của thế giới này, sau đó dựa vào sức mạnh của bản thân khiến cho quan hệ của Phần Tinh và Đoạ Phần trở nên hoà bình hơn." 04 đáp.
Bạch Cẩm Thành nhìn nó, chậm rãi gật đầu. "Được."
***
Thần được mọi người xưng tụng cũng chỉ là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi, dựa vào ký ức mà 04 cho hắn xem, biết được những gì mà gã làm đối với Lạc Viêm Chi, hắn lại càng căm giận.
Bạch Cẩm Thành vác vũ khí của mình, theo chỉ dẫn mà đuổi tới chỗ gã đang ở. Gã tựa hồ đã đoán ra Bạch Cẩm Thành sẽ đến đây, vậy nên chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế nhìn hắn.
"Ta biết mục đích của cậu đến đây để làm gì."
Nhìn bộ dạng giả dối này, Bạch Cẩm Thành mất sạch hết mọi kiên nhẫn, chĩa mũi kiếm về phía gã mà buông ra ba chữ, "Bắt đầu đi."
Nói xong tự mình động thủ trước. Hắn vung cao vũ khí chém mạnh về phía gã ta, gã ta thoáng chốc đã biến mất.
"Ta biết ta không thể thắng được cậu, cũng biết hôm nay sẽ là ngày chết của ta." Gã ta bay lơ lửng trên không trung, điềm tĩnh nói.
Bạch Cẩm Thành nhíu mày. Nhanh như chớp phóng lên trên kia, mũi kiếm sắc bén kề lên cổ Thần.
"Chúng ta có thể thương lượng một chút." Gã ta chắp tay ra sau lưng, nhìn thanh kiếm đang đặt lên vị trí yếu hại của mình, bình thản nói chuyện.
Không đợi Bạch Cẩm Thành đáp lại, gã đã tự nói ra. "Ta biết cách tìm được Lạc Viêm Chi."
Đúng là thâm độc, gã biết đâu là điểm yếu của hắn. Bạch Cẩm Thành khựng lại trong giây lát, nheo mắt quan sát gã.
"Ý ông là gì?"
"Ta sẽ chỉ cách giúp cậu tìm được người kia, đổi lại nhường cho ta vị trí Thần này." Gã đưa ra điều kiện.
04 nghe thấy lời này, tức giận lại không biết làm cách gì. Nó sợ Bạch Cẩm Thành thật sự đồng ý.
"Đừng nghe lời ông ta, đâu biết ông ta lừa hay thật." 04 vội vàng truyền âm cho hắn.
Bạch Cẩm Thành nghe nó nói, không phản ứng gì, chỉ nâng mi mắt nhìn chằm chằm gã ta. Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng, "Làm như thế nào?"
Thấy Bạch Cẩm Thành đã thu hồi sát ý, gã ta lập tức nói, "Chỉ cần làm một phép thuật cổ xưa là được, ta đã nghiên cứu ra nó. Chỉ cần cậu thả ta ra, ta lập tức giao nó."
Bạch Cẩm Thành nheo mắt, chầm chậm hạ vũ khí xuống rồi quay đầu. Ngay lúc này, gã ta mở lớn mắt, đem năng lượng đã chuẩn bị từ nãy tới giờ phóng ra bên ngoài, ánh mắt tràn đầy sát ý mà đánh tới hắn.
Thế nhưng chính lúc này, vũ khí trên tay hắn chợt loé lên ánh sáng chết người, soạt một cái, cắt ngang cánh tay đang đưa lên đánh lén của gã.
Gã ta không ngờ Bạch Cẩm Thành đã chuẩn bị sẵn, cả người đột nhiên trở nên nhẹ bẫng lạ thường. Cúi đầu xuống mới biết hắn đã chém đôi người gã thành hai mảnh. Ánh mắt ngoan độc chứa đầy ý muốn giết người.
Bạch Cẩm Thành không nương tay, từ trên trời bất chợt giáng liên tục vài tia sét mạnh, tựa như muốn phá tan chỗ này ra.
"Mày..." Gã ta chưa kịp trăn trối điều gì đã trở thành cát bụi. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một con mắt trừng lớn.
Bạch Cẩm Thành thu lại vũ khí, lạnh lùng xoay người.
"Bây giờ làm gì?"
04 trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, vội vàng trả lời, "Chỉ cần thống nhất Phần Tinh và Đoạ Phần là được."
Hắn gật đầu, lao nhanh xuống dưới kia. Chỉ cần làm xong việc này, hắn sẽ được tìm cậu.
Ảnh minh hoạ của hai bé nè, mình đặt vẽ mà bây giờ mới xong.