Ai có thể từ chối đôi mắt ngập nước kia cơ chứ.
Khương Vũ nhắm mắt tuyệt vọng, đặt cái gối xuống với vẻ mặt đau khổ sau đó vuốt phẳng nếp nhăn trên đó rồi thản nhiên nhặt viên kẹo dẻo đặt vào hộp thuỷ tinh, đưa cho Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước: “Cậu lấy viên kẹo ra làm gì?”
Khương Vũ ấm ức, “Em không biết, đợi tí nữa… em cho anh một lí do.”
Tư Hàn Tước tức giận, “Cậu nghịch kẹo của tôi khi xem mấy thứ kia?”
Khương Vũ giật mình, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, giơ hai tay lên cao, “Em thề là em không có! Tư tổng, em vô tội!!”
Tư Hàn Tước đoạt lại kẹo dẻo gấu, xác định trên đó không có dấu vết kì lạ mới nửa tin nửa ngờ trừng Khương Vũ.
Khương Vũ bất đắc dĩ, bỏ mặc tất cả, “Tư tổng, chính bác sĩ Thôi đã nói em nên xem thứ gì đó giúp kích thích não bộ, chẳng may ấn vào nó. Em thực sự vô tội… À đúng rồi, hôm nay còn nhiều việc lắm, anh chắc không làm hết được đâu. Anh đừng quên có buổi họp báo sắp chính thức công bố. Để em quay về công ty giúp anh nhé. Em thực sự tỉnh táo rồi mà. Đó là bởi vì bác sĩ Thôi nói để kích thích não bộ phòng chấn động… ”
Ánh mắt Tư Hàn Tước dừng lại, chỉ vào băng gạc bên tai hắn, “Cứ thế mà đi?”
Chân phải Khương Vũ vòng ra phía sau bắp chân trái, mũi chân chạm đất, hai ngón tay cuộn lấy vòng nơ bên tai, “Không dễ thương à?”
Tư Hàn Tước xoay người rời đi.
Khương Vũ vội vàng đuổi theo, trong lòng âm thầm tự thương lấy mình ba phút đồng hồ.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của boss, hắn đã đánh mất lý trí.
Chân Khương Vũ còn chưa bước ra khỏi hành lang thì đã bị một bác sĩ mặc blouse trắng giữ lại, là bác sĩ Thôi đeo kính gọng vàng. Bác sĩ Thôi vừa kiểm tra bệnh nhân xong, ngón tay đeo găng tay từ từ dán sát bàn tay hắn, chậm rãi nói, “Đây là định đi đâu vậy?”
Chỉ có sáu từ, giữa mỗi từ lại có một khoảng dừng ngắn giống như một tên sát nhân biến thái đang trêu chọc con mồi nhỏ của mình.
Khương Vũ rùng mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi cùng boss trở về công ty, chúng tôi đang bận!” Ánh mắt dưới kính gọng vòng nâng lên, lạnh lẽo lướt qua cánh bướm bên tai Khương Vũ, bác sĩ Thôi nhìn Tư Hàn Tước rồi nghiêm túc đề nghị: “Tư tổng, trợ lý của anh bị chấn động não, để phòng ngừa tái phát thì vẫn nên để tôi đi theo.”
Khương Vũ:!!!
Vẻ mặt của Tư Hàn Tước phức tạp, thật trùng hợp, trong đoạn video khó mà miêu tả kia, người đàn ông phía trên cũng đeo một cặp kính gọng vàng.
…Cũng có thể cho đầu óc Khương Vũ được luyện tập…
“Ừ.” Tư Hàn Tước khó khăn rặn ra một tiếng.
Đối mặt với vị bác sĩ trẻ tuổi và tài năng nổi tiếng thế giới, Tư Hàn Tước đành cố gắng tin vậy.
Bác sĩ Thôi nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Một lúc sau, cả ba người ngồi trên xe với bầu không khí nặng nề.
Bác sĩ Thôi đảm nhận công việc lái xe, ngón tay mảnh khảnh nắm vô lăng, làn da trắng đến chói mắt, Tư Hàn Tước và kẹo dẻo gấu ngồi ở hàng ghế sau, Khương Vũ ngồi ở ghế phụ, rụt cổ, tay chân co quắp.
Mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trong không khí giống như một cái móc nhỏ từ từ câu lấy bầu không khí kỳ quái khó giải thích trong xe.
Đôi mắt tròn xoe của kẹo dẻo gấu đảo quanh hàng ghế phía trước, ấn ấn mấy viên kẹo nhỏ giấu trong quần lót.
Ừm, may quá có hai viên.
…
Tư Hàn Tước hơi nôn nóng, buổi sáng xảy ra chuyện của Đường Đường càng làm cho anh muốn xác định thứ có trong máy nghe trộm.
Anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay gõ lên đầu gối từng cái một, càng ngày càng nhanh.
Khương Vũ đã theo Tư Hàn Tước nhiều năm như vậy đương nhiên nhận ra hành động nhỏ này, kẹo dẻo gấu cũng thế.
Khương Vũ liếc gương chiếu hậu, kẹo dẻo gấu trong gương lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu: chủ nhân hình như không ổn lắm!
Cả buổi sáng, từ lúc chủ nhân nhận được cuộc gọi từ bác sĩ đã bắt đầu khác thường.
Sau khi đến công ty, Tư Hàn Tước quá để tâm đến máy nghe trộm nên vừa xuống xe đã nhét nhóc gấu dẻo vào tay Khương Vũ rồi ném lại một câu, “Tôi lên trước.”
Hành động quá nhanh tạo thành một luồng gió thổi qua nơ con bướm trên đầu Khương Vũ, hắn muốn nói lại thôi.
“Boss…” Khương Vũ và Đường Tiểu Đường nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
Trước sau chỉ cách nhau có vài phút, Khương Vũ vừa bước vào văn phòng đã thấy Tư Hàn Tước đang kéo ghế tựa để tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất. Nhận ra có người bước vào, anh đứng lên, nghiêm mặt, “Vào mà không biết gõ cửa à?”
Khương Vũ vừa mở miệng vừa chỉ cánh cửa vẫn chưa khép lại, “Boss, có chuyện gì thế?”
Tư Hàn Tước kéo ghế, cúi người, ngồi xuống, “Không có gì.”
Khương Vũ: …
“Lúc mới đi lên, em thấy người từ đồn cảnh sát tới. Họ muốn gặp anh, anh xem…”
Tư Hàn Tước suy nghĩ vài giây, “Bây giờ gặp.”
Anh thở dài, nhướng mày, đứng dậy đi ngang qua Khương Vũ, trên môi hiện lên một nụ cười như có như không, “Cậu đi tiếp đón bác sĩ Thôi.”
“Dạ… Dạ…” Khương Vũ vội vàng nháy mắt với kẹo dẻo gấu rồi theo ra ngoài.
Lỗ tai Đường Tiểu Đường run lên, nó đẩy nắp hộp thuỷ tinh rồi bước ra ngoài.
Thân hình kẹo dẻo gấu nho nhỏ nên có thể nhìn tới góc độ mà con người không thể dễ dàng nhìn thấy được. Nó nhảy khỏi bàn, mục tiêu là gầm tủ sách phía sau bàn làm việc, nó thở hổn hển kéo ra một vật màu đen hình cúc áo.
Kẹo dẻo gấu sững sờ nhìn chiếc đĩa nhỏ màu đen, cẩn thận nhấn công tắc.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi~~”
“Kẹo muốn dành bất ngờ cho chủ nhân~~”
“Anh giúp tôi đi~~”
Giọng nói đó, từng từ từng chữ vang lên tạo ra những rung động nhỏ.
Đường Tiểu Đường sững sờ.
Đây là ghi âm cuộc thương lượng tặng chủ nhân một sinh nhật vào tối qua của nó và Khương Vũ.
Chủ nhân… Chủ nhân ghi lại?
Từ khi nào thế??
Nếu không phải bác sĩ gọi điện đến, nếu cảnh sát không đột nhiên tới điều tra, chủ nhân đã biết rồi…
Trái tim Đường Tiểu Đường như bị treo lên.
Khi Khương Vũ quay lại, hắn nhìn thấy Đường Tiểu Đường đang ngồi ở mép bàn, hai chân buông thõng.
Thấy hắn trở về, Đường Tiểu Đường giương mắt cười ngọt ngào, “Anh đã về rồi à?”
Nó biết đồng minh nhất định sẽ tìm cơ hội ở riêng với mình!
Khương Vũ lấm la lấm lét liếc về phía sau, nhịn không được phun tào, “Tên áo blouse trắng kia trông tao quá chặt. Thật vất vả nhân cơ hội đi WC mà lẻn ra. Mày có kế hoạch gì chưa?? Nhanh lên, thời gian không có nhiều đâu!”
Đường Tiểu Đường sốt sắng gật đầu, “Tôi muốn… ”
Nó cẩn thận giải thích ý tưởng với đồng minh của mình, đồng thời liên tục dặn đi dặn lại phải giữ bí mật, bí mật!
Ánh mắt Khương Vũ kiên định, vì tình yêu ngọt ngào của kẹo hắn thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đường Tiểu Đường híp mắt, ánh mắt hóa thành trăng lưỡi liềm ngọt ngào, lấy ra hai viên kẹo màu hồng từ trong quần lót, “Cảm ơn anh, cái này là của bác sĩ, anh ấy cũng đã chăm sóc cho anh.”
Hắn là đồng minh của nó, bác sĩ chăm sóc cho đồng minh, cũng nên nhận được lời cảm ơn của kẹo.
Khương Vũ phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm quần lót của Đường Tiểu Đường.
Trước ánh mắt háo hức và đầy mong đợi của kẹo dẻo gấu, hắn gian nan duỗi tay ra đón lấy hai viên kẹo.
Lai lịch của viên kẹo này hơi
…
Công việc từng cái từng cái đè nặng trên người, cả ngày hôm nay Tư Hàn Tước phải đối mặt với cảnh sát và các nhà đầu tư, cuối cùng cũng có thể trở về văn phòng nhưng anh không thể tìm ra chiếc máy nghe trộm kia.
Hơn nữa viên kẹo dẻo gấu trên bàn cũng đã biến mất.
Mùi hương ngọt ngào trong không khí đã nhạt đi rất nhiều, anh đã quen chìm đắm trong hương kẹo thơm ngọt một thời gian dài vì vậy lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tư Hàn Tước đã gọi cho Khương Vũ nhiều lần nhưng tất cả đều báo máy bận.
Anh buồn bực đi xuống gara thì bất ngờ nhìn thấy bác sĩ Thôi mặc blouse trắng đứng bên cạnh xe như thể đang đợi anh đến.
Lông mày Tư Hàn Tước hơi động, bác sĩ Thôi nhún vai, một tia sáng lóe lên trên mắt kính, “Cấp dưới của anh nói chờ anh tan tầm thì để tôi đưa anh đến một nơi.”
Tư Hàn Tước nhướng mày.
Chỉ trong nháy mắt chiếc xe đã phóng lên đường cao tốc đến khu vui chơi lớn nhất trung tâm thành phố.
Khu vui chơi đã đóng cửa, tối om, chỉ có một con đường nhỏ mở đèn trải dài từ ngoài cổng không nhìn thấy điểm cuối. Ánh sáng rực rỡ xua tan bóng tối soi rõ con đường phía trước như thể ánh sao tỏa ra khắp nơi dẫn anh tiến về phía trước.
Ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới đọng lại nơi đáy mắt Tư Hàn Tước như một ngọn lửa đang cháy rực.
Anh im lặng nhìn chăm chú con đường sáng đèn này, cười nhạt, “Đây là đang chơi trò gì vậy? Trẻ con.”
“Trẻ con à?” Bác sĩ Thôi mỉm cười, dưới cặp kính gọng vàng là một ánh mắt yên bình, “Tôi lại cảm thấy đây là một bất ngờ được cố ý chuẩn bị.”
Tư Hàn Tước im lặng một lúc mới bắt đầu nhấc chân bước về phía trước.
Con đường ngoằn ngoèo như một dải ngân hà phát sáng. Anh mới đi được vài bước thì một ngọn đèn bỗng bật sáng chiếu lên những nhân vật ăn mặc đẹp đẽ trong truyện cổ tích.
Họ vui vẻ vẫy tay và dùng nhiều giọng nói khác nhau gửi tới anh những lời chúc tốt đẹp.
Tư Hàn Tước đã lâu không đến một nơi như vậy.
Thời thơ ấu của anh kết thúc khi anh còn rất nhỏ. Khi những đứa trẻ khác vẫn còn trong cuộc thi trang điểm ở cung thiếu nhi thì anh đã bắt đầu nghiên cứu các vụ án tài chính. Khi những đứa trẻ khác đang tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc sống trong những câu chuyện tình yêu thì anh đã học được cách chi phối hội đồng quản trị để đào tài sản của người cha vào tay mình.
Ảo cảnh về những câu chuyện cổ tích này khiến anh cảm thấy thật ngây thơ.
Tư Hàn Tước đi qua các nhân vật trong truyện cổ tích, bước dọc theo con đường sáng đèn rồi dừng lại trên một cây cầu hình mái vòm.
Toàn bộ vòm cầu chằng chịt ánh đèn phản chiếu trong dòng nước lững lờ trôi, nội tâm người đi trên đó lại trống rỗng.
Không thế tục phức tạp, không có âm mưu và mỏi mệt, không có những ký ức đen tối kéo dài vô tận.
Như thể bước trên những đám mây bồng bềnh về đêm, nhẹ nhàng không giống như ở nhân gian.
Anh lặng lẽ đứng trên vòm cầu một lúc lâu cho đến khi gió đêm mát mẻ mang theo chút se lạnh lướt qua hai má.
Đằng sau những tán cây cao và thảm thực vật được cắt tỉa gọn gàng trước mặt là một vòng quay ngựa gỗ khổng lồ.
Ánh đèn hắt ra từ kẽ lá như một thiếu nữ thẹn thùng e lệ, như một biển sao bên cạnh vầng trăng trắng bạc, như sắp mở ra một không gian lộng lẫy và hoành tráng của lễ hội.
Khi anh chậm rãi tới gần, ánh đèn của vòng quay từ từ tràn ra như thủy triều như thể đang trong một giấc mơ kì ảo.
Ngay trước mặt anh là một con kỳ lân màu trắng, con vật chỉ có trong câu chuyện cổ tích này có thể xua tan ác mộng và mang lại may mắn. Con kỳ lân cúi đầu, bốn chân giơ lên như thể muốn cõng người ta đạp ánh trăng bay lên.
Tư Hàn Tước đứng yên, suy tư một lúc rồi nhấc chân bước lên bục của vòng quay đi đến bên cạnh con kỳ lân trắng gần nhất.
Quần áo anh mặc vẫn là bộ vest đen thẳng tắp, nhưng trong thế giới này sự lạnh lùng của một thương gia vẫn được tẩm thêm mười hai vạn điểm sang trọng và quý phái.
Giống như một hiệp sĩ áo đen sắp cưỡi kỳ lân đến giải cứu công chúa.
Khi Tư Hàn Tước đã ngồi vào chỗ, một bản nhạc nhẹ bắt đầu vang lên từ trung tâm của vòng quay, từng con vật đang đứng yên cũng từ từ quay theo giai điệu đưa anh vào một cuộc hành trình định sẵn.
Trong công viên giải trí vắng vẻ, chỉ có vòng quay ngựa gỗ còn bật và anh là hiệp sĩ duy nhất.
Nơi đây dường như là một hòn đảo biệt lập, một hòn đảo được chiếu sáng rực rỡ nhưng không đơn độc.
Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi Tư Hàn Tước, khoé mắt có chút ẩm ướt.
Khi vòng quay đang chạy thì một màn pháo hoa lớn bỗng nổ ra tứ phía.
Pháo hoa ẩn mình trong bóng tối dần hướng lên bầu trời, chỉ với thân hình nhỏ bé nhưng nó có thể thắp sáng một vùng trời đen kịt. Ánh lửa phóng lên bầu trời từng chút một giống như một bức màn phủ lên biển sao.
Pháo hoa được sắp xếp tỉ mỉ, một cái sắp tàn thì lại có một cái nở rộ ngay lập tức, không có góc nào bị bỏ quên, sự sống động và ấm áp không ngừng phun trào.
Chấn động lòng người.
Tư Hàn Tước ngẩng đầu, đáy mắt là bầu trời sáng rực.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một màn pháo hoa hoành tráng như vậy. Mọi góc trời trong tầm mắt đều bị nuốt chửng bởi biển pháo hoa. Chúng chiếu sáng đêm đen như ngọn lửa thiêu đốt bóng tối xua tan âm u lạnh lẽo, vá lại trái tim tổn thương đến hờ hững bao năm nay, chúng bùng nổ thành vầng hào quang chói lọi dưới mắt Tư Hàn Tước.
Nó cách anh không quá gần cũng không quá xa, giữ một khoảng cách vừa đủ. Vừa không gây ra cảm giác quá xa lạ cũng không quá gần làm nội tâm sinh ra phòng bị. Mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí nhưng không gay mũi, tầm nhìn vừa đủ để thấy khắp nơi đều rực rỡ.
Ánh sáng huy hoàng chói lọi hằn sâu vào sinh mạng, khuấy đảo một trời tinh vân, cất lên khúc ca tuyệt vọng nồng cháy bi thương. Màn pháo hoa kéo dài hơn mười phút trước khi từ từ dập tắt trong đôi mắt sâu thẳm của Tư Hàn Tước.
Anh nhìn pháo hoa tàn dần ở phía xa, nội tâm như được sưởi ấm.
Màn trình diễn còn chưa kết thúc.
Sau khi biển pháo hoa lộng lẫy tan biến và biến thành một lớp khói mỏng mờ ảo, một giọng hát nhẹ nhàng lại hơi hồi hộp bỗng vang lên.
“Happy birthday to you~”
“Happy birthday to you ~~ Happy birthday to you~~~”
Giọng nói trẻ con hát bài hát chúc mừng sinh nhật muộn màng, Đường Tiểu Đường phấn hồng để lộ một đôi mắt từ sừng của con kỳ lân – con vật được cho là có thể xua đi hắc ám rồi từng câu từng chữ nói nốt câu cuối cùng.
“Chúc ~ Chủ nhân ~ Sinh nhật vui vẻ ~”
Ánh mắt Tư Hàn Tước trầm xuống.
Nhóc gấu dẻo bám vào sừng kỳ lân, cố lấy hết can đảm nhìn chằm chằm vào mắt chủ nhân rồi vươn bàn tay nhỏ bé ra, uyển chuyển cúi đầu như tư thế chào của hoàng tử.
Đường Tiểu Đường từ phía sau con kỳ lân bước ra, rụt rè nhìn Tư Hàn Tước. Đôi tay nhỏ bé cùng đôi chân nhỏ nhắn phối hợp với cái bụng phúng phính bắt đầu múa một cách vụng về.
“Chúc mừng sinh nhật ~ Chủ nhân~”
Kẹo dẻo gấu xoay hông và đầu, hát và nhảy một điệu nhảy mừng sinh nhật mà mình tự học.
Kẹo đã rất cố gắng để làm cho điệu nhảy của mình trông đẹp hơn, nhưng… cơ thể của nó thực sự không phù hợp để nhảy!
Điệu nhảy phong cách vịt con ngu ngốc rất ngắn nhưng Đường Tiểu Đường có cảm giác như trải qua cả một thế kỉ, ánh mắt sâu thẳm của Tư Hàn Tước rơi trên người nó, hơi thở phả vào kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường cuối cùng hoàn thành vũ điệu, hai tai căng thẳng gập lại đan vào nhau, “Anh… Chủ nhân đừng sợ, em là Đường Đường bảo vệ anh.”
Nó lo lắng cúi đầu, nghiêm túc nói, “Em ở đây là để bảo vệ anh, mặc dù em không biết tại sao em lại nói được nhưng em không phải là một viên kẹo xấu!”
Tư Hàn Tước im lặng.
Đường Tiểu Đường rụt rè nhìn vào biểu hiện của anh, xoay người, từ quần lót lấy ra máy nghe trộm mà Tư Hàn Tước không tài nào tìm được.
“Nếu không tin, anh nghe đi.”
Đường Tiểu Đường khịt mũi, “Mọi thứ anh muốn biết đều ở đây, đây, trả lại cho anh, chủ nhân… Anh có thích em không, anh… Anh sẽ không không cần em nữa chứ?”
Cả người Tiểu Đường lo lắng đến run rẩy.
~Hết chương 29~