Kem Vani Vị Socola

Chương 50: Ngoại truyện 2:Kí ức lúc nhỏ - 2




"Anh về rồi đây." Tôi giật mình trước giọng nói đầy hứng khởi của Minh Hoàng vang vọng từ đâu đẩu đầu đâu bên ngoài cửa vọng vào phòng sách. Tôi nhanh chóng gập cuốn album lại, vơ đại một cuốn sách gần đó rồi đi ra khỏi phòng. Bước ra khỏi phòng phòng sách, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh rồi mới từ từ đi ra phòng khách.
Minh Hoàng đang ở phòng khách, lúc tôi bước ra thì anh vừa vắt áo khoác lên sofa. Thấy tôi, anh không giấu được nụ cười rạng rỡ.
"Nhớ em quá à." Anh tiến lại gần tôi, nâng mặt tôi lên sau đó đặt một nụ hôn lên trán của tôi, song Hoàng lại nhìn xuống phía dưới, "Baba cũng nhớ hai đứa nữa."
"Anh về sớm vậy?" Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, lúc kim phút vừa chạy qua số 12 và kim giờ chậm chạp nhích sang số 7. Thời gian vừa điểm 7h tối, sớm hơn thời gian ra ca của Minh Hoàng tận 1 tiếng, thậm chí chưa tính cả thời gian anh lái xe từ công ty về đây.
"Nhớ em."
Tôi nhướng mày nhìn ông chồng đang cười tươi như hoa của mình, trào phúng hỏi lại, "Gì nữa nè?"
"Được thả sớm." Minh Hoàng như một con gấu koala, anh ôm tôi như koala đang ôm cây, cái cây thấp hơn anh một cái đầu.
"Nè he, né ra cho em đi hâm đồ ăn nè." Tôi nhéo nhéo cánh tay của Hoàng, bất đắc dĩ nói.
"Thồiii, em ngồi chơi đi. Để ông chồng siêu cấp đẹp trai level max của em lo cho."
"Ok, anh tự nguyện thì em xin hưởng vậy."
Thế là gia đình nhỏ của tôi, ba người ngồi chơi, một người làm, cuối cùng là xong một buổi tối.
Trời đã về khuya, tôi và Minh Hoàng nằm trên giường. Anh thủ thỉ nói chuyện với bé Táo và bé Cà chua theo sách thai giáo. Tôi rũ mắt nhìn anh ấy, vẫn không xuôi được bức ảnh trong phòng sách lúc tối. Tôi thuộc tuýp người có gì thắc mắc là sẽ lao vào hỏi ngay để cho nhẹ người, có lẽ cũng vì thế mà bây giờ trong lòng tôi cứ như có cục tức bự chà bá lửa.
"Ê, Nguyễn Minh Hoàng."
"Hở? Anh đây...?" Minh Hoàng ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn tôi. Xí, định làm em bé ngây thơ vô tội à? Đừng có mơ!
"Anh thề là anh không có giữ quỹ đen. Anh cũng không có trốn đi cà phê với thằng Khải mà, không tin em đi hỏi nhỏ Hà đó. Em... có việc gì mà hú hết tên cha sanh mẹ đẻ anh vậy?"
"..." Top 1 suy diễn.
"Em không có vấn đề gì bất mãn hết. Chỉ là có việc muốn hỏi thôi." Tôi day hai bên thái dương, đoạn lại liếc người đối diện, "À mà... Anh đừng có quỳ gối nữa, em không có hốt anh đâu."
"Dạ."
"..."
"Em hỏi anh, anh từng học ở trường Mầm non Ban Mai à?"
Tôi thoáng thấy tia bối rối trên gương mặt của Hoàng. Anh trả lời tôi, giọng hơi ngập ngừng:
"À, đúng rồi. Hồi nhỏ anh có học ở đó."
"Ờ hớ, anh có gì muốn nói với em không Hoàng?"
Tôi chờ mong lời giải thích đến từ anh. Tại sao trong lễ tốt nghiệp của anh lại có ảnh của tôi? Tại sao nếu cả hai có quen biết nhau thì anh không nói thẳng ra mà lại ngập ngừng như vậy?
Thấy Minh Hoàng im lặng, tim tôi như có ai đó bóp nghẹt nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh.
"Được rồi, em hỏi vậy thôi. Em mệt rồi, đi ngủ trước đây."
Nói rồi tôi chui vào trong chăn, quay lưng lại với Minh Hoàng trước sự bối rối của anh. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều của cả hai. Bỗng Minh Hoàng lên tiếng, rõ ràng và chậm rãi:
"Hồi học lớp Mầm, anh có chơi với một bé gái. Hồi còn bé, anh bị bệnh gì đó rất nặng, ba mẹ và ông bà ra sức tìm thuốc cho anh, từ thuốc Tây cho đến thuốc Nam, đủ thể loại. Với chừng ấy thuốc tất nhiên bệnh tình của anh phải hết chứ, nhưng đổi lại đó là tác dụng phụ khiến anh bị thừa cân, da trắng bệch nhìn rất sợ. Nói thật là nhìn chẳng khác nào con ma bệnh cả." Nói xong anh còn cười khẽ như đó chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt không có gì phải buồn. Tôi vẫn quay lưng im lặng nghe Minh Hoàng nói.
"Kéo đến năm 5 tuổi, anh mới được ba mẹ 'thả' vào trường Mầm non Ban Mai. Anh nhớ ngày đầu tiên đến lớp, anh chỉ dám ngồi một mình một góc mà chơi. Biết sao được, tất cả những đứa trẻ trong lớp đều đã quen biết nhau từ lớp Chồi, lớp Mầm rồi đến lớp Lá. Tự nhiên một ngày có một 'con cừu đen' với ngoại hình khác biệt xuất hiện tất nhiên điều đầu tiên những bộ não còn non nớt đó sẽ nghĩ ngay đến việc tránh xa thôi. Anh cũng ngại nên cứ ngồi chơi một mình. Bỗng nhiên có một bàn tay xoè ra trước mặt anh, lúc anh ngẩng mặt lên thì thấy đó là một bé gái. Cậu ấy đứng ngược hướng nắng, nắng vàng hắt vào phía sau cậu ấy lung linh như vầng hào quang của thiên thần vậy. Lúc đó anh tưởng tượng mình như là một bông hoa hướng dương vậy, một đoá hướng dương nhìn về phía mặt trời, duy nhất một mục tiêu, duy nhất mình cậu ấy. Dần dà anh và cậu ấy thân thiết hơn, đến một ngày cô giáo bảo tất cả học sinh xếp hàng để chụp hình kỉ niệm, anh với cô bé ấy được cô xếp đứng cạnh nhau, chung một khung hình lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trước khi chia tay nhau mãi." Giọng Minh Hoàng từ nhẹ nhàng đều đều bỗng trở nên run run, "Nói thật là anh không biết đó là ngày tốt nghiệp mầm non luôn đấy, chỉ biết là sau ngày đó ba mẹ không đưa anh đến trường nữa, cứ như thế, cô bạn ấy dần trở thành kí ức."
Tôi nhớ ra rồi...
Cậu bé ấy...
Tôi không kìm được xúc động, nước mắt đã rơi tự bao giờ, thế nhưng tôi cố nén cảm xúc lại để không phát ra thành tiếng.
"Anh... Anh gặp lại bạn ấy từ lúc nào?"
"... Năm lớp 9, chính xác là ngày tổng kết năm lớp 9. Ngày hôm đó, thầy hiệu trưởng phân công cho các học sinh đã vào Đoàn Thanh niên phụ giúp việc trao giải thưởng. Vì học ở lớp đầu tiên nên lớp anh được sắp lên nhận giấy khen và tập vở trước, lúc đó anh đứng giữa sân lễ, nhìn đám bên Đoàn Thanh niên đem quà thưởng lên đê giáo viên phát, anh lại chứng kiến cảnh tượng ấy. Ánh nắng màu vàng nhạt hắt vào mái tóc của cô bạn đó, chiếu lung linh như thiên thần. Gương mặt vẫn như hồi bé, không sai được. Anh đã nghĩ vậy đấy. Đoá hoa hướng dương ngược nắng đã tìm lại được mặt trời. Lúc mặt trời đi ngang qua, hướng dương đã vụng trộm lén nhìn bảng tên của mặt trời."
"Nguyễn Trần Nguyệt Ánh. Cái tên chẳng liên quan gì đến mặt trời em nhỉ? Nhưng cậu ấy là mặt trời của anh, là ánh trăng của anh, là thiên thần của anh."
Đến đây tôi không tài nào nhịn được nữa, tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
"Anh giấu em... Anh giấu em chuyện lớn như vậy..."
"Ừm, là anh xấu. Anh giấu em là anh xấu. Nhưng bây giờ em biết rồi, đừng trách bản thân mình, vốn dĩ ông Trời vẫn cho mình về với nhau thôi. Đừng khóc nữa, em mà khóc nữa là con anh sinh ra sẽ buồn đó."
Tôi bỗng chốc bị cái mắng yêu của Minh Hoàng chọc cười, "Kệ anh chứ, con em nên em có quyền."
Anh không nói gì, lặng lẽ cúi người xuống hôn vào mắt tôi, "Cảm ơn em lại trở về bên anh. Anh yêu em."
"Cảm ơn anh đã luôn hướng về em. Em cũng yêu anh."
***
Hai tuần sau, giữa sắc nắng chan hòa và bầu trời xanh ngắt của mùa hạ, Táo và Cà chua ra đời.
Bé anh là Táo được Minh Hoàng đặt tên là Nguyễn Trần Quang Dương.
Bé em là Cà chua được tôi đặt tên là Nguyễn Hoàng Ánh Mai.
Cả hai cái tên đều nói về ánh sáng của mặt trời.
Anh biết không? Anh cũng là mặt trời của em đấy, Hoàng ạ. Một mặt trời sưởi ấm trái tim em. Chúc anh cả đời này hạnh phúc, ánh trăng, ánh mặt trời và ánh nắng ban mai sẽ luôn yêu thương anh!
- Hoàn thành -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.