Khôn Ninh

Chương 213: Công chúa trở về




Khương Tuyết Ninh không ngờ Tạ Nguy đang chờ nàng.
Nàng ôm chiếc hộp ra khỏi cửa phủ, trông thấy chiếc xe ngựa chờ nàng còn Kiếm Thư đứng bên cạnh, dường như có ảo giác ký ức trôi ngược về hai năm trước.
Đến khi vén rèm xe lên bước vào, trông thấy Tạ Nguy, nàng càng hoảng hốt.
Hắn đang cúi đầu chậm rãi chỉnh lại nếp gấp trên y phục, thấy nàng tiến vào cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nói: “Đi thôi.”
Vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại không giống như đã đợi nàng hồi lâu.
Sườn mặt như treo chút vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, không quá rõ ràng. Đây cũng không phải vì hắn không quá mệt, mà chẳng qua đã quen rồi, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không sao cả, người khác càng không thấy có gì bất thường.
Trừ đêm không rõ là thật hay giả mà hắn ngồi cạnh giường nàng, thì trong đoạn thời gian khai chiến này, Khương Tuyết Ninh gần như chưa từng gặp hắn.
Chiến tuyến tiền phương tiến triển nhanh chóng, nếu hậu phương không theo kịp sẽ bị tách rời.
Lữ Hiển giỏi thì giỏi, nhưng quản cũng chẳng qua là hai chữ “tiền – lương” (tiền của và lương thảo), lại không mang chức vị, cũng không dám nói có tầm nhìn và quyền uy đủ để có thể xử lý thoả đáng chuyện hậu phương, Tạ Nguy đương nhiên phải hỗ trợ khắp nơi. Thậm chí có thể nói, hậu phương còn bận rộn hơn chiến tuyến rất nhiều.
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói “Chào tiên sinh”, sau đó an tĩnh ngồi đối diện Tạ Nguy.
Tay nàng còn ôm chiếc hộp kia không buông.
Tạ Nguy ngước mắt nhìn thoáng qua, nói: “Lần này, sau khi nghênh đón công chúa về, tâm nguyện của ngươi hẳn đã hoàn thành. Tiếp đó rời biên quan, ngươi chuẩn bị đi đâu?”
Khương Tuyết Ninh không ngờ hắn sẽ thẳng thắn đến thế, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy thực ra là bình thường: Đêm đó Lữ Hiển cũng đã nghe thấy, Tạ Nguy biết phần nào dự định của nàng, cũng chẳng có gì lạ. Huống chi hắn vẫn thấu suốt lòng người, nếu ngay cả chút tâm tư của nàng hắn cũng không thấu, thì nào xứng là đế sư đương triều gì?
Chỉ là…
Tay nàng phủ lên rìa hộp gỗ, rũ mắt nói: “Không dám nói với tiên sinh.”
Tạ Nguy đáp: “Lúc này lại dám nói thật lòng rồi. Chỉ có điều nếu ta không để ngươi đi, ngươi trốn được đến đâu?”
Khương Tuyết Ninh trầm mặc không nói lời nào.
Tạ Nguy thấy nàng như thế cũng vô cùng bực bội, có lúc hắn đã muốn quay đầu mắng nàng một phen bất kể dùng lời gì, mắng cho nàng tỉnh ra. Nhưng lại rất sợ, mắng nàng tỉnh rồi, nàng lại bất chấp tất cả chạy đi tìm Trương Già.
Xe ngựa ra khỏi thành, chạy về hướng Nhạn Môn Quan.
Năm đó, khi Thẩm Chỉ Y đi hoà thân, là ánh chiều tà dần tắt. Giờ đây họ đi đón nàng, là ánh nắng mai nhàn nhạt.
Trong xe trầm mặc hồi lâu.
Rất lâu sau, Tạ Nguy mới nhìn thoáng qua chiếc hộp nàng ôm, nhớ lại thiếu nữ năm đó ôm gối, khóc không thành tiếng, mới hỏi: “Thẩm Chỉ Y có tài đức gì, đáng để ngươi vì nàng ta dốc hết tất cả, xông pha khói lửa như vậy?”
Trong ngôn từ không khỏi mang chút châm chọc.
Khương Tuyết Ninh chỉ thấy như bị lời này đâm một nhát đau nhói, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt nhiều thêm mấy phần lãnh đạm, chỉ nói: “Điện hạ rất tốt với ta.”
Kiếp trước ấn tượng của nàng với Thẩm Chỉ Y quả thực không được tính là tốt.
Nhưng đời này, nàng chỉ vẽ cho Thẩm Chỉ Y một cánh hoa đào hồng phấn, nói một câu lấy lòng không thể nào rõ ràng hơn ở Trùng Dương yến tại Thanh Viễn bá phủ, lại thật sự được Thẩm Chỉ Y chân thành đối đãi.
Đọc sách ở Phụng Thần điện, Thẩm Chỉ Y là chỗ dựa của nàng. Rõ ràng biết tính khí nàng không tốt, nhưng sau khi tin tưởng yêu mến, lại nuông chiều nàng, che chở nàng. Bất kể người khác chửi bới nàng thế nào, Thẩm Chỉ Y đều chưa từng hoài nghi, trước kia đối đãi nàng thế nào, sau đó vẫn cứ như vậy.
Nhưng một người tốt như thế, lại vì thân phận công chúa của mình, chìm nổi trong sóng gió quỷ quyệt chốn cung đình, còn không thể không ly biệt quê hương, đến hoà thân ở Thát Đát xa xôi, gánh lấy vận mệnh mờ mịt không rõ, thân bất do kỷ…
Khương Tuyết Ninh không thể nào quên được hai năm trước, Thẩm Chỉ Y gần như đã bị giam lỏng, còn bày tiệc mừng sinh thần của nàng ở Minh Phượng cung. Còn thêm cả bát mì trường thọ cung nhân lặng lẽ mang tới lúc nửa đêm…
Nàng chỉ nhớ đã khóc một trận rất to.
Trong nước mì toàn mằn mặn và chan chát của nước mắt như hạt châu rơi xuống, rốt cuộc có ngon hay không, lại không ấn tượng sâu lắm.
Khương Tuyết Ninh chớp mắt, chậm rãi đáp: “Người như điện hạ, tiên sinh không làm được, ta cũng không làm được.”
Nàng nói lời này rất nghiêm túc.
Nhưng Tạ Nguy chỉ lạnh lùng nhếch môi: “Thân hãm trong ngục, bị người cản tay, như cá trên thớt. Người như thế, quả thực Tạ mỗ không làm được.”
Khương Tuyết Ninh nghẹn đến nỗi không đáp lại được.
Dứt khoát không nói nữa.
Cùng với sắc trời bên ngoài sáng dần lên, Nhạn Môn Quan xây trấn giữa hai ngọn núi cũng dần tới gần.
Bão cát quan ngoại thổi, tạo nên vô số vết tích tang thương trên từng đoạn tường thành đắp đất gần đó.
Lầu trên cửa thành cắm tinh kỳ tung bay.
Thêm ba bức tường đá lớn và hơn hai mươi tường đá nhỏ xây bên ngoài, uốn lượn nối tiếp nhau bao lấy thành theo thế núi, gần như khiến cả toà thành ở biên quan này trở nên lũy thành kiên cố.
Quan nội là đất đai màu mỡ của Trung Nguyên, quan ngoại là bão cát hoang vu.
Thẩm Chỉ Y còn nhớ vô số cảnh tượng đã nhìn thấy dọc đường từ kinh thành đến khi xuất quan.
Cảnh tượng chim thú hoa cỏ thay đổi, từ phồn hoa đến hoang sơ.
Khi ấy, xe ngựa qua Nhạn Môn Quan, nàng quay đầu nhìn, tường thành xám trắng ố vàng như nhuốm máu trong ánh hoàng hôn nặng nề, mang vẻ tráng lệ đẹp đẽ mà thê lương. Nhìn con đường phía trước đầy những điều chưa biết, lại là ánh mặt trời chiều tà sắp tắt. Trên nơi hoang dã rộng lớn, tiếng gió như nức nở. Một con đường uốn lượn mơ hồ cứ thế mở rộng về phía trước, lại phảng phất nối với chân trời, như vĩnh viễn không có tận cùng vậy.
Gian khổ trắc trở hai năm, nàng chưa từng nghĩ bản thân lại có một ngày còn sống trở về.
Bằng hữu cùng chơi thuở thiếu thời đã thành tướng soái thống lĩnh tam quân, lúc này đang ở ngay trước xa giá, cưỡi trên lưng ngựa ô, nắng sớm dần dần sáng tỏ đều phủ trên đôi vai hắn.
Thẩm Chỉ Y chỉ thấy cảnh còn người mất, thậm chí lòng tràn đầy thê lương, không hề vui sướng bao nhiêu.
Phần bụng hơi nhô ra của nàng tỏ rõ sự thật nàng sắp trở thành mẫu thân, cũng không khỏi khiến nàng ưu tư về quẫn cảnh mà bản thân chẳng mấy chốc sẽ gặp phải.
Lúc xe ngựa đến gần Nhạn Môn Quan, mọi thứ đều dần dần trở nên rõ ràng.
Vào giờ khắc này, ở trong ngoài thành trì biên quan, tất cả binh sĩ sớm đã bày trận, trên dưới tường thành, khôi giáp chỉnh tề, trên từng gương mặt có lẽ còn mang vết thương rướm máu chưa khô. Nhưng bất kể họ là thiếu niên hay tráng niên, đều đứng hướng về phía tây bắc hoang vu!
Cũng không biết đầu tiên là ai đã thấy từ xa xa một hàng ngũ uốn lượn như trường long, còn có đội ngũ soái kỳ đi trước, lập tức cao giọng hô lên: “Soái kỳ Yến tướng quân, là soái kỳ của Yến tướng quân! Công chúa trở về rồi, công chúa điện hạ trở về rồi…”
Thời khắc đó, cả người Khương Tuyết Ninh chấn động.
Sau khi tới Nhạn Môn Quan, nàng đã theo Tạ Nguy leo lên tường thành cao cao trông về phía xa, nhưng mặt trời mới mọc lên từ phương đông, ánh nắng chói chang, không khỏi khiến nàng khó mà mở mắt ra được, thấy không rõ lắm.
Mãi khi đoàn xe thật dài kia cuối cùng cũng đi qua khỏi quầng sáng chói lấp lánh trong tầm mắt Khương Tuyết Ninh, nàng mới thật sự nhìn thấy rõ ràng, là một xa giá màn trướng lung lay giữa đội ngũ…
“Điện hạ!”
Nhịp tim nàng đột nhiên trở nên kịch liệt, lại không hề nghĩ ngợi, nhấc váy, xoay người chạy đi từ bên cạnh Tạ Nguy như cánh chim bay, theo bậc thang dốc đứng trên cổng thành xuống dưới.
Tạ Nguy vô thức đưa tay, nhưng chỉ chạm vào góc áo nàng.
Tay áo gấm vóc trượt đi như gió, lưu lại chút hơi lạnh trên đầu ngón tay hắn.
Lúc nhìn lại, người đã ở dưới cổng thành.
Gió lạnh phả vào mặt, nhưng Khương Tuyết Ninh như thể không cảm nhận được, chạy thẳng đến giữa thế trận vô số tướng sĩ đứng lặng yên dưới cổng thành.
Những người chung quanh không khỏi nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.
Nàng vẫn xuyên thẳng qua cửa thành đang mở rộng, hướng về đội ngũ đang dần dần tiến đến Nhạn Môn Quan, đi đến xe ngựa đặc biệt nhất kia, lớn tiếng hô như cũ: “Điện hạ…”
Trái tim đã nguội lạnh của Thẩm Chỉ Y đột nhiên run lên vì tiếng gọi này.
Giọng nói dường như thoáng mang chút quen thuộc, ngược gió truyền đến.
Nàng lập tức đứng dậy, đột ngột xốc màn xe rũ xuống phía trước lên.
Cô nương lúc trước nâng tay họa một nét trên gò má nàng, cô nương ỷ có nàng làm chỗ dựa muốn làm gì thì làm ở Ngưỡng Chỉ Trai, cô nương kéo tay áo nàng ở Ngự Hoa Viên nói muốn dẫn nàng trốn đi, cứ như vậy chạy vội ra từ cửa thành lâu bị gió cát ăn mòn theo năm tháng, mang theo sức sống hừng hực đã lâu không gặp, tiến vào tầm mắt nàng…
Thẩm Chỉ Y hoài nghi mình đang nằm mơ.
Trong nháy mắt lệ nóng hổi tuôn ra từ đáy mắt, gần như lấp đầy trái tim nguội lạnh của nàng.
Mọi thứ đều đổi thay.
Nhưng Khương Tuyết Ninh không hề thay đổi.
Hàng ngũ dừng lại.
Yến Lâm lặng yên ghìm cương ngựa.
Cuối cùng Khương Tuyết Ninh cũng đến trước xa giá, vốn là bước chân vội vã, nhưng lúc thật sự đến gần, giương mắt nhìn thấy Thẩm Chỉ Y đứng trên càng xe. Cung trang hoa mỹ năm xưa mặc trên người nàng lại có vẻ hơi rộng, bồng bềnh lay động trong gió như tờ giấy đung đưa.
Thế là cảm giác bi thương đột nhiên ập tới, đánh trúng nàng. Bước chân nàng dừng lại, đôi mắt xinh đẹp cũng thoáng ngấn lệ, nhưng ngay sau đó, lại cong môi mang chút vẻ cố chấp.
Chiếc hộp gỗ kia nằm chặt trong lòng nàng.
Dưới ánh mặt trời chói lọi tràn ngập nơi biên cương gió mạnh thét gào, Khương Tuyết Ninh uốn gối nửa quỳ dưới càng xe, nâng hộp gỗ kia lên cao cao, nhìn công chúa đứng lặng yên, cười lên xinh đẹp: “Điện hạ, cố thổ, cố quốc và cố đô của người.”
Đợi ngày nào đó, khi Yến Lâm suất lĩnh gót sắt Đại Càn đạp nát Nhạn Môn.
Mang theo nắm đất này, đến nghênh đón ta…
Quay về cố quốc, trở lại cố đô!
Thẩm Chỉ Y cũng đã sắp quên mất, bản thân nàng vì lừa cho Khương Tuyết Ninh an tâm, còn từng hứa lời hùng hồn đến thế, từng ước định với Khương Tuyết Ninh như vậy…
Nhưng nàng lại xem như trò đùa.
Lệ ầng ậng trong mắt đã lâu, cuối cùng lăn xuống khi nàng nhận lấy chiếc hộp gỗ kia từ tay Khương Tuyết Ninh, mở ra. Nàng khom người ôm chặt lấy thư đồng thuở niên thiếu này, cổ họng trở nên nghẹn ngào vô cùng, không phát ra được chút âm thanh nào.
Vùng quan ngoại hoang vu bao la.
Thời khắc này, đại quân như sóng triều trong ngoài Nhạn Môn Quan đều cúi người, quỳ gối hướng về công chúa mỹ lệ trên xa giá mà họ chỉ thấy lờ mờ, cùng hô to: “Cung nghênh điện hạ về triều!”
Thanh âm kia hợp thành thủy triều, cuốn vào không trung.
Lại hóa thành sóng lớn, vang vọng bên tai.
Tiếng gió phần phật, tinh kỳ xuất hiện trong tầm mắt, rõ ràng giữa biên cảnh mênh mông.
Tạ Cư An đứng trên tường thành cao cao, không hề cất bước.
Hắn giống như một vách đá sừng sững của núi non, không vì buồn vui nhân gian mà thay đổi, chỉ lạnh như băng nhìn xuống trần thế ly hợp, sau đó vẽ ra nụ cười mang chút tàn ác nhàn nhạt.
Ánh mắt Thẩm Chỉ Y vượt qua hư không, tình cờ rơi xuống trên cổng thành kia, vậy mà lại xa xa gặp phải ánh mắt hắn.
Là vị tiên sinh dạy học ở Phụng Thần điện ngày trước.
Nhưng giờ khắc này, nội tâm nàng lại không hề xuất hiện bao nhiêu thân thiết và quen thuộc đã lâu không gặp, chỉ có sự lạnh lẽo như băng ngấm sâu vào xương tủy, đồng thời trào dâng còn có một loại châm chọc cùng bi ai lớn lao khó mà diễn tả bằng lời.
Dù sao nàng cũng lớn lên trong cung, những năm qua ở Thát Đát cũng không phải không hề trưởng thành chút nào, từ lúc Yến Lâm lãnh binh đánh phá vương đình Thát Đát, nàng đã nhận ra chút khác thường.
Hỏi Yến Lâm, Yến Lâm cũng không nói.
Cho tới hiện tại, nàng trông thấy Khương Tuyết Ninh, Tạ Cư An là người vốn không nên xuất hiện ở biên quan này…
Thẩm Chỉ Y ôm Khương Tuyết Ninh càng chặt, mắt ửng đỏ, cười nghẹn ngào: “Ninh Ninh ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.