Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 101: Một loan trăng lạnh




Môi Hàn Tuần lại hôn lên môi Hề Hề, lần này đã không còn giống lần trước, không còn là mưa thuận gió hòa dịu dàng, mà là mang theo tình cảm mãnh liệt, không ngừng dây dưa, như ngọn lửa cuồn cuộn bừng cháy.
Ngón tay của hắn chậm rãi chạy dọc theo cơ thể nàng, miêu tả theo từng đường cong yểu điệu đầy đặn, hơi thở của hắn đi lại trên cổ nàng, mang theo sự nóng bỏng cuộn trào. Hề Hề xấu hổ oán hận nhắm chặt hai mắt, nhưng cơ thể nàng lại hết sức nhạy cảm, nàng cảm nhận được đôi môi nóng rực của hắn liên tục trượt xuống dưới, không ngừng cắn mút, không hề bỏ sót mỗi một tấc da thịt nào trên người nàng. Tay hắn nâng lên chiếc lưng mảnh khảnh của nàng, tay kia tách hai chân nàng ra, bàn tay nóng rực chậm rãi xâm nhập vào giữa hai chân.
Cơ thể Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, nàng ngừng rơi lệ, chợt ý thức được hôm nay nàng khó toàn thân trở ra.
Huyệt đạo bị điểm, cơ thể mặc dù không thể cử động, nhưng miệng vẫn có thể cử động, Hề Hề vắt ngang trái tim, muốn cắn lưỡi tự vẫn. Hàn Tuần vừa lúc ngẩng đầu trong một khắc ấy, đôi mắt mơ mơ màng màng bỗng nhiên nảy lên kinh hãi, nhanh chóng vươn tay bóp chặt cằm Hề Hề.
Ánh trăng mông lung len lỏi vào bên trong, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hề Hề là tuyệt vọng bi thương, ánh mắt Hàn Tuần là bi thương tuyệt vọng.
Không khí chợt đóng băng, Hàn Tuần như nghe thấy tiếng tim mình bay ra khỏi lòng ngực.
Sửng sốt, sợ hãi, tức giận, đau đớn, thương tâm, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc không ngừng tuôn trào, hắn như đánh mất tri giác cứ liên tục thở dốc.
Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu vừa rồi hắn chậm một bước, thì hiện giờ thứ hắn ôm lấy chính là thi thể lạnh như băng của Hề Hề. Hắn càng không nghĩ đến, Hề Hề nhưng lại cắn lưỡi tự vẫn, chẳng lẽ nàng chán ghét hắn đến vậy sao, cho nên nàng mới quyết chết để đoạn tuyệt với hắn.
Thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, áp chế không muốn và đau đớn như xé rách tim phổi xuống, khống chế cơ thể không ngừng run rẩy, đem sự kích động và dục vọng ban đầu hóa thành những gợn sóng vô hình.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ẩn dưới ánh trăng mờ, âm thầm mà sâu kín, thắm thiết mà hời hợt, bi thương trải rộng. Hàng mi cao ngạo ngày thường bay lên, hiện tại khóa chặt, vô cùng rối rắm đau đớn.
Hắn bi thương lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng nhặt lên váy áo trắng của Hề Hề, mặc lại quần cho nàng, rồi váy áo từng cái, từng cái một, động tác của hắn cực kỳ thong thả, mỗi một động tác đều hơi hơi tạm dừng, giống như đang nâng niu tình cảm tốt đẹp của mình.
Kế tiếp hắn mặc lại quần áo của mình, rồi chậm chạp ngồi xuống giường, ngồi lặng trước mặt Hề Hề, đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn Hề Hề thật sâu.
Qua rất lâu, hắn ngồi trước nàng, cúi người cúi đầu, lay đôi vai nhỏ nhắn mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp mờ mịt: “Hề Hề, vì sao ngươi phải làm vậy, vì sao chứ?”
Đôi mắt Hàn Tuần tràn ngập bão tố và ẩn nhẫn, hắn oán hận cúi đầu, vùi mặt vào vai nàng, rồi bỗng há miệng, hung hăng cắn lên đầu vai mảnh mai, để lại một vết máu hình loan trăng lạnh, giống như khắc lại trên người nàng tên của hắn.
Hắn biết, nếu hôm nay hắn còn cưỡng ép nàng, thì sau này sẽ hoàn toàn mất đi nàng. Hắn tuyệt đối không thể mất nàng, một ngày nào đó hắn sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn. Ngay cả khi không thể cùng nàng, hắn cũng muốn nàng cả đời này mãi mãi khắc ghi hắn.
Cảm giác đau đớn ngấm vào cơ thể, Hề Hề cắn môi chịu đựng, không hề phát ra tiếng, nàng biết, hôm nay nàng đã thoát được, nhưng lòng nàng vẫn khó nhịn được bi ai.
Bên trong ánh trăng chảy xuôi, trên giường, hai người yên lặng.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng huýt gió dồn dập, đôi mắt Hàn Tuần phát lạnh, đó là tín hiệu từ thị vệ của hắn. Thị vệ của hắn rải rác ngoài cửa thôn đợi lệnh, nếu không phải gặp nhiều cường địch, sẽ không phát tín hiệu.
Quanh thân Hàn Tuần bỗng nhiên lan tràn dòng khí tàn nhẫn lạnh như băng, mặc kệ người đến hôm nay là ai, đều là đến rất không đúng lúc.
Hắn cầm lên tấm chăn bông, phủ lên người Hề Hề, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân.
Bên trong gió đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng quát to của Thanh Bách, hắn biết rõ võ nghệ của Thanh Bách, nếu không phải đối thủ của hắn, hắn sẽ không kêu lên như thế, hiển nhiên là kẻ kia rất khó ứng phó.
Lòng Hàn Tuần chùng xuống, từ bên trong nhảy ra.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, Hàn Tuần nhìn thấy ở căn nhà dân bên cạnh, một hắc y nhân bịt mặt đang chiến đấu quyết liệt với Thanh Bách.
Võ công của hắc y nhân kia hiển nhiên cao hơn Thanh Bách, Thanh Bách chỉ có thể thủ, không thể công. Đôi mắt Hàn Tuần phát lạnh, bỗng nhiên vọt lên, tay phóng ra một đạo mũi nhọn rét lạnh, vừa lúc phá giải một kiếm trí mạng đánh về phía Thanh Bách.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy có một lực đạo mạnh mẽ theo hai hướng cùng lúc hợp lực tấn công về phía hắn.
Lòng Hàn Tuần lạnh lẽo, nội lực của người này vô cùng cao thâm, đây là công lực đã tích tụ qua nhiều năm. Thanh kiếm múa lượn, hai người chiến đấu kịch liệt, trong chốc lát, ánh sáng kim loại lạnh lẽo không ngừng lóe sáng.
Kiếm pháp của người kia bỗng thay đổi, chiêu chiêu mau lẹ sắc bén, nhưng hình như không có ý lấy mạng Hàn Tuần, chỉ là cầm chân hắn, kéo dài thời gian. Lòng Hàn Tuần chợt động, thầm kêu không hay, nghĩ đến Hề Hề vẫn còn bị điểm huyệt trong nhà, lòng quýnh lên.
Cũng vào lúc này, nghe thấy một tiếng huýt gió từ phía xa xa truyền đến, hắc y nhân đang chiến đấu kịch liệt với Hàn Tuần như nhận được mệnh lệnh, liền thay đổi chiêu thức, chiêu thức sắc bén, làm cho Hàn Tuần liên tục lùi về phía sau, rồi hai chân hắn trên nóc nhà khẽ điểm, phóng nhanh đi xa.
Hàn Tuần ý bảo thị vệ đuổi theo, còn mình vội vàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy vào bên trong.
Bên trong, ánh trăng mờ ảo, một căn phòng yên tĩnh, trên giường, làm sao còn bóng dáng Hề Hề nữa.
Hàn Tuần bỗng nhiên quát to một tiếng, như một luồng khói trắng từ bên trong phóng ra, nhẹ nhàng tung người bay vọt lên nóc nhà, nhưng cả vùng quê mờ mịt, làm gì còn bóng người nào, chỉ còn mỗi loan trăng lạnh, không ngừng lặng im lóe sáng.
Thanh Bách nhanh chân đuổi tới chỗ Hàn Tuần, bẩm báo: “Hoàng thượng, tới có khoảng hơn năm mươi người, võ nghệ không hề kém cỏi, hắc y đeo khăn che mặt đen, không rõ là người nào, nhưng bạch y hình như đều là nữ tử. Thuộc hạ đoán, là người của cung Thánh Nữ.”
Hàn Tuần rút trường kiếm ra, lưỡi kiếm sắc lạnh, ánh sáng kim loại giá rét tràn vào đôi mắt hắn, hắn trầm giọng nói: “Truyền lệnh phong tỏa tất cả các cửa đò, cẩn thận kiểm tra. Trẫm không tin, bọn họ có thể thoát khỏi lòng bàn tay trẫm?”
Gió đồng ruộng lạnh thấu xương, cuốn lấy tóc Hề Hề, không ngừng bay lên sau người nàng.
Hề Hề vận khí bay vọt, gắt gao đuổi theo một bóng dáng, người kia vừa nãy đã lẻn vào bên trong, cứu Hề Hề ra, giờ phút này áo trắng bay múa, không ngừng lướt qua đồng ruộng, khinh công cao hơn cả Hề Hề.
Không biết vì sao, tuy rằng chưa nhìn thấy dung mạo của người kia, nhưng nàng lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như đã lâu lắm rồi chưa gặp lại người này.
Hai người rẽ qua một dãy núi, trước mắt xuất hiện một cánh rừng.
Người kia đứng thẳng, áo trắng tung bay, quay đầu liếc nhìn Hề Hề đang đuổi tới, bỗng nhiên huýt to một tiếng.
Trong rừng liền truyền ra tiếng huýt đáp lại, kế tiếp nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù, có mấy bạch y nhân dẫn theo ngựa từ trong rừng chạy ra.
Mượn ánh trăng nhạt, Hề Hề nhận ra người dẫn đầu đúng là Lâm Ứng Nương cô cô.
Bà nhìn thấy Hề Hề, vẻ mặt tràn đầy vui sướng: “Băng Toàn, Hề Hề các ngươi mau lên ngựa, rời khỏi đây nhanh lên, chúng ta sẽ ngăn cản truy binh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.