Hứa Mạt biết thân thể của Cố Nhược Sơ không tốt, cô dù da mặt dày như thế nào đi nữa cũng không tiện ở đây cùng Diệp Cảnh Nhiên náo loạn.
Y trước tiên xuống lầu, ba người ai cũng không nói chuyện.
Mãi đến khi đi đến dưới chân cầu thang, nhìn thấy cửa không mở, Cố Nhược Sơ nhận ra được có chút không đúng, liền nghiêng đầu hỏi: "Anh đóng cửa?"
"Không có." Cố Minh Tranh lắc lắc đầu, tiến lên đẩy một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, "Cửa bị khóa từ bên ngoài."
"Cái gì?" Hứa Mạt nghe xong liền gấp gáp hỏi: "Bây giờ đã tan học rồi, ít nhất phải đợi đến ngày mai mới có người đến. Không lẽ, chúng ta phải bị giam ở đây một đêm?"
Cô còn là một nữ sinh, ngày mai lỡ bị người khác nhìn thấy cùng hai tên nam sinh qua đêm, danh tiếng còn giữ được nữa không?
Hứa Mạt vừa rối rắm vừa sợ, thậm chí dùng thân mình thử tông cửa, muốn đem nó phá huỷ.
"Không đâu, bác tài xế không đón được chúng tôi thì sẽ không rời đi." Cố Nhược Sơ không lo lắng, cùi chỏ đụng đụng Cố Minh Tranh, "Có mang điện thoại di động không?"
"Không mang." Cố Minh Tranh cũng bình tĩnh, "Chờ đi."
Cố Nhược Sơ: "Thời khắc mấu chốt thì lại không mang."
"Trước khi chỉ trích người khác, em nên nhìn lại mình một chút." Cố Minh Tranh nói: "Xem ra cách em được dạy dỗ thật sự có vấn đề."
Cố Nhược Sơ tùy ý tìm một góc để ngồi xuống, đôi chân dài duỗi thẳng, hai tay ôm khép lại, bộ dáng lạnh lùng: "Xin lỗi nha, nhưng tôi chẳng được ai dạy dỗ bao giờ cả."
Cố Minh Tranh có chút suy tư, gật gật đầu: "Vậy thì hãy cố gắng học, thân là anh lớn, tôi cũng sẽ có trách nhiệm dạy dỗ em."
"..." Cố Nhược Sơ suýt nữa bị loại phản ứng đương nhiên này của hắn đánh cho hôn mê.
Hắn lúc trước ghét nhất là đứa em trai này, làm sao hiện tại mở miệng ra luôn là một câu "anh lớn", hai câu "anh lớn" chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Nhược Sơ vẫn cảm thấy Cố Minh Tranh chắc chắn có âm mưu, vì vậy liền lập tức không để ý đến hắn.
Y ngồi ở chỗ hay có gió thổi tới, tuy rằng không khí lưu thông tốt, nhưng vẫn có chút lạnh.
Cố Minh Tranh thấy thế, liền cởi ra áo khoác, đưa cho y, "Mặc vào."
Cố Nhược Sơ kinh ngạc ngẩng đầu, khi ánh mắt của cả hai gặp nhau, y có thể nhìn ra Cố Minh Tranh là đang thật lòng thật dạ. Lãnh ý trong mắt dần dần rút đi, thay vào đó là mấy phần mê mang cùng mờ mịt.
Hứa Mạt ở bên cạnh nhiều lần muốn mở miệng, thấy cảnh này lời nói đều nuốt trở vào, nhìn váy ngắn của mình một chút, cô trầm mặc thay đổi một chỗ không có gió để đứng.
Bây giờ là thời điểm mùa Thu cùng mùa Hạ giao nhau, cho nên nhiệt độ chênh lệch khá lớn. Tuy nhiên, đa phần nữ sinh đều thích mặc váy vào lúc này, Hứa Mạt cũng không ngoại lệ.
Tâm tình của cô hiện tại phi thường phức tạp.
"Cố tổng! Ngài đang quan tâm sai đối tượng!" Thiên Thần Nhỏ phát ra "rreng, rreng, rreng" còi báo động, "Nữ chính đang ở kế bên ngài kìa."
Cố Minh Tranh nêu một lý do rất đơn giản: "Cố Nhược Sơ càng cần phải được quan tâm hơn."
Tuy rằng Hứa Mạt là nữ sinh, mà thể chất kỳ thật so với Cố Nhược Sơ tốt hơn rất nhiều.
Cân nhắc đến việc bọn họ đang bị giam ở đây, nếu như Cố Nhược Sơ lại ngất xỉu, liền sẽ thêm phiền phức.
"Nhưng y là nhân vật phản diện, ngài đối xử với y tốt như vậy làm gì?" Thiên Thần Nhỏ nâng lên bản hiệu "cầu ngài mau mau tỉnh táo" biểu tình.
Cố Minh Tranh lạnh nhạt nói: "Đây là trách nhiệm của anh trai."
Thiên Thần Nhỏ "rầm" một tiếng từ trên trời ngã chỏng vó xuống đất, tội nghiệp nói: "Tôi chỉ cho rằng ngài đang cảm hóa con người y thôi, nào ngờ ngài lại tích cực đến thế!"
"Nguyên tắc của tôi vốn vậy."
"Phi!" Thiên Thần Nhỏ tức đến nổi lá gan đều lớn hơn bình thường, vô tình phun tào: "Ha, xem ra Cố tổng đây từ *muội khống đã chuyển sang **đệ khống từ lúc nào rồi!"
Cố Minh Tranh không chút lưu tình, một cước dẫm lên nó.
Thiên Thần Nhỏ liền lập tức bay lên đỉnh đầu của Cố Nhược Sơ, loại kết hợp đó khá giống cẩu gặm vầng sáng của thiên sứ, quả thực là khó tả, "Hứ, ngài có giỏi thì tới bắt tôi đi!"
Cố Minh Tranh: "..."
Cố Nhược Sơ: "Anh đang nhìn cái gì?"
Cố Minh Tranh bình tĩnh mà hỏi một câu: "Em đói chưa?"
Cố Nhược Sơ cả một ngày luôn được hắn quan tâm chăm sóc, lần này y rốt cục có hơi hơi không dễ chịu. Cố Nhược Sơ gật đầu một cái, sau đó lại lắc lắc đầu. Tầm mắt y tập trung vào dưới sàn nhà, không chút nhúc nhích, toàn bộ quá trình mặt đều không có cảm xúc. (Câu này mình chém T^T)
Lông mi thật dài rũ xuống, gò má của y vừa tái nhợt vừa tinh xảo, đẹp đẽ đến quái dị.
Thiên Thần Nhỏ vùi ở đỉnh đầu của hắn, kìm lòng không được bốc lên một cái "trái tim" biểu tình.
Ngu ngốc.
Cố Minh Tranh không rãnh mà đi quản nó.
Thiên Thần Nhỏ lại bắt đầu thì thầm: "Thật ra, tôi cũng có đứa em trai a, nhưng tên đó đáng ghét đến chết đi được. Lúc nào cũng kiêu căng tự đại, nếu như nó có thể hơi hơi đáng yêu hơn chút, tôi cũng sẽ không..."
Đoạn sau Cố Minh Tranh không có nghe rõ, cho nên hắn lười đem lời này để trong lòng.
Qua khoảng lúc lâu, bên ngoài rốt cục cũng truyền đến tiếng gọi.
Hứa Mạt nhào tới trước cửa, dùng sức đập nó, cô la lên: "Nơi này, chúng ta đang ở đây!"
Cửa cuối cùng cũng được mở, đứng ở bên ngoài là bác tài xế Diệp gia, bảo an trường học, còn có vài vị thầy giáo.
"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai cậu không sao chứ?" Bác tại xế đi tới, thở phào nhẹ nhõm.
Những thầy giáo khác thấy vậy cũng lau mồ hôi, lòng nói hoàn hảo hai vị Diệp gia không xảy ra chuyện gì, bằng không việc này sẽ phức tạp lắm đây.
"Không sao," Cố Minh Tranh nói: "Bất quá chuyện này cần thiết điều tra tới cùng, hôm nay nếu như chúng tôi không xuất hiện, Hứa Mạt sợ là sẽ bị nhốt ở chỗ này một đêm. Đều là bạn học, loại hành vi này không khỏi có chút quá phận."
Hứa Mạt cảm kích nhìn hắn.
Nếu như chỉ có Hứa Mạt, nhóm lão sư tự nhiên là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng nếu Cố Minh Tranh đã lên tiếng, không điều tra cũng phải truy xét.
"Trò Hứa Mạt, ngày mai em tới phòng làm việc của thầy một chuyến để kể tường tận lại tình huống." Thầy chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Đối với hành vi cố ý hãm hại đồng học này, nhà trường tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Hứa Mạt gật gật đầu: "Cảm ơn lão sư."
Ra khỏi trường học, bác tài xế nhượng hai người Cố Minh Tranh lên xe. Hứa Mạt tạm biệt bọn họ, rồi một thân một mình đi về phía trước. Sau đó, cô xoay người lại, nở một nụ cười kiên cường xong mới rời đi.
Khi bác tài xế chuẩn bị khởi động xe, Cố Nhược Sơ bỗng nhiên nói: "Phía trước có một cửa hàng, tôi muốn đến đó mua ít đồ."
Bác tài xế: "... Tiểu thiếu gia, ý cậu là cửa hàng nào?"
Cố Minh Tranh cũng không ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nói: "Bác cứ đi theo Hứa Mạt là được."
"Nhiều lời." Cố Nhược Sơ hừ nhẹ.
Bác tài xế có chút muốn cười nhưng không dám. Tiểu thiếu gia thật là, không yên lòng nữ hài tử về nhà muộn như vậy thì nói thẳng là được rồi, còn quanh co lòng vòng làm chi không biết.
Chiếc xe lăn bánh theo sau Hứa Mạt, mãi đến khi cô vào hẳn trong nhà, mới quay đầu trở về.
Cố Nhược Sơ nhắm mắt, dựa vào cửa kính, chân mày hơi nhíu lại, thỉnh thoảng mà xoa xoa mi tâm.
Về đến nhà, dì Lưu đem bát đũa dọn lên bàn, nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Trở lại rồi à? Cơm nước đã sớm được làm xong. Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, các cậu mau ngồi xuống, tôi sẽ bưng đồ ăn lên ngay."
"Tôi không ăn." Cố Nhược Sơ nhu nhu cái trán, quay người đi vào phòng của mình.
Dì Lưu lo lắng hỏi: "Cậu ấy làm sao thế?"
Cố Minh Tranh khẽ cau mày: "Em ấy đón gió suốt cả một buổi, có lẽ là cảm lạnh rồi."
"Tôi xem sắc mặt của tiểu thiếu gia có vẻ không tốt, chắc là đổ bệnh thật! Lần trước chỉ nhiễm một tí phong hàn thôi, cậu ấy đã phải nhập viện nửa tháng. Hiện tại lão gia cùng phu nhân lại không ở nhà..." Dì Lưu nhất thời cuống lên, vội vã hướng bên kia chạy vài bước, lại có chút lúng túng quay đầu lại, nhìn Cố Minh Tranh một cái, ngượng ngùng nói: "Đại thiếu gia, nếu không cậu ăn trước đi, tôi đi xem tiểu thiếu gia như thế nào đã..."
Cố Minh Tranh lắc đầu, quay người theo sau, "Tôi đi chung với dì."
Đi tới sân bên kia, dì Lưu tiến lên gõ cửa, "Tiểu thiếu gia? Tiểu thiếu gia?"
Bên trong nửa ngày không ai trả lời.
Cố Minh Tranh trực tiếp tiến lên đẩy một cái, cửa thuận thế mà mở ra. Hắn đi vào bên trong mở đèn, liếc mắt liền thấy Cố Nhược Sơ đang nằm úp sấp trên giường, đôi mắt y nhắm nghiền, không chút phản ứng.
Dì Lưu tiến đến sờ sờ cái trán của y, "Nguy rồi, người của cậu ấy nóng hổi! Để tôi đi lấy thuốc với đồ chuờm nước đá."
Cố Nhược Sơ từ nhỏ đã bệnh nặng cùng ốm vặt liên miên, chẳng những thế, y còn mấy lần dạo vài vòng ở quỷ môn quan. Vì vậy, dì Lưu nửa điểm cũng không dám qua loa.
Dì Lưu lo lắng bước ra ngoài, dì cũng không đoái hoài tới cơm tối, chỉ vội vã kêu mấy người giúp việc khác sang giúp đỡ.
Thiếu niên nằm ở trên giường mơ màng nhắm lại đôi mắt, cái trán trắng nõn bốc lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Minh Tranh đi tới giúp y đắp lại chăn.
Cố Nhược Sơ cảm nhận được hành động của hắn, y cố gắng mở mắt, không có khí lực mà đè xuống cánh tay của Cố Minh Tranh, "Anh đi ra ngoài."
"Em phát sốt." Cố Minh Tranh nói.
Cố Nhược Sơ: "Không cần anh lo."
Dưới tình huống như vậy, câu này một điểm khí thế đều không có. Cho nên, Cố Minh Tranh rất bình tĩnh nói: "Nếu như em không phải em trai của tôi, tôi cũng sẽ không quản em."
Cố Nhược Sơ nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay. Y nghiêng đầu đi chỗ khác, một lúc lâu mới phát ra âm thanh ủy khuất: "Anh trước đây không phải nói... Hận không thể khiến tôi chết sớm hơn một điểm sao?"
Cố Minh Tranh không khó để lý giải tâm lý của Diệp Cảnh Nhiên. Mẹ ruột mới vừa qua đời chưa bao lâu, liền có người ngoài không kịp đợi mà muốn chiếm cứ vị trí chủ mẫu của Diệp gia, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy căm ghét.
Mà đứa nhỏ này tổng là vô tội.
Mẹ ruột vì là tình nhân của người khác, nên không tiếc sử dụng thủ đoạn đẻ non, dẫn đến Cố Nhược Sơ từ nhỏ sinh ra đã vốn yếu ớt, không có cách nào sinh hoạt giống như người bình thường. Cha ruột lại coi trọng trưởng tử, thẳng tay tước đoạt tên họ cùng quyền thừa kế của y, và còn người anh trai cùng cha khác mẹ cả ngày hận không thể giết chết chính mình. Mà Cố Nhược Sơ lúc đó, bất quá chỉ mới vài tuổi.
Tại hoàn cảnh như vậy lớn lên, không có gì là lạ khi y trở thành "nhân vật phản diện" theo lời của 103.
Dựa trên nội dung của vở kịch, thời điểm Hứa Mạt và Diệp Cảnh Nhiên cùng một chỗ, tia hy vọng cuối cùng của Cố Nhước Sơ bị đánh nát, làm cho y chân chính sinh ra tâm tư cướp đoạt với Diệp Cảnh Nhiên.
Tuy nhiên, hiện tại y chỉ là đứa trẻ có chút biệt nữu và vô cùng đơn thuần.
Để cho y yên tâm mà hạ xuống phòng bị, cũng không phải là chuyện khó.
Cho nên Cố Minh Tranh giúp y kéo kín chăn, chậm hoãn ngữ khí: "Con người tổng sẽ có thời điểm phải trưởng thành cùng thay đổi."
Có lẽ là do bị bệnh tình ảnh hưởng, cho nên Cố Nhược Sơ mới cảm giác thanh âm này của hắn đặc biệt ôn hòa, không có chán ghét, không có hận thù, không có địch ý.
Tựa như hắn thật sự là một người anh trai tốt luôn luôn quan tâm đến đệ đệ.
Cố Nhược Sơ không còn khí lực để đôi co, y bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại, đêm đã về khuya. Cố Nhược Sơ nhìn bóng dáng của người ngồi cạnh, cùng với chậu nước và khăn mặt kế bên, y nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngoại trừ bảo mẫu và hộ công, từ đó tới giờ chưa từng có ai vì y trông coi qua đêm.
Mẹ của y tuy rằng đối với y rất tốt, nhưng lòng dạ đều đặt hết ở trên người cha của Cố Nhược Sơ. Chỉ sợ nếu bà dành thời gian quá nhiều cho y, những nữ nhân khác sẽ có cơ hội lợi dụng sở hở để chen vào. Mà cha của y đều ở bên ngoài bận bịu hết một năm, lâu lâu mới có thời gian quan tâm hỏi han vài câu trên bàn cơm.
Đa số thời gian đổ bệnh, vây quanh y chỉ có bệnh viện lạnh lẽo cùng y tá.
Thời khắc này, y bỗng nhiên không muốn tìm hiểu sâu về lý do tại sao Diệp Cảnh Nhiên đổi tính nữa.
Cố Minh Tranh phát hiện y đã tỉnh, liền bưng chén nước cho y, nói: "Dì Lưu lớn tuổi rồi, không thể thức quá trễ, cho nên tôi để dì đi về nghỉ ngơi trước. Nếu như em đói bụng, nhà bếp có..."
"Anh."
Cố Minh Tranh ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên trên giường cong cong đôi môi, lần thứ nhất lộ ra nụ cười không mang theo hàm ý khác, tái nhợt nhàn nhạt, hảo nhìn đến khó tả.
Không biết tướng mạo xuất sắc này của y có thiên về lạnh lẽo hay không, mà ngay cả khi cười rộ, giữa chân mày đều là bộ dáng thanh lãnh như tuyết.
Cố Minh Tranh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, uy y uống nước, "Em dù gọi nhiều lần tiếng "anh trai" như vậy, nhưng chỉ có lần này là chân thành nhất."
Cố Nhược Sơ cụp xuống đôi mắt, uống nước xong, y không được tự nhiên nghiêng đầu đi, miệng không hé đến một lời.
Ngay lúc Cố Minh Tranh cho là y đã ngủ, liền thấy người đang nằm bỗng hướng bên trong di chuyển, chừa ra một nửa khoảng trống của giường ngủ. Nhưng vì y nằm nghiêng, nên không thấy rõ mặt, hơn nữa cái gì cũng chưa nói.
Bóng đèn trên đầu Thiên Thần Nhỏ đột nhiên lóe lên, nó tự cho là thông minh mà ném ra một cái "mặt ngạo kiều" biểu tình.
Cố Minh Tranh: "..."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Yêu thương và quan tâm em gái hơn mức bình thường
** Yêu thương và quan tâm em trai hơn mức bình thường
Tác giả có lời muốn nói:
Bé công biểu thị hắn chính là manh manh ngạo kiều, sẽ cho ca ca ngủ chung giường loại kia =w=