Thẩm Miên nhìn chằm chằm chỗ Tạ Dương Tranh đứng, khóe miệng gợi lên ý cười, đặc biệt giống thương nhân dối trá khách sáo.
Thẩm Miên bước một bước đi qua, chỉ còn năm sáu bước là tới chỗ Tạ Dương Tranh, bỗng nhiên có cánh tay xuất hiện chặn đường.
"Thẩm tiểu thư, xin đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với tiểu thư."
Người cản chính là Tạ Trị. Lý do hắn đuổi theo Thẩm Miên là vì ly rượu trong tay nàng.
Không phải Tạ Trị sợ Thẩm Miên uống xuân dược mà hắn tham gia chuẩn bị một phần, hơn nữa kế hoạch tối nay không thể bị quấy rầy nên hắn phải ngăn Thẩm Miên lại.
Sau khi Tạ Trị nói xong dừng một chút, chuẩn bị phun ra những lời tốt đẹp, liền nghe Thẩm Miên phát ra tiếng cười khinh miệt.
Tạ Trị ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ nghe Thẩm Miên nói: "Vì cái gì phải nói chuyện với anh?"
Lần đầu tiên có người đối xử với hắn như vậy, Thẩm Miên dứt lời, Tạ Trị sững sờ tại chỗ, thật lâu không có phản ứng.
Ngay thời điềm Tạ Trị ngây người, Thẩm Miên không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đi vòng qua bước tới bên cạnh Tạ Dương Tranh.
Tay nhấc theo làn váy, ly rượu vững vàng không hoảng hốt, tươi cười trên mặt khiến người nhìn phải hoa mắt.
Ngụy trang quá tốt, khi Tạ Dương Tranh nhìn thấy Thẩm Miên, vội vàng từ chối những người xung quanh, nói chuyện cùng nàng, những chuyện kế tiếp dựa theo chương 3 tiếp diễn.
Bất quá Tạ Trị đưa ly rượu cho Tạ Dương Tranh, ông lấy thân thể không khỏe từ chối.
Như Thẩm Miên dự đoán, Tạ Dương Tranh đưa ly rượu cho Tạ Trị, nói: "Tiểu Trị, giúp ba uống ly rượu này."
Không biết rượu là ai kính, Tạ Trị không biết bên này xảy ra chuyện gì, vừa nghe Tạ Dương Tranh kêu hắn uống, liền không suy nghĩ ngửa đầu rót vào bụng.
Uống cạn, Tạ Trị đặt ly rượu xuống bàn, ngay sau đó Thẩm Miên đón ly rỗng lên.
Mắt Tạ Trị cứng lại, nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên cười nghịch ngợm, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Anh tiểu Trị, ly rượu này là tôi mời chú Tạ."
Rõ ràng vừa nãy còn lạnh như băng, bây giờ lại gọi 'Anh tiểu Trị'.
Sắc mặt thay đổi quá nhanh, làm Tạ Trị sững hai giây mới hiểu lời Thẩm Miên nói.
Nàng kính rượu?
!!??
Tạ Trị vội vàng chạy vào WC, hắn muốn móc họng ói ra. Nhưng trên đường, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, hắn đành phải dựa vào tường, muốn dùng sự lạnh lẽo đó giảm bớt khó chịu.
Tạ Trị vẫn còn một tia thanh tỉnh, lúc này có người xuất hiện bên cạnh hắn.
Nói với hắn: "Đưa anh về phòng được không?"
Cả người Tạ Trị khô nóng, liên tục gật đầu.
Thẩm Miên đứng lên quay đầu nói với người phục vụ: "Đưa hắn tới phòng 1502."
1502 là phòng của Lục Cảnh Thần.
-
Người phục vụ đỡ Tạ Trị lên lầu.
Chờ bóng hai người biến mất, ở góc độ người khác không thấy Thẩm Miên làm mặt quỷ.
Vỗ tay một cái biểu đạt nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, nhưng Thẩm Miên xoay người liền thấy Tạ Kiều Ngữ đứng sau lưng mình, trên mặt cười rất tươi, nàng lập tức thu liễm tâm tư.
"Tiểu Miên." Tạ Kiều Ngữ lên tiếng gọi.
Cô nhận ra Thẩm Miên bởi vì câu nói 'Tôi kêu chuẩn bị ly nước cho cô...'
Tuy không có gì đặc biệt, nhưng dựa vào ngữ khí khi Thẩm Miên nói chuyện, trực giác nói cho cô biết người trước mắt chính là Tiểu Miên.
Thẩm Miên không biết bản thân đã bại lộ, còn bình tĩnh trả lại câu: "Tạ tiểu thư."
Lại một lần mới lạ, làm Tạ Kiều Ngữ nhíu mi: "Tiểu Miên."
Tạ Kiều Ngữ lặp lại, Thẩm Miên tưởng mình nói quá nhỏ, người đối diện không nghe được, gất gật đầu: "Tạ tiểu thư."
Lúc này đây vì để Tạ Kiều Ngữ có thể nghe rõ, âm lượng Thẩm Miên tăng lên.
Nhưng một giây sau, Tạ Kiều Ngữ lại gọi: "Tiểu Miên."
Trong thanh âm mang theo tia bất mãn.
"..."
Biết vấn đề không phải mình nói nhỏ, Thẩm Miên không dám đáp lời.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Ngược lại quản lý Giả phát hiện có gì đó không đúng, nói: "Tôi không biết Tạ Kiều Ngữ có tính chất đọc lại."
Thẩm Miên liếm môi dưới, nhìn hai mắt người trước mặt chứa đầy tình ý, không tiếng động nói với quản lý Giả: "Không phải anh nói chị Kiều Ngữ sẽ dùng thân phận bạn bè tiếp cận Thẩm Miên sao? Như thế nào bộ dáng giống như lúc chị ấy ở cùng 'Thẩm Miên'?"
Quản lý Giả khụ một tiếng nói: "Nhìn dáng vẻ... Chắc Tạ Kiều Ngữ biết Thẩm Miên là cô."
Đã biết?
Lúc nãy nàng chưa nói cái gì để thân phận bị bại lộ a.
Tạ Kiều Ngữ làm sao biết được?
Trừ bỏ nghi vấn, trong lòng Thẩm Miên càng vui mừng hơn.
Rõ ràng diện mạo giống nhau, nhưng bạn gái lập tức nhận ra mình, đây chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Tạ Kiều Ngữ yêu nàng rất nhiều!
Thẩm Miên đắm chìm vào tình yêu, trong lòng cười trộm.
Cười không bao lâu, đã bị âm thanh ho khan của quản lý Giả đánh thức.
"... Vậy hiện tại làm sao bây giờ?" Thẩm Miên hỏi.
Quản lý Giả nói: "Không được nhận."
Nếu để Tạ Kiều Ngữ biết Thẩm Miên là bạn gái cô, nhất định hai người sẽ tình chàng ý thiếp, như vậy cốt truyện không thể tiếp tục.
Đành không để hai người nhận nhau.
Thẩm Miên ách thanh: "... Thật ra kiến nghị không tồi."
Khi Thẩm Miên cùng quản lý Giả nói chuyện, Tạ Kiều Ngữ bước đến bên cạnh Thẩm Miên, giơ tay xoa đỉnh đầu nàng, hỏi: "Tiểu Miên, sao em lại ở đây?"
Trong nháy mắt tay Tạ Kiều Ngữ chạm vào, Thẩm Miên nhanh chóng lui về sau một bước né tránh.
"Tôi vẫn luôn ở chỗ này." Ngữ khí Thẩm Miên đông cứng nói: "Không phải Tạ tiểu thư tìm tôi trước sao?"
Tạ Kiều Ngữ nhíu mày, thu hồi tay, nói: "Em cũng mơ sao?"
Chỉ có thể nằm mộng mới có thể giải thích tất cả.
Nhưng Thẩm Miên không phối hợp, mà bày ra vẻ mặt nghi hoặc nói: "Cô có ý gì? Tôi không hiểu. Bất quá nếu là mơ, xác thật thời điểm tôi ngủ cũng đã có một giấc mộng nhỏ."
Thẩm Miên cố gắng diễn kịch, rốt cuộc cũng có chút thành quả, Tạ Kiều Ngữ lâm vào hoài nghi hỏi: "Em không phải Tiểu Miên?"
Đương nhiên là nàng!
Chẳng qua quản lý Giả vẫn luôn nhắc nhở nàng không được thừa nhận thân phận.
"Tôi là Thẩm Miên." Thẩm Miên nói.
Tạ Kiều Ngữ rũ mí mắt.
Thang máy phía sau 'Đinh' một tiếng, dư quang nhìn thấy bộ dáng người phía sau, Thẩm Miên nói với Tạ Kiều Ngữ: "Xin lỗi Tạ tiểu thư, tôi còn có việc phải đi trước."
Thẩm Miên nói xong, lập tức nhấc chân đi vào trung tâm buổi tiệc.
Hình ảnh Thẩm Miên rời đi lưu trong đáy mắt Tạ Kiều Ngữ thật sâu không thể tan đi.
Lúc này Tạ Kiều Ngữ có hai ý tưởng:
Nàng là Tiểu Miên nhưng vì nguyên nhân nào đó không thể thừa nhận.
Nàng là Tiểu Miên nhưng nàng không nhớ rõ.
Ý nghĩ thứ 1 xuất hiện nhanh chóng bị Tạ Kiều Ngữ phủ định.
Tạ Kiều Ngữ cho rằng có gì đó ngăn cản Tiểu Miên không nhận cô.
Mà ý nghĩ thứ 2 lại làm Tạ Kiều Ngữ khổ sở: Không nhớ rõ... Chẳng lẽ mất trí nhớ? Đúng lúc quên chuyện giữa hai người?
Vậy hiện tại nàng nên làm gì bây giờ?
Tạ Kiều Ngữ vừa đi vừa nghĩ.
Vào đến trung tâm buổi tiệc, nhìn Thẩm Miên sáng chói giữa đám đông, Tạ Kiều Ngữ nghĩ được biện pháp -- Theo đuổi nàng một lần nữa.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ta thật sự thả bay tự mình, thỉnh đại gia cẩn thận mua sắm mặt sau chương.
Đến trễ tết Nguyên Tiêu vui sướng.
Chúc đại gia khỏe mạnh hạnh phúc.
Ôm một cái.