*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bello, quay về đi."
Khi tôi quan sát Luce triệu hồi ngược sử ma cá voi sát thủ, Bello, tôi sắp xếp tình huống trong đầu.
Trong khi tôi đang thử nghiệm Vòng tay Nguyên tố, tôi đã bất tỉnh và gục xuống. Dù cơ thể đã kiệt quệ nhưng đột nhiên mất đi ý thức là điều không thể ngờ tới.
Tôi ngất đi và dường như được cứu bởi Luce, người tình cờ đi ngang qua.
'Luce?'
Nhìn bề ngoài, không có gì bất thường về loại tình huống này. Tuy nhiên, vấn đề là nó liên quan đến Luce.
Trừ khi bạn đi theo Route của Luce, cô ấy sẽ thể hiện bản chất thật sự của mình như một người ngoài cuộc bằng cách sống suốt học kỳ đầu tiên theo cách của mình mà không quan tâm đến bất kỳ ai khác. Cô không phải là loại người sẽ khó chịu khi nhìn thấy một người như tôi nằm trên đất.
Sẽ phù hợp hơn nhiều nếu cô chỉ nghĩ 'Chắc cậu ấy đã ngủ quên.' Luce là kiểu nhân vật bỏ mặc mọi người, dù sống hay chết.
Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi mở cửa sổ trạng thái của Luce.
[Luce Eltania]
——————————————————
Lv: 115
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Thuỷ, Lôi
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Thật nhẹ nhõm vì có vẻ như bạn không sao.]
Cấp độ của Luce tăng thêm 5 so với lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này.
Tâm trí của Luce thật kỳ lạ.
'Tại sao cậu lại lo lắng cho tôi chứ?'
'Ngay cả khi cậu đã cứu tôi vì tâm trạng hôm nay tốt, thế tại sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm chứ?'
Điều này không thể xảy ra. Với tư cách là Isaac, tương tác duy nhất mà tôi có với Luce là khi tôi có một màn trình diễn cuồng nhiệt xứng đáng giành giải Oscar Nam diễn viên xuất sắc nhất trong buổi Đánh giá Xếp lớp.
Rồi tóm lại là...
'Chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi sao?'
Mặt tôi trở nên trầm ngâm trước ý nghĩ đó.
——'Tên ngươi là gì?'
——'Greung. (Greung)'
Tôi nhớ lại sự kiện Đánh giá Xếp lớp. Luce có nhận ra tôi là Greung, người đã cứu cô không?
Nếu là vậy, các mảnh ghép sẽ khớp với nhau như một câu đố.
Tôi chạm vào trán mình bằng tay phải. 'Ối thần thiên địa ơi.'
"Đầu của cậu có đau không?"
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Tôi chỉ đi ngang qua, 'vô tình' nhìn thấy cậu ngất đi, cho nên tôi đã dùng ma pháp đem cậu mang theo."
Luce nhấn mạnh từ 'vô tình', giọng nhẹ nhàng như ánh trăng.
Ah, bây giờ tôi đang bối rói. Làm thế nào mà cô nhận ra được...
Lý do tôi mang theo một chiếc Áo choàng Nguỵ trang Ma thuật trong buổi Đánh giá Xếp lớp là vì con mắt nhạy bén của Luce, nếu cô nhận ra danh tính của tôi, cô sẽ báo cáo điều đó lại với ban giám hiệu của Học viện.
Ngoài ra còn có một lý do khác. Đó là để che đậy sự thật rằng 'Isaac đã cứu Luce'.
Trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», một trong những điều kiện để giành được sự ưu ái của Luce là bảo vệ hoặc cứu cô trong quá trình Đánh giá Xếp lớp. Và nếu điều đó xảy ra, người chơi còn một điều nữa phải lo lắng.
'Bởi vì ngay cả sự đáng yêu của Luce cũng là một yếu tố dẫn đến Bad Ending.'
Luce là kiểu người, một khi đã mở lòng với ai đó thì sẽ mở nó ra hoàn toàn. Có lẽ đó là lý do tại sao tốc độ tăng Độ hảo cảm của Luce tăng tốc như một chuyến tàu chạy trên đường ray. Ngay cả khi không làm bất cứ điều gì đặc biệt, thước đo Độ hảo cảm vẫn tăng lên.
Nếu người chơi không điều chỉnh mức độ Độ hảo cảm của Luce bằng cách cư xử phù hợp, Độ hảo cảm cuối cùng sẽ bùng nổ.
Sau đó, người chơi sẽ đối mặt với 'Bad End mở rộng N.13'.
'Bad End mở rộng' đề cập đến một Bad Ending không liên quan gì đến chính truyện. Nó tương tự như việc bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi đang đi trên đường.
Trong số đó, N.13 「Lồng Chim」.
Nhân vật chính, Ian Fairytale, bị bắt cóc và giam cầm bởi Luce, người đã trở thành Yandere.
Đó là một cái kết khi anh bất lực tìm đến cái chết của mình trong sự chăm sóc yêu thương của cô.
Do đó, sự yêu mến của Luce là một trong những yếu tố tôi cần cảnh giác.
"...Đây có phải là phòng của cậu không?"
"Đúng vậy."
Dù sao, thực sự không có cách nào khác để giải thích điều này ngoài việc đánh tính của tôi đã bại lộ...
Tất cả những vết bầm tím trên cơ thể tôi đã được chữa lành. Khi tôi chỉ ra những vết thương trên cơ thể mình, Luce giải thích.
"Tôi đã tự mình hồi phục cho hầu hết các vết thương. Tôi cũng biết cách sử dụng Hồi Phục Ma Pháp. Tôi nghĩ cậu đã cố gắng quá sức rồi... Nằm xuống thêm chút nữa đi, tôi sẽ thay khăn khác cho cậu."
'Đừng có tốt như vậy chứ. Cậu không phải là loại nhân vật đó.'
「Tạo Nước (Hệ Thuỷ, ★1)」
Tôi suy nghĩ trong khi Luce nhặt chiếc khăn trên đùi tôi và ngâm nó bằng Thuỷ Ma Pháp.
Tôi đã không nhận ra sẽ có một biến số như vậy. Làm thế nào Luce phát hiện ra được nhỉ?
"Tôi đã sẵn sàng. Nằm xuống thêm chút nữa đi."
Biến số với mái tóc vàng hồng đang vắt chiếc khăn ướt vào một cái bát đặt cạnh tôi, rồi gấp nó lại ngay ngắn và tiến lại gần tôi.
Giật mình, tôi đưa tay ra và ngăn Luce lại.
"...?"
"Khoan đã, chờ một chút."
"...?"
Luce nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
"Tôi rất biết ơn vì cậu đã cứu tôi, nhưng tại sao cậu lại đưa tôi vào phòng của cậu chứ?"
"Vậy thì tôi nên đưa cậu đi đâu?"
"Có bệnh viện học viên mà. Và bệnh xá cũng gần nữa..."
"...Tôi không nghĩ ra. Tôi chưa bao giờ đến những nơi đó trước đây cả."
Có vẻ như Luce khó có thể tưởng tượng được phòng bệnh viện là một lựa chọn, vì cô có một cơ thể mạnh mẽ và lượng mana lớn.
"Làm thế nào mà cậu xoay sở để đến đây mà không chú ý vậy?"
"Tôi không đụng phải ai trên đường đến đây. Tại sao, có vấn đề gì à?"
Có lẽ đó chỉ là thời điểm quá tốt.
"Không có gì..."
Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói, vì vậy tôi chỉ lấy chiếc khăn tắm. Nó lạnh.
Tôi sờ trán và cảm thấy sốt. Tôi đặt chiếc khăn lạnh lên vầng trán ấm áp của mình như một chiếc máy sưởi tay.
"Nằm xuống đi. Tôi sẽ mang cho cậu một ít súp nóng."
Khi Luce trượt khỏi giường, tôi cân nhắc các lựa chọn của mình và quyết định hỏi "Cậu có biết tôi không? Tại sao cậu lại chăm sóc tôi tận tình như vậy?"
Đôi vai của Luce run lên khi cô đứng chết trân trên đường đi của mình.
[Luce Eltania]
————————————
Tâm Trí: [Cạn lời không biết nói gì với bạn.]
Ah, đừng bận tâm về điều đó. Tôi chỉ tò mò không biết Luce có tình cảm gì với tôi...
"...Tôi cũng không biết."
Luce đỏ mặt và để lại một lời nhận xét đầy ý nghĩa.
'Thật điên rồ.'
Một phản ứng thiếu kinh nghiệm. Đó là một phản ứng sẽ chỉ xuất hiện trong một bộ Rom-com dành cho giới trẻ.
"Isaac."
Luce quay lại nhìn tôi. Cô thậm chí còn gọi tên tôi... Tôi thậm chí còn chưa bao giờ giới thiệu nó.
Luce ngập ngừng, cố nghĩ xem phải nói gì với đôi má ửng hồng.
"Thành thật mà nói, tôi đã biết cậu từ lâu rồi..."
'Điều này không ổn chút nào.'
'Không phải phần giới thiệu này, yameteeee...!'
Không khí khó chịu này. Bầu không khí lãng mạn này. Và một tâm trạng mà một lời thú nhận không có bối cảnh sẽ không phù hợp.
Từ lúc Luce thú nhận tình cảm của mình, cô sẽ nhanh chóng bị ám ảnh. Đó là trường hợp mà việc cô tỏ tình sẽ khiến tình cảm của Luce trở nên bền chặt hơn.
Nhưng... vẫn còn quá sớm.
Có thể nào Luce thích khuôn mặt của tôi hơn là của Ian không? Đó có phải là lý do tại sao khả năng tăng nhanh hơn nhiều so với game gốc?
"Tôi tình cờ gặp cậu vào một ngày khác, và tôi đã dõi theo cậu kể từ đó. Và tôi tự hỏi, tại sao cậu lại luyện tập chăm chỉ như vậy...?"
Luce nói với giọng điệu bình tĩnh, gần như thì thầm.
Tôi chắc rằng Luce phải tò mò. Khi tôi là Greung, tôi đã thể hiện sức mạnh to lớn. Thật phi lý khi chứng kiến một tên như thế luyện tập ma thuật đến chết mà Luce thấy rất đáng nghi ngờ.
"Các học viên khác cũng luyện tập chăm chỉ mà."
"Họ không thúc đẩy mình đến mức chảy máu mũi mỗi ngày như cậu đâu."
Luce thấy hử, 'Mỗi ngày'.
"Vì vậy, tôi đã dõi theo cậu và suy nghĩ rất nhiều. Vậy nên, tôi đoán điều tôi đang cố nói là..."
"Ohhh, chuyện gì vậy?!"
Một sự thay đổi chủ đề rất không tự nhiên. Tôi không thể làm khác được. Tôi chưa sẵn sàng để nghe Luce thốt ra những lời đó đâu.
Đầu tôi vẫn còn đau vì sự xuất hiện sớm của Màn 6, Last Boss của Chương 3.
Điều cuối cùng tôi cần là phải lo lắng về một biến số xấu này nữa.
"Ah, đó là."
Luce đã rất tử tế khi giải thích tên và công dụng của những đồ vật mà tôi chỉ vào.
Mỗi lần, tôi chỉ vào một đồ vật có vẻ tầm thường và thốt lên: "Wow, thật tuyệt vời! Cái gì vậy?" và đặt câu hỏi.
"Đây là gì thế? Thật sang trọng."
"Bàn cờ. Tôi đã nhận nó như một món quà một lần."
"Đây là gì thế? nó có thiết kế thật đẹp."
"Đó là con dao lễ nghi của Gia tộc tôi. Nó nằm trong hành lý của tôi khi đến Học viện, nên tôi tạm để nó ở đây."
"Đây là gì thế? Nó thật đẹp."
"Đó là cuốn ma đạo thư tôi nhận được từ một người đặc biệt với tôi. Nó làm bằng da người."
"Đây là gì thế? Nó thật dễ thương."
"Đó là một con búp bê bị nguyền rủa được sử dụng trong Ám Ma Pháp. Tôi nghe nói rằng nếu đặt một sợi tóc của con người vào đây và chọc vào nó bằng một cấy kim, người đó sẽ cảm thấy đau đớn. Có lẽ đó là mê tín, nhưng cậu có muốn thử không?"
Trước khi tôi kịp nhận ra, Luce đã dẫn tôi đi xung quanh phòng, chỉ và giải thích cho tôi đủ loại vật dụng tầm thường.
"Ồ, có rất nhiều sách ở đây."
"Cậu không được chạm vào những thứ đó."
Khi tôi nói trong khi nhìn vào giá sách, giọng Luce vốn dịu dàng như ánh trăng bỗng trở nên lạnh lùng.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy một luồng sát khí. Tôi vội quay đầu ra khỏi giá sách. Vâng, tất nhiên đó là vì tôi sợ bỏ mẹ.
Giá sách chất đầy những thứ mà Luce xấu hổ không dám cho tôi xem. Không có gì đặc biệt, chỉ là những cuốn sách có tiêu đề như "Làm thế nào để kết bạn", "Tình bạn là gì" và "Làm thế nào để cởi mở với người khác".
'...Cậu thực sự đã quyết tâm mở rộng trái tim mình nhỉ.'
"Nhưng cậu có ổn khi đi loanh quanh thế không?"
"Tôi không sao, nhờ có cậu đấy."
Tôi đã nhìn quanh phòng với chiếc khăn trên trán từ trước đó.
Đầu tôi cảm thấy lâng lâng, nhưng nó không nghiêm trọng đến mức đáng chú ý.
"Còn cái này...?"
Một lần nữa, tôi gần như theo phản xạ hỏi, "Nó là gì vậy?"
Đập vào mắt tôi là một chiếc hộp hình trụ nhỏ. Nó nằm trên bàn của Luce trong khi tắm trong ánh sáng từ ngọn đèn phát quang, làm nổi bật màu ngọc trai đen.
Luce đứng cạnh tôi và nheo mắt lại. Như muốn nói 'Đừng hỏi tôi nó là gì'.
Có một khoảnh khắc im lặng, và tôi định giả vờ như không nhìn thấy.
"Isaac."
Luce gọi tôi bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng gần như quyến rũ, như thể lôi kéo tôi vào.
"Cậu có nghĩ rằng 'Phù Thuỷ Tai Họa' tất cả đều xấu không?"
'...Tại sao đột nhiên lại hỏi như thế?'
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
"Chỉ là... tôi đột nhiên muốn hỏi thôi."
Luce nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ hình trụ màu đen, rồi khẽ cúi đầu xuống.
—Phù Thuỷ Tai Hoạ.
Đó là cách lịch sử nhắc đến những Phù thuỷ xấu xa nhất, những kẻ sở hữu tài năng ma thuật thiên bẩm và phạm những tội ác vô nhân đạo chống lại loài người.
Họ đã thực hiện những hành động tàn ác không thể kể xiết, vì vậy việc mọi người coi họ là những tồn tại "xấu" là điều đương nhiên.
Nhưng tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra tại sao Luce lại đặt câu hỏi đó.
Bên trong chiếc hộp đen đó là nhãn cầu của Luce. Một Phù thủy Tai hoạ đã lấy đi đôi mắt của Luce, bảo quản nó và trao cho cô. Luce để chiếc hộp trên bàn vì cô muốn nhớ đến Phù thuỷ đó mọi khoảnh khắc.
Đôi mắt hiện tại của Luce đã được cấy ghép bởi Phù thuỷ Tai hoạ, và hành động có vẻ tàn ác đó được thực hiện để bảo vệ mạng sống của Luce.
Tình cờ thay, điều đó giải thích tại sao thị lực của Luce vượt xa con người.
"...Không."
Tôi lắc đầu và đáp một cách thờ ơ.
Bởi vì tôi đã chứng kiến tất cả câu chuyện trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».
Tôi biết 'Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẫn Nộ' là người như thế nào, cô ấy là Phù thuỷ Tai hoạ mà Luce vô cùng nhớ Nhung.
Trái ngược với tai tiếng bất công khi là Phù thuỷ Tai hoạ dụ dỗ nhiều trẻ em vào cửa hàng kẹo và sát hại chúng một cách dã man, cô là người đã hy sinh tất cả vì trẻ em.
Mặc dù tôi biết mình không nên cố gắng sử dụng kiến thức của mình như một lợi thế để tăng thêm sự yêu mến của Luce, nhưng tôi không muốn từ chối người mà cô rất nhớ nhung.
"Tôi không nghĩ tất cả họ đều xấu."
Luce nghiêng đầu hoài nghi.
"Nhưng đó có thể là một câu chuyện do người ta bịa ra. Bản thân tôi chưa thực sự nhìn thấy một Phù thuỷ Tai hoạ. Làm thế nào tôi có thể chắc chắn chứ?"
Luce mở to mắt nhìn về phía tôi, rõ ràng ngạc nhiên trước câu trả lời đó.
Tôi cố tình giả vờ không nhìn thấy, và nhìn vào những đồ vật khác.
"Ừm, đúng vậy nhỉ."
Giọng nói của Luce có chút rưng rưng, và có thể cảm nhận được một cảm giác mất mát sâu sắc.
Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ là một người rất thân thiện với Luce cùng với anh trai ruột của cô.
Tuy nhiên, Phù thuỷ đã bị buộc tội sai khi hy sinh nhiều đứa trẻ cho một Ma thú Thần thoại và đã bị hiến tế trước mặt Luce.
Người dân và đất nước đã đổ lỗi cho Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ về mọi tội lỗi đó.
Luce tan vỡ vào ngày hôm đó. Cô đóng cửa trái tim mình đối với mọi người. Thế giới mà cô bé từng cố gắng nhìn nhận là tươi đẹp dù bị cha mẹ ruột ruồng bỏ, nay lại phơi bày thật tàn nhẫn với cô bé 10 tuổi đó.
"..."
Có một không khí lúng túng. Tôi đã làm mọi thứ trở nên kỳ lạ...
Không, tôi nên làm gì với tiếng sụt sịt của Luce đây? Làm thế nào để tôi phản ứng với cô khi đang kìm nước mắt?
"Ah, tự nhiên đau đầu quá..."
'Mình không thể làm gì khác. Mình sẽ chỉ giả vờ đau thôi. Nó thực sự đau, nhưng mình phải thể hiện như thể nó còn đau hơn.'
Tôi lắc lư một cách duyên dáng, nhưng thật tự nhiên và tiến về phía giường. Đó là một cử chỉ tuyệt vời, ngay cả theo ý kiến của riêng tôi.
Ngồi trên giường, tôi ngửa đầu ra sau và đắp chiếc khăn lên trán.
"Cậu có ổn không?"
"Đầu tôi cảm thấy hơi choáng... Tôi đoán chắc mình đã luyện tập quá sức rồi."
"Nằm xuống đi. Ồ, tôi sẽ mang cho cậu một ít súp nóng."
Tôi không đói, nhưng tôi gật đầu vì tôi muốn câu giờ cho mình để suy nghĩ.
Luce nhìn tôi với vẻ lo lắng một lúc trước khi vào bếp.
Đột nhiên, Luce ló đầu ra khỏi góc và lườm tôi.
"Isaac."
"Hửm."
"Tôi muốn làm bạn với cậu."
"...Hử?"
Cái gì?
Khi nghe những lời chứa đựng một chút thích thú, tôi lại nhìn thẳng về phía trước.
Luce đang nhìn chằm chằm vào tôi, một nụ cười thuần khiết nở trên khuôn mặt cô.
Ngay sau đó, như thể xấu hổ, Luce đỏ mặt và gãi má trong khi tránh ánh mắt của tôi.
'Bạn bè...?'
Thật là hoang mang quá đi.
Trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», không có lựa chọn nào để làm bạn với Luce. Độ yêu thích của cô chỉ có nghĩa là "Tình yêu lãng mạn" từ đầu đến cuối.
"K-Kể từ khi tôi thấy cậu luyện tập chăm chỉ như vậy, tôi đã nghĩ mình muốn làm bạn với cậu."
"Hử?"
Nghĩ lại thì, không phải Luce nói rằng cô đã xem tôi luyện tập mỗi ngày sao? Điều đó không nhất thiết có nghĩa là Luce nhận ra tôi là Greung phải không nhỉ? Cô cũng không có đề cập đến việc tôi là Greung.
Vâng, đó là hai vấn đề riêng biệt.
Luce chỉ đơn giản là tình cờ gặp tôi, bị ấn tượng bởi cách tôi luyện tập trong khi chảy máu mũi, và bắt đầu cảm thấy thân thiện với tôi...
Tôi không chắc loại thay đổi tâm lý nào đã dẫn đến điều này, nhưng đó chỉ là vấn đề chấp nhận lời nói của Luce theo giá trị bề ngoài.
Ngay từ đầu, lẽ ra tôi phải nghi ngờ điều gì đó khi nhìn thấy vô số sách trên giá sách của Luce có tựa đề "Tình bạn".
Vì vậy, Luce...
'Luce không biết mình là Greung, mà cậu ấy chỉ muốn làm bạn với mình thôi sao?'
Tôi cảm thấy như mình vừa bị đánh mạnh vào sau đầu. Đó là một cảm giác tương tự như sự phản bội.
Tôi đã trải qua đủ loại suy nghĩ và cảm xúc một mình... Tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi vẫn chưa thể mất cảnh giác, nhưng làm bạn với nhau cũng không tệ lắm.
'Nó sẽ ổn thôi.'
Ban đầu, tôi miễn cưỡng làm bạn với một người như Kaya Astrean.
Nhưng sau khi kết bạn với Amy Holloway và băng nhóm của Mateo, tôi đã nghĩ về điều đó và nhận ra rằng việc có một cách tiếp cận hạn chế nào đó đối với tình bạn cũng không sao.
Tôi nổi bật khi gặp Kaya, vì vậy chúng tôi sẽ gặp nhau ở những nơi kín đáo, mặc dù dạo này tôi hiếm gặp cô ấy.
Dù sao thì tôi cũng mở lòng chào đón một mối quan hệ như vậy.
Tôi đặt chiếc khăn đang đắp trên trán sang một bên, trèo ra khỏi giường và đến gần Luce.
Nhân vật yêu thích thứ hai của trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», Luce Eltania.
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với Luce và đưa tay phải ra.
"Tất nhiên rồi."
Đôi mắt của Luce bắt đầu lấp lánh sự sống, và mái tóc vàng hồng của cô hơi dựng lên, như thể có tĩnh điện.
Luce cố giữ bình tĩnh, không để khoé miệng nhếch lên.
Luce nắm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi.
Làm bạn bè. Đó không phải là vấn đề lớn đối với tôi, đó chỉ là điều tôi phải chấp nhận khi được yêu cầu.
Nhưng nó hẳn là rất khó khăn cho một người như Luce.
Cô đã dành rất nhiều năm trong đời để xây dựng bức tường ngăn cách giữa bản thân và những người khác, Luce có thể đã có những nỗi sợ hãi mơ hồ về ý nghĩa của việc có một người bạn.
Có lẽ Luce đã cố gắng hiểu khái niệm về tình bạn bằng cách đọc vô số sách về chủ đề này, và thậm chí trong những lời gần đây của cô, có lẽ có rất nhiều lo lắng và băn khoăn.
Trong game «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», bất cứ khi nào tôi nói chuyện với các NPC lang thang xung quanh, lời thoại của Luce luôn là "...". Cô luôn đi loanh quanh một mình, ăn một mình và học một mình. Luce đã trải quá học kỳ đầu tiên của năm nhất một mình như thế.
Tuy nhiên, có những lúc cô cũng cười với những người khác. Cho dù Luce có hoài nghi về con người đến đâu, và cho dù cô bị tổn thương đến đâu, thì cảm xúc thật của cô khác với hành vi bên ngoài của mình.
Tiếng nổ lách tách của lò sưởi kéo dài rất lâu, giống như dư âm còn sót lại. Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, tôi phá vỡ sự im lặng đó.
"Nhưng cậu quá nổi bật, và điều đó hơi choáng ngợp đối với tớ. Vì vậy, chỉ vì chúng ta là bạn không có nghĩa là hai ta có thể đi chơi với nhau mọi lúc, cậu có hiểu không?"
"Ừm, chà..."
Giọng Luce hơi run. Cô thậm chí còn không thể giao tiếp bằng mắt với tôi. Đó có phải là câu trả lời đúng không? Cô thậm chí có nghe thấy những gì tôi vừa nói không đấy?
Chà, Luce hẳn đã nghe thấy tôi nói.
"Dù sao thì, có lẽ tớ nên đi ngay bây giờ."
'Luce không nhận ra mình là Greung'. Bây giờ tôi đã biết điều đó, tôi không còn lý do gì để ở lại đây lâu hơn nữa. Ngay cả khi nó đau, tôi sẽ phải cứng rắng lên. Ngay cả khi tôi nói rằng tôi sẽ nghỉ ngơi, tôi không thể ở trong ký túc xá nữ mãi được.
"Ồ, thật tuyệt nếu cậu ăn một ít súp trước khi đi..."
"Không sao đâu. Tớ rất biết ơn vì điều đó. Ồ, cậu có một chiếc áo choàng hay thứ gì đó tương tự không?"
Luce đưa cho tôi một chiếc áo choàng đen, tôi trùm nó lên đầu và người như một chiếc khăn trùm đầu.
"Eden."
-Kyuuuuuu—.
[Kkuung!]
Mana màu nâu nhạt tập trung ngay bên cạnh tôi, và ở dạng một con Golem sử ma nhỏ, 'Eden'.
Nó đáp xuống sàn trong khi kêu lên với một tiếng kêu dễ thương.
"Luce, tớ phải đi đây."
"Ah, vâng..."
Eden và tôi đến gần cửa sổ, và khi chúng tôi đến gần hơn, khung cảnh cao 4 tầng hiện ra trước mắt tôi. Thật đáng sợ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn thoát theo cách này.
"Eden, tạo một số tảng đá để đi xuống. Làm chúng theo đội hình cầu thang."
[Okay!]
「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」
「Tạo Đá (Hệ Nham, ★1)」
*Sharararak—!
*Ddddddd—!
Tôi tạo ra một chiếc thang băng thô sơ dẫn từ cửa sổ xuống mặt đất bên dưới nó, những tảng đá của Eden nhô lên, tạo ra cầu thang tạm thời.
"Luce, hẹn ngày mai gặp lại!"
Tôi vẫy tay với Luce trước khi trèo qua mép cửa sổ.
Đột nhiên, đôi mắt của Luce mở to. Tôi đã chào cô một cách kỳ lạ sao? Chà, chắc tôi trông rất lạ khi mặc áo choàng như khăn trùm đầu.
Eden ngay lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, và tôi bắt đầu đi xuống.
"Kyaaaa! Đó là một tên đàn ông!"
"Tên biến thái! Có một tên biến thái đang ở đây!"
Chết mẹ rồi, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của tôi đã thành hiện thực.'
Tôi triệu hồi ngược Eden và vội vàng chạy trốn khỏi Charles Hall
✦✧✦✧
Luce đứng hình một lúc lâu sau khi Isaac rời đi.
Cửa sổ mở toang, gió đêm mát rượi thổi tung rèm cửa.
"Ngày mai..."
Lời chào của Isaac lướt qua tâm trí Luce như một ký ức còn sót lại.
Đó là một lời chào được trao đổi giữa những người có mối quan hệ thân thiết, những người mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo của họ.
"Kyaa—! Bắt lấy tên biến thái đó!"
"Đứng lại đó, tên bám đuôi kia!!"
*Rầm—!
*Kwaguagwang—!
Môi Luce nhếch lên thành một nụ cười.
Cô thậm chí còn không nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài cửa sổ, cô cảm thấy một cảm giác hồi hộp như thể cơ thể mình đang lơ lửng trên bầu trời.
"Vâng, mai gặp lại."
Giọng nói bày tỏ những suy nghĩ thầm kín nhất của Luce trôi đi trong làn gió đêm.
Ngoài cửa sổ, đêm nay ánh trăng chiếu rọi dường như sáng đến lạ thường.
Và đây là minh hoạ của Luceeeee
Ồ cái lồng gì lạ quá, ai tóc bạch kim trong đó thế 🐧 chắc không phải main đâu 🐧
Thấy hay mọi người có thể ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.