Một tháng sau, khi Cố Minh Tranh và Cố Nhược Sơ giải quyết xong xuôi thủ tục chuyển trường, họ liền đặt vé máy bay sang nước ngoài. Đi cùng cả hai còn có Diệp phụ, Cố Dung và Lâm Tư Ngữ.
Đến nơi đất khách quê người, bộn bề nhiều việc là chuyện không thể tránh khỏi. Cố Nhược Sơ thì bị đưa vào bệnh viện để làm các loại kiểm tra thân thể, còn Cố Minh Tranh lại phải vội vàng xử lý hồ sơ nhập học của hai anh em.
Chớp mắt một cái, nửa tháng đã trôi qua.
Diệp phụ và Cố Dung thời điểm đó đã về nước. Riêng về phần Cố Minh Tranh, hắn nhanh chóng kết thúc công việc của mình, rồi vào bệnh viện thăm Cố Nhược Sơ.
Đẩy ra cửa phòng bệnh, Cố Minh Tranh liếc mắt liền thấy một thân ảnh đơn bạc đứng bên cạnh cửa sổ.
Cố Nhược Sơ rũ xuống đôi con ngươi, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Sâu trong quang ảnh mông lung ấy, giữa chân mày của y lạnh lùng như tuyết, tư thái lãnh ngạo như hệt lần đầu gặp gỡ.
Thân thể của y hao gầy vô cùng, đến nổi khiến cho bộ đồng phục bệnh nhân màu trắng mà y mặc, chẳng khác gì đang treo trên giá quần áo được làm bằng xương cốt, tung bay phấp phới.
Chưa được bao lâu, tại sao giờ lại gầy gò nhiều thế?
Cố Minh Tranh không dấu vết nhíu chặt đôi chân mày, hắn buông thỏng xuống hai tay, gọi, "Nhược Sơ."
Cố Nhược Sơ im lặng như thể không nghe thấy.
Cố Minh Tranh tiến lên vỗ vai y, sau đó liền bị Cố Nhược Sơ nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ đẩy ra.
"Em lại làm sao?"
Gương mặt của Cố Nhược Sơ trắng nõn, tô điểm cho đôi mắt đen huyền như ngọc càng thêm phần nổi bật, sâu thẳm mà hờ hững. Giờ khắc này y nâng lên cằm, lạnh lùng nói, "Em còn tưởng là, anh đã quên mất đứa em trai đang nằm trong bệnh viện này rồi."
Hóa ra, y là trách hắn đến chậm à?
Cố Minh Tranh giải thích, "Khi đó em đang bị ngăn cách ở đây để tiếp thụ trị liệu, cho nên tôi mới không tiện quấy rầy..."
"Em không muốn nghe anh mượn cớ." Cố Nhược Sơ giương mắt.
Cố Minh Tranh yên lặng, tính toán một chút mà nói, trước trước sau sau bọn họ cũng đã có ba tuần không gặp. Hắn lại phải xử lý xong công việc rồi mới tới được, ấn theo suy nghĩ của Cố Minh Tranh, này không tính là muộn. Tại vì vốn dĩ ở thế giới hiện thực hắn cũng là bận rộn như vậy, cho nên, mấy tháng không thấy Cố Minh Tú là chuyện bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của Cố Nhược Sơ, y trông chẳng khác gì chậu tiên nhân cầu cả, sống chết đều phải duy trì niềm kiêu hãnh của chính mình. Làm cho lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc không đành lòng, vừa nóng hổi lại mãnh liệt.
Ngay lúc này, một vị bác sĩ gõ cửa đi vào, ông lia mắt sang hai người, nói, "Diệp thiếu gia đấy à? Cậu có thể khuyên nhủ em trai của mình một chút được không? Y đã mấy ngày không chịu tiếp thu kiểm tra rồi, hơn nữa lại còn không ăn uống. Tiếp tục như vậy, chúng ta bắt buộc phải gọi cho Diệp phụ đón y về thôi, vì viện trưởng rất sợ nghe tin có người tử vong tại bệnh viện này."
Ông là bác sĩ mà Diệp phụ mời tới chăm nom cho Cố Nhược Sơ, đồng dạng là người Trung Hoa. Có lẽ mấy ngày nay ông ta đã nhịn đủ, cho nên bây giờ nói chuyện liền không nể nang ai.
Cố Nhược Sơ nằm ở trên giường, y đưa lưng về phía hai người, dùng chăn đem chính mình bao đến chặt chẽ.
Cố Minh Tranh cau mày hỏi, "Các vị dự tính sẽ trị liệu cho em ấy thế nào?"
"Hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa có trị liệu chính thức. Tuy nhiên, mỗi buổi sáng từ tám giờ đến mười giờ, cậu ấy cần phải trước tiên tiếp nhận điều trị từ bác sĩ tâm lý. Sau đó, từ mười giờ đến mười một giờ, cậu Cố lại phải thực hiện quá trình đo nhịp tim. Từ một giờ chiều đến hai giờ..."
Bác sĩ nói hẳn một đoạn dài, miêu tả đầy đủ một ngày sinh hoạt của Cố Nhược Sơ trong bệnh viện. Trừ giờ ăn ra, y hầu như không có thời gian rãnh rổi.
"Được rồi," Cố Minh Tranh rốt cuộc hiểu lý do vì sao Cố Nhược Sơ lại trở thành như vậy.
Một hai ngày thì còn tạm ổn, chứ hỏi ngày nào cũng bị "hành xác" ở cái địa phương không chút sức sống thế này, là ai cũng không thể chịu nổi.
"Nhược Sơ," Cố Minh Tranh đi tới bên giường, hắn nhẹ nhàng kéo cái chăn đang đấp trên người y xuống, nghiêm túc nói, "Tôi xin lỗi."
Tấm chăn được ai đó buông lỏng ra một tí.
"Là do tôi cân nhắc không kỹ lưỡng, không có hoàn thành trách nhiệm của một người anh lớn. Để em một mình ở đây, cả ngày đều phải đối mặt với đống máy móc lạnh lẽo. Theo như tôi nhớ, thì em rất ghét những thứ này."
Tấm chăn cuối cùng cũng được gỡ bỏ, lộ ra khuôn mặt không chút cảm xúc của Cố Nhược Sơ.
Cố Minh Tranh suy nghĩ một chút, sau đó liền đè xuống vai của y, nói, "Nếu như em đồng ý, tôi liền mang em rời khỏi bệnh viện ngay bây giờ."
Bệnh viện là nơi tổng sẽ khiến người ta ngột ngạt. Đừng nói chi Cố Nhược Sơ, ngay cả Cố Minh Tranh cũng không thích chỗ này. Tiếp thu trị liệu hoàn toàn có thể thực hiện tại nhà, bọn họ cũng không hề thiếu tiền.
Lúc chưa xuất ngoại, trạng thái của Cố Nhược Sơ so với hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Vị bác sĩ đứng trước cửa nghe xong liền xoa xoa lổ tai. Ủa? Mình có nghe lầm không dị? Diệp thiếu gia vừa nãy là khuyên em trai nên tiếp thu trị liệu, chứ không phải đòi đưa nhau đi trốn đâu đúng hông?
Cố Nhược Sơ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cố Minh Tranh, "Em ghét nơi này."
"Tôi biết."
"Anh sẽ mang em đi sao?"
"Đúng, chúng ta về nhà thôi nào, Nhược Sơ."
Trên mặt của Cố Nhược Sơ rốt cục cũng có chút gợn sóng, y khẽ hừ một tiếng, sau đó bỗng nhiên ôm chặt lấy Cố Minh Tranh, đầu tựa vào bả vai của đối phương, "Tại sao anh không sớm đến thăm em chứ?"
"Tôi cũng không ngờ rằng..." Em đối với tôi lại dựa dẫm như vậy.
Cố Minh Tranh nuốt xuống lời kế tiếp, hắn cảm thấy nói ra câu này có vẻ rất không được tự nhiên.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của Cố Nhược Sơ.
Cố Nhược Sơ còn chưa nguôi giận, y nắm lấy tay của hắn, mạnh mẽ cắn một cái. Một vết này cắn được rất sâu, gần như chảy máu.
"..." Cố Minh Tranh không có gì để nói.
Cố Nhược Sơ nhìn dấu răng, hài lòng mà cong cong khóe miệng. Xuôi đi vẻ mờ mịt khi nãy, y lộ ra nụ cười khoái trá.
Đôi con ngươi xinh đẹp như hoa đào nở rộ, tươi tắn mà long lanh.
Cố Minh Tranh: thôi, không chấp.
Thiên Thần Nhỏ một bộ nghiêm mặt nằm nhoài trên bệ cửa sổ, không quá nguyện ý nhắc nhở: "Cố tổng, ngài cẩn thận coi chừng đem ngạo kiều dưỡng thành bệnh kiều đó nha..."
Cố Minh Tranh vì không hiểu nó nói cái gì, hắn mới giả vờ xem như không thấy, dẫn Cố Nhược Sơ đi làm thủ tục xuất viện.
Đón Cố Nhược Sơ về nhà xong xuôi, Cố Minh Tranh liền nhanh chóng lập ra thời khóa biểu riêng cho y. Nhưng vì do Cố Nhược Sơ cứ ở một bên quấy rối, kết quả là khiến cho tờ kế hoạch của hắn biến thành ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Ví dụ như là ——
Ngoại trừ thời gian đi học ra, mỗi ngày đều sẽ có bác sĩ tới nhà để làm kiểm tra sức khỏe cho Cố Nhược Sơ, sau đó, cứ mỗi tuần đúng giờ, y sẽ cùng Cố Minh Tranh đi đến bệnh viện một chuyến.
Cố Nhược Sơ yêu thích bám giường, cho nên, sáng sớm trước khi ra khỏi nhà Cố Minh Tranh luôn luôn phải gọi y dậy, giám sát y uống thuốc và ăn sáng đầy đủ rồi mới yên tâm.
Cố Nhược Sơ rất kiêng ăn, vì vậy, hắn và bảo mẫu cần phải lựa chọn thực đơn thích hợp cho y.
Cố Nhược Sơ rất xoi mói, cuối tuần Cố Minh Tranh nhất định phải cùng y ra ngoài mua ít đồ dùng hàng ngày.
Cố Nhược Sơ không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên không thể rủ đồng học hoặc bạn bè về nhà.
...Thật sự mà nói, đôi khi Cố Minh Tranh cảm thấy, hắn không phải là đang chăm sóc đứa em trai, mà là tiểu tổ tông mới đúng.
Tuy nhiên, trừ những điều kể trên ra, Cố Nhược Sơ cực kỳ nghe lời và hiểu chuyện. Y chưa bao giờ tạo phiền phức cho Cố Minh Tranh, trong thời gian rảnh cũng không nháo hắn. Ngược lại, Cố Nhược Sơ rất thích trồng hoa trồng cỏ, bằng chứng là y sắp biến ngôi nhà họ ở thành cái hoa viên rồi này. Cố Nhược Sơ còn nhớ tới hắn thích ăn cái gì, thích uống loại trà gì, thích phương thức làm việc và nghỉ ngơi như thế nào, vâng vâng và mây mây. Không những thế, y còn âm thầm bố trí đôi ba chậu tiên nhân cầu vào trong thư phòng của hắn, đặt vài tờ giấy note lên bàn của hắn, lạnh lùng viết vài chữ, biệt nữu thể hiện sự quan tâm của y đến Cố Minh Tranh.
Vì lẽ đó, Cố Minh Tranh liền để mọi chuyên xuôi theo tự nhiên.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, đảo mắt một cái chính là năm năm sau.
Thói quen là thứ gì đó rất đáng sợ. Mới vừa năm năm trước, Cố Minh Tranh còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống này, thế nhưng hiện tại, hắn đã có thể ở ngay thời điểm mà Cố Nhược Sơ bám giường, mặt không đổi sắc mà giật tung chăn ra.
"Đại thiếu gia, có Lâm tiểu thư đến nhà." Bảo mẫu ở bên ngoài cất cao giọng gọi hắn.
Cố Minh Tranh rời khỏi thư phòng, lúc hắn vừa bước xuống cầu thang liền vừa vặn nhìn thấy Lâm Tư Ngữ từ bên ngoài đi vào.
Tướng mạo của cô dần dần được rút đi sự ngây ngô, càng ngày càng đoan chính thanh nhã, động lòng người. Khí chất tuy dịu dàng như nước, nhưng lại không mất đi sự nhiệt huyết, hơn nữa, vì gia thế hiển hách, người theo đuổi cô có thể nói là xếp hàng dài từ nơi này cho đến mấy con phố ngoài xa.
Dù vậy, hiên tại Lâm Tư Ngữ tạm thời không ôm ấp phần tâm tư này. Lý do là vì những năm gần đây, cô bị Cố Minh Tranh chỉnh cho vài trận không nhẹ.
Cố Minh Tranh ở trong thế giới hiện thật chính là một vị siêu cấp học bá, cho nên, chương trình học bên này đối với hắn mà nói thì không khó chút nào. Chỉ tội mỗi Lâm Tư Ngữ, bản thân cô mặc dù được xếp vào hạng mỹ nữ ưu tú, nhưng so cùng với loại học lại lần nữa như hắn đây, thì hoàn toàn không có phần thắng.
Năm năm học chung với Cố Minh Tranh, khiến cho quan niệm của Lâm Tư Ngữ dần dần thay đổi. Ít nhất là bây giờ khi cô đối diện hắn, sự ngưỡng mộ và bội phục đều toát ra từ trong tâm.
Cố Minh Tranh không những luôn luôn giữ vững hạng nhất trong trường học, mà chỉ vỏn vẹn mấy năm, y còn tự tay dựng nên một công ty to lớn tiền đồ vô hạn nhưng không cần phải nhờ vả sự giúp đỡ từ gia đình. Thật sự mà nói, thành công vang dội của hắn là điều không phải ai cũng đủ sức làm được.
Lâm Tư Ngữ nhìn Cố Minh Tranh, cô cười cười, đây đúng là người đàn ông hoàn hảo nhất từ trước đến giờ cô từng gặp.
Đáng tiếc... Cũng không phải là người mà cô có thể nắm trong tay.
Nếu như cùng nam nhân này kết thành thông gia, e rằng... mười năm sau Lâm gia cũng muốn biến thành của hắn.
Về phần năng lực và dã tâm của Cố Minh Tranh, cô chắc chắn chuyện này sớm hay muộn đều sẽ xảy ra.
"Cố tổng, chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt — tán thành từ Lâm Tư Ngữ, và thu về ba điểm tương đương với ba giờ giá trị vinh dự cho đội nhà!!!" Âm thanh của Thiên Thần Nhỏ đúng lúc mà vang lên.
Cố Minh Tranh gật đầu, song song, hắn cũng mời Lâm Tư Ngữ ngồi xuống, "Hôm nay sao lại có thời gian rảnh mà tới đây?"
"Em muốn về nước, hai người có muốn đi cùng không?" Lâm Tư Ngữ nhìn chung quanh, cô kỳ quái hỏi, "Nhược Sơ đâu rồi?"
"Còn đang làm kiểm tra," Cố Minh Tranh rót ba chén trà nóng, đương nhiên chén còn lại là cho Cố Nhược Sơ.
Lâm Tư Ngữ nửa thật nửa giả cười nói, "Nhớ ngày nào hai người còn chẳng khác gì kẻ thù, mà giờ đây lại thân mật đến nổi khiến em đều phải ghen tị. Anh nếu là đối tốt với em được một nửa như y thôi, thì em đã không ngu gì mà giải trừ hôn ước rồi."
Đúng như cô nói, sau một thời gian đắn đo suy nghĩ và đồng thời bị Cố Minh Tranh thuyết phục, Lâm Tư Ngữ đã đồng ý hủy hôn.
Nếu Cố Minh Tranh có lấy một tia tình cảm nào đó với cô, Lâm Tư Ngữ đã không quyết định như vậy. Tuy nhiên, hắn nửa điểm cảm xúc đều không tồn tại. Điều đấy khiến cô đôi lúc nghĩ rằng, người đàn ông bạc tình này căn bản là chưa từng yêu ai.
Đương nhiên, hắn đối Cố Nhược Sơ vô cùng tốt, mà Cố Nhược Sơ lại là em trai cưng của hắn, cho nên mới không thể nào so sánh được.
Nếu bàn về điểm khác biệt lớn nhất giữa Lâm Tư Ngữ và Hứa Mạt, thì chính là Lâm tiểu thư rất lý trí, rất thông minh, hiểu được thế nào là co được giãn được, nhầm bảo vệ bản thân toàn thây thoát ra.
Cố Minh Tranh nghe xong liền không tỏ rõ ý kiến, "Cô về trước đi, tôi còn có một ít chuyện cần phải xử lý."
Lâm Tư Ngữ gật gật đầu, chợt nhớ đến cái gì, cô cười mà như không cười bảo, "À đúng rồi, ngày hôm qua Lâm Lâm vừa gọi điện thoại đến cho em, nói là em ấy vô tình gặp được Hứa Mạt."
Cố Minh Tranh không ngoài ý muốn suy nghĩ, điều gì đến cũng phải đến.
Sự xuất hiện của Hứa Mạt đồng nghĩa với việc thời gian hắn lưu lại thế giới này không còn nhiều nữa.
"Hứa Mạt?" Ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ êm tai; từ đằng xa, Cố Nhược Sơ chậm rãi đi vào.
Mấy năm đều như thường lệ, vẫn môt thân áo sơ mi trắng cùng quần bò, trông y chẳng có điểm gì thay đổi cả. Đường viền sạch sẽ tú lệ giống như cậu thiếu niên thuở nào, giờ đây lại càng thêm phần lạnh nhạt tinh xảo. Có lẽ vì bị bệnh tình quanh năm quấn thân mà khiến cho khuôn mặt thanh tuyệt tú dật kia, xua mãi không tan vẻ mệt mõi xanh xao, tự nhiên mà làm người khác đau lòng.
"Nhược Sơ càng lớn càng đẹp nha," Lâm Tư Ngữ cười tủm tỉm hất cằm nói, "Mỗi lần nhìn thấy cậu, chị đều không dời nổi mắt, chỉ muốn cướp cậu từ tay người anh trai đáng ghét kia thôi."
Cố Nhược Sơ "Ồ" một tiếng, y bảo, "Chị cứ việc."
Lâm Tư Ngữ gục ở trên bàn mà khúc khích, "Cậu cố ý đúng không? Chị dù gì cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh trai cậu, làm thế không sợ anh ấy giận à?"
Cố Minh Tranh đưa chén trà vẫn còn nóng sang cho Cố Nhược Sơ, khiến y cầm lên uống một hớp, "Anh ấy chỉ có thể sinh khí khi tôi đốt sách của ảnh mà thôi."
"Ôi chà, hai người trong suốt mấy năm vừa qua coi bộ thân thiết ghê. Nếu kể rằng anh em Diệp gia sau khi xuất ngoại vẫn còn có thể ở chung với nhau, sợ người khác chắc chắn sẽ không tin. Bọn Lâm Lâm cứ mỗi lần gọi điện thoại đến, đều sẽ nói bóng nói gió mà hỏi em là hai người có thường xuyên đánh nhau hay không," Lâm Tư Ngữ lắc đầu cười cười.
"Có đánh nhau chứ," Cố Nhược Sơ đặt chén trà xuống, chuyển cuộc đối thoại về đề tài lúc trước, "Chị mới vừa nhắc đến Hứa Mạt sao?"
"Các người đừng tin chuyện này là trùng hợp," Lâm Tư Ngữ bày ra biểu tình trêu tức, cô vân vê lọn tóc dài, dùng loại ngữ điệu như xem kịch vui, nói, "Hứa Mạt hiện giờ đang làm việc ở một công ty nhánh nhỏ của tập đoàn Diệp thị, cũng chính là nhà của cả hai anh em đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Ở thế giới thứ nhất chủ yếu chỉ là bồi dưỡng tình cảm, làm cho bọn họ trở nên quen thuộc lẫn nhau. Tình cảm sau khi trải qua gặp gỡ ở hiện thực mới có thể phát triển à nha, hihi (づ ̄3 ̄).