Khải Hoàn Ca

Chương 17:




“Trước đó ta không hề biết muội là Tiểu Ca Nhi, trong lòng ta lúc ấy, chỉ biết lần gặp đầu tiên ở cánh đồng hoa được gặp muội, ta đã muốn giữ muội cho riêng mình”.
Hắn...hắn thế nhưng nói như vậy. Quá...quá là trực tiếp đi. Trái tim nhỏ bé lại đập liên hồi, gò má ửng hồng trở nên đỏ rực, như thể toàn bộ huyết mạch đều dồn tới hai gò má, đầu óc mơ màng, không suy nghĩ được gì.
Hắn thật không biết xấu hổ, bên ngoài còn có bao nhiêu người, hắn không sợ bọn họ nghe thấy hay sao. Hắn không sợ nhưng nàng sợ a.
Dù rất xấu hổ, nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào không thôi, người này, thực sự nghĩ như vậy? Dù biết không thể ở bên nhau nhưng điều đó không ngăn cản nàng được phép giữ lại những kỉ niệm cho riêng mình phải không.
Mặc Kì Túc sao lại bỏ qua những biến hóa trên khuôn mặt nàng, hắn biết rõ, nàng không phải là giận hắn, vậy lí do gì? Hắn tự hỏi, cũng không quên ngắm nhìn người trong lòng, càng ngắm càng yêu thích không bỏ xuống được. Càng quyết tâm giữ lấy nàng cho bằng được, bất chấp thủ đoạn. Thấy nàng vẫn không nói, hắn đành mở miệng.
“Muội không có gì muốn nói với ta sao?”.
Vẫn choáng ngợp bởi lời thổ lộ bá đạo của hắn, nàng ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào. Mặc Kì Túc hơi rướn người về phía trước qua bàn trà, chóp mũi hắn chỉ còn cách khuôn mặt nàng ba tấc thì dừng lại.
“Muội...cũng có cảm tình với ta, đúng chứ?”.
“Muội...muội...”.
Nàng lúng túng, không biết nên phủ định hay tiếp nhận lời hắn. Nàng không muốn lừa dối hắn, nhưng cũng không biết phải làm sao với mối quan hệ của hai người bọn họ. Đối với nàng, hắn có quan trọng hơn sự tự do của nàng, tính tự lập của nàng, lòng tự cường của nàng không?
“Ta có thể cảm nhận được, muội cũng có tình cảm với ta đúng không?”.
Thấy sự giãy dụa trong đôi mắt nàng, hắn lập tức lên tiếng, không để nàng thốt ra lời chối từ.
“Muội đừng chối, ta biết tâm tình ẩn chứa trong ánh mắt muội mỗi khi nhìn ta, bởi vì ta cũng luôn nhìn nàng với đôi mắt như vậy, trong lòng ta cũng luôn kìm nén một cảm xúc như vậy”.
Nàng không nói gì, nàng cũng không biết phải nói gì, cúi thấp đầu, rèm mi buông lơi, hơi nước bốc lên trên viền mắt nặng chịch, như thể giọt nước mặn chát có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nàng phải nói gì với hắn đây, nói nàng cũng rất yêu hắn, nhưng nàng không thể, nàng không muốn sao? Người đàn ông này, hắn nói hắn thích nàng, thích nàng cũng như nàng vẫn thích hắn, thậm chí còn sớm hơn, hắn nói từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn đã muốn nàng là của hắn. Nàng phải nói gì với hắn, phải nói những lời khiến trái tim nàng đau đớn, cũng làm hắn tổn thương hay sao?
Một giọt nước tràn ra khóe mi, rơi xuống ngay mu bàn tay nàng, giọt nước nhỏ kia khiến lòng hắn trầm xuống. Là hắn ép nàng quá sao? Hắn không muốn vậy, nhưng nàng đang tìm cách rời xa hắn, sao hắn có thể để điều đó xảy ra được. Một mảnh khăn bằng tơ mềm nhẹ màu tím đậm được đưa tới trước mặt nàng, cùng màu với ngoại y của hắn ngày hôm nay. Nàng ngẩng đầu, nhìn khăn tay, rồi đến chủ nhân của chiếc khăn.
“Muội lau nước mắt đi, ta không muốn muội khóc, nước mắt của muội như giọt lửa rơi xuống trái tim ta vậy”.
Nàng nhận khăn, lau nhanh nước mắt trong suốt đang ngậm trên khóe mi.
“Muội sẽ giặt sạch rồi trả lại cho huynh sau”.
Đây là điều duy nhất nàng có thể nói vào lúc này.
“Đừng, muội giữ đi, ta muốn muội luôn mang theo nó bên cạnh, ta muốn chỉ có khăn tay của ta có thể lau đi nước mắt của nàng”.
Nàng trầm mặc, hắn thật sự thích nàng như vậy, liệu nàng có thể nói với hắn suy nghĩ của nàng, ý muốn của nàng không? Nàng mải suy nghĩ, ánh mắt cũng trở nên chăm chú nhìn hắn, không để ý tới người nào đó vẫn luôn quan sát nàng thấy được trong ánh mắt nàng chỉ có hắn, trong lòng lại tiếp tục vụng trộm vui vẻ.
“Huynh...cũng biết gia đình ta như thế nào phải không?”.
“Biết, ta đương nhiên biết”.
Thấy nàng bắt đầu chủ động nói chuyện, hắn vui vẻ không thôi, chỉ cần nàng chịu nói chuyện với hắn, dù là việc gì cũng sẽ có cách để giải quyết không phải sao?
“Nhà ta chỉ là một gia đình bình thường, thân phận của chúng ta không phù hợp”.
“Hoàng hậu của hoàng đế Đại Chiêu đời thứ 4 là con gái của một thợ săn trên núi, thái hậu của đời vua Đại Chiêu thứ 7 trước khi vào cung còn là dược đồng cho một y đường nổi danh kinh thành”.
“Huynh, huynh không phải là hoàng tử sao, ta không thể giúp gì cho huynh, nếu huynh muốn tranh thủ vị trí kia...”.
“Dù không có thế lực nhà vợ tương trợ, ta vẫn có thể giành được thứ ta muốn, thật sự. Nàng không biết sao, nhà ngoại phía mẫu thân ta cũng không hề vừa, huống chi ta còn có thế lực của riêng mình ”.
Nhưng mà hắn có thể chỉ yêu một mình nàng, chỉ lấy một mình nàng không? Đại Chiêu quốc tuy cởi mở với nữ nhân, nhưng cũng không thể phụ định xã hội này vấn do nam nhân làm chủ, chuyện tam thê tứ thiếp sao có thể thiếu, huống chi hắn còn là một vị hoàng tử, có diện mạo, có tài năng, có thanh danh, có quyền lực địa vị...
Mặc Kì Túc như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhỏ giọng hỏi.
“Nàng không thích nam nhân tam thê tứ thiếp?”.
Nàng ngốc lăng nhìn chằm chằm hắn, sao hắn biết được? Nàng đâu có nói, hắn sẽ nghĩ gì, có nghĩ nàng là một đố phụ hay ghen tuông hay không. Vừa không muốn nghe câu trả lời có thể khiến bản thân đau đớn, vừa mong mỏi đáp án sẽ khiến cho mình vui vẻ hài lòng, nội tâm nàng mâu thuẫn cực kì, đầu lông mày nhíu lại, đầu khẽ cúi, hai bàn tay túm chặt khăn tay vốn là của Mặc Kì Túc, xoắn voặn, chờ đợi.
Bầu không khí im lặng bao trùm, thời gian dần trôi qua khiến nàng dần thất vọng, hắn cũng nghĩ nàng như vậy sao? Cứ như vậy, không còn yêu thích nàng nữa? Mà thôi, có gì phải đau lòng, không phải nàng đã sớm dự đoán trước là sẽ như vậy hay sao. Bọn họ đúng là không nên bắt đầu, nàng vẫn nên sớm về Nguyên Châu của nàng đi thôi, kiếm tiền khiến gia đình sống thoải mái, tương lai cập kê kén một người hiền lành phúc hậu sống qua ngày, à, còn phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để linh hồn đồng hóa hoàn toàn với thế giới này, nàng cũng không muốn chưa xem hết cảnh đẹp trên đại lục này, chưa ăn hết sơn hào hải vị khắp đại lục này đã vì hao hết hồn năng mà nhắm mắt xuôi tay đâu.
Dù tự nhủ như thế, nhưng nàng vẫn không thể ngăn được bi thương tràn vào trong tim mình. Hắn không phải nói thương ta, yêu ta sao, sao chỉ vì không thể cưới thêm người mà đã lộ rõ bản chất rồi, trái tim hắn rộng lớn như vậy sao, không thể giao ra tất cả cho nàng sao, vậy tình yêu của hắn giành cho nàng là gì, nàng cần gì thứ tình yêu không chung chuyên đó, cứ để hắn đi chết với tam thê tứ thiếp của hắn đi.
Nàng quyết liệt ngẩng cao đầu, bày ra tư thái không sợ hãi không bận tâm, muốn phủ định tất cả trong cuộc đối thoại của bọn họ nãy giờ, không ngờ lại nhìn tới thất điện hạ đang tựa má vào bàn tay chống trên bàn, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn xem nàng, mắt phượng hẹp dài nheo lại, khóe môi nhếch lên một độ cung cao trước đây chưa từng có.
Thấy nàng ngẩng lên nhìn mình, khóe miệng càng cong lên, vẽ ra một nụ cười khuynh đảo tâm hồn nàng.Tư duy của nàng chậm lại, vốn bi thương cùng tức giận bừng bừng trong lòng, lúc này chỉ bởi một nụ cười mà cấp tốc bị đè xẹp.
“Nàng muốn ta chỉ yêu thương một mình nàng, suốt đời suốt kiếp, phải vậy không?”.
Tư duy chậm chạp khiến nàng đã gật đầu mà không kịp suy nghĩ, đến khi phản ứng lại thì hối hận không thôi, nàng đang định tìm cách chống chế, thì người đối diện đã vui vẻ tràn đến khóe mặt, nhưng giọng nói lại cực trịnh trọng, như thể hắn đang nói ra, là một ký kết khế ước linh hồn cao quý nhất.
“Ta đồng ý”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.