Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 104:




“Nói đi, buổi trưa là chuyện gì xảy ra?” Hoàng Thượng sau khi nghe cửa nhỏ vang, thấy nàng từ sau cửa nhỏ vòng qua bình phong đi ra, trên mặt còn mang theo ba phần nụ cười, bất đắc dĩ hỏi.
“Còn không phải là các nàng nhớ Hoàng Thượng? Sợ Hoàng Thượng đã quên trong hậu cung còn có những nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như vậy?” Liễu Mạn Nguyệt nhẹ nhàng cười, đi tới bên cạnh hắn.
“Chỉ cần nàng nhớ trẫm là được rồi.” Giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương hoa nhài thơm ngát trên người nàng, Hoàng Thượng thở dài ra một hơi, gối đầu ở lồng ngực của nàng, nhắm mắt lại.
Giơ tay lên xoa xoa đầu hắn, thật lâu mới nói: “Hoàng Thượng, buổi trưa thiếp từ nhận được cái này từ Triệu thái nữ.”
“Ừ?” Hoàng Thượng ngẩng đầu lên, thấy nàng trong tay cầm túi thơm, cầm ra lấy thứ đồ chứa bên trong.
Bên trong đút lấy một mảnh gấm, phía trên viết vài chữ. Hoàng Thượng nhận lấy, cau mày nhìn, không khỏi ngẩng đầu nghi nói: “Đây là ý gì?”
Liễu Mạn Nguyệt lắc đầu: “Thiếp cũng không biết, Triệu thái nữ kia cũng không nói gì cả, thiếp suy nghĩ, sợ là cũng không hiểu đây.”
“Bảo các ngươi nhận được sủng ái, ngay ngày hôm sau liền cho gọi Vương y nữ......” Hoàng Thượng nhíu chặt mày hơn một ít, “Chẳng lẽ là bọn họ sợ thuốc lúc trước không được việc, có thủ đoạn nào đó sau đó gọi y nữ kia giúp mang bầu?”
“Hay là bọn họ là muốn tra......” Liễu Mạn Nguyệt nói một nửa, vội vàng giơ tay lên che miệng.
“Tra cái gì?”
Vốn là Liễu Mạn Nguyệt muốn nói, có phải muốn tra chuyện chết tinh hay không, nhưng rốt cuộc đây là cổ đại, bọn họ làm sao tra ra được? Nghĩ tới, chỉ đành phải nói: “Hay là muốn tra...... Hoàng Thượng … cái kia ….ở trên người người ta ….?”
Hoàng Thượng nghe không khỏi bật cười lên, kéo nàng hướng trong ngực, để nàng ngồi lên chân mình, lúc này mới một tay vỗ nàng, một tay cầm miếng gấm kia nhìn lại: “cái của nợ kia trẫm lại cho người sửa đổi sau, trừ bộ dáng giống thật, ngay cả mùi vị cảm giác cũng phải thật rồi …..”
Trên mặt ửng đỏ, giơ tay lên nhéo lên cánh tay hắn một cái: “Ai còn đi ngửi đây?” Vừa nói, lại chỉ chỉ lên phía trên, “Vậy có cần thiếp thử một chút? Qua ngày hầu hạ, ngày kế tiếp gọi y nữ một chuyến?”
Chân mày Hoàng Thượng lại nhăn lại, trầm tư một chút, lắc đầu nói: “Không cần, đến lúc đó trẫm gọi người ngoài rồi cho người âm thầm nhìn chằm chằm thôi.” Thân thể của nàng, chính là ngay cả để nữ tử đi đụng hắn cũng không vui lòng, cung nữ thiếp thân tầm bình thường hầu hạ quen thì thôi, sao có thể để y nữ không rõ lai lịch kia đi hầu hạ? Trời mới biết y nữ kia vì để nàng có thai, sẽ làm cái gì?
“Vậy, tối nay Hoàng Thượng gọi người nào đây?” Liễu Mạn Nguyệt giơ tay lên chọc chọc cánh tay hắn, cười xinh đẹp.
“Liền gọi Ngọc tần tới đi.” Một đám phi tần ngăn ở cửa, trời mới biết nếu không để ý tới các nàng, các nàng chốc lát có thể đến thêm lần nữa hay không? Xa xa nhìn lại, vô cùng dọa người.
———–
Hoàng Thượng cuối cùng lại lâm hạnh phi tần, trong lòng chúng nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật to.
Mấy ngày nay Thái hậu trước sau bệnh hai lần, lại không gọi phi tần đi qua thỉnh an, mấy ngày nay thấy Hoàng Thượng sứt đầu mẻ trán trên triều, vừa sợ hắn làm quá xúc động, vừa đau lòng, rất sợ hắn mệt ốm. Trái lo phải nghĩ, chợt nhớ tới sắp đến mười lăm tháng tám rồi, hôm nay hậu cung phong phú, qua ngày lễ này cuối cùng là náo nhiệt một ít rồi, liền sai người chuẩn bị tốt chuyện ngắm trăng ngày mười lăm.
Mười lăm tháng tám năm ngoái, phi tần từng trải qua cũng chỉ có ba người Liễu Mạn Nguyệt cùng tỷ muội Ngọc gia. Giảm Lan cùng trải qua năm ngoái, lúc này trong cung đã không ai còn nhớ rõ nàng ta, trong tỷ muội Ngọc gia tỷ tỷ bị giáng chức đã không còn được nhìn thấy mặt Hoàng Thượng, muội muội mặc dù được sủng ái lại không thể có hài tử, chỉ còn Liễu Mạn Nguyệt, nhưng còn đang vững vàng ngồi trên cái ghế “Mỹ nhân” này, cũng không thấy lên, cũng không thấy xuống.
Trong ngự thiện phòng bận rộn, nào là liên dung (nhân bánh trung thu), mứt táo, mứt hoa quả, bánh Trung thu đủ loại mùi vị được chuẩn bị thật sớm, còn có bánh trung thu nhân thịt được chuyển đến từ phía nam, đang được làm từ mấy ngày nay.
Từng sọt từng sọt cua thượng hạng được chuẩn bị xong, từng con từng cái mai đều to. Rượu vàng nếp cái kia được cất trong hầm rượu, chỉ chờ dùng trong trong bữa tiệc ngày mười lăm tháng tám.
Trên đỉnh Lâm Tuyệt, trong tay Hoàng Thượng cầm một ly rượu, đứng ở cạnh đình, nhìn dãy núi non trùng điệp xa xa kia hơi hé môi. Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở phía sau, dùng ‘cua bát kiện’ rút toàn bộ con cua cả thịt cùng trứng ra khỏi vỏ, ngay cả trong chân cua cũng không bỏ qua cho, chân rút tràn đầy một cái nắp, rót dấm chua, cầm bằng hai tay, mang đến bên cạnh Hoàng Thượng.
[Cua bát kiện: 8 công cụ làm cua: chậu, kéo, tăm, thìa cán dài, chày, rìu cán dài, kẹp, ghế cạo.
Quy trình làm cua:
Mở chân cua, dùng kéo cắt 2 càng 8 chân ca,
Đặt thân cua lên ghế cạo, dùng chày tách vỏ và thịt cua
Dùng rìu cán dài cắt yếm cua, cạy mở xác cua
Dùng kẹp bỏ phần tai và ruột cua (không ăn)
Dùng kẹp lấy tim và dạ dày cua ra (không ăn)
Dùng tăm lấy thịt trong chân cua
Dùng thìa khoét gạch cua bên trong vỏ
Chậu dùng để đựng vỏ (mai cua)]
“Nhìn một cái, không hề nát chút nào đây.”
Âm cuối nàng kéo giọng ra, trên mặt mang ý cười, làm như sợ cái nắp cua kia lại lật, hai mắt nhìn chằm chằm trong tay, không nhìn phía trước. Cái nắp đầy ắp, mùi cua kèm theo hương dấm chua, thật khiến trong lòng người phát thèm.
Mãi mới rời ánh mắt từ trên mặt nàng, lúc này mới cầm lấy, nhận lấy cái nắp cua kia, lấy chiếc đũa gắp, nâng lên hướng tới miệng nàng.
Liễu Mạn Nguyệt khẽ chau mày, đưa mắt nhìn hắn: “Đây là bóc cho Hoàng Thượng.”
“Đây là trẫm đút cho nàng ăn.”
Hai người này ngọt ngào ở bên cạnh đình, tiểu Châu tử, tiểu An tử, hầu hạ cộng thêm Bạch Oánh đều cúi thấp đầu, không dám quay đầu nhìn lại. Trong đình đặt chiếc bếp lò nhỏ, lồng hấp cua, dãy thùng hâm rượu, cả rượu vàng thượng hạng, cộng thêm càng cua rất to đều do ba người này chăm nom.
“Sáng mai nàng đi qua dùng bữa cùng các nàng, ăn ít một chút, rượu kia cũng ít đụng, vẫn giả say như trước.” Hoàng Thượng vừa nói, đưa chân cua đã cạo đến trước mặt nàng.
“Đâu sẽ say rồi?” Liễu Mạn Nguyệt vẫn không đưa mắt lại trợn mắt nhìn hắn một hồi, mở miệng cắn, mơ hồ nói, “Chẳng qua là uống chút rượu rồi đi một chút......”
“Phải phải, nàng đi một chút, nhưng đi lại trong sân một chút, nàng‘đi một chút’ cũng có thể từ trong sân đi ra ngoài, bỏ thẳng lên núi này.” Hoàng Thượng nhướng mày mỉm cười nói, “Trẫm lại không sợ cầu treo bị nàng giẫm hỏng, chỉ sợ ngươi rảnh rỗi lên chỗ đất nhỏ, không khéo lại bay ra ngoài nhìn cái núi sông này một chút đây.”
Biết hắn mặc dù giễu cợt, cũng là lo lắng bản thân lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Liễu Mạn Nguyệt cũng không đáp lời, chợt nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng ngời: “Nói như vậy, sáng mai là mười lăm?”
Hoàng Thượng bật cười một lúc: “Nếu sáng mai không phải mười lăm, trong cung bày tiệc rượu làm chi?”
“Vậy sáng mai không phải là ngày Hoàng Hậu nương nương hầu hạ sao?” Liễu Mạn Nguyệt quay đầu trở lại, hai mắt rạng rỡ, từ trước đó vài ngày Hoàng Thượng lại chọn chúng phi tần đi hầu hạ, mặc dù phái người âm thầm nhìn, nhưng vẫn không rõ ràng lắm y nữ kia đi qua đến lúc đó rốt cuộc trị liệu thế nào cho những phi tần.
Hoàng Thượng cũng sợ ngộ nhỡ thật để y nữ kia nhìn ra cái gì có thể sinh là tốt mjssyd? Lại sợ y nữ kia đi qua, đụng vào thân thể Liễu Mạn Nguyệt. Vì vậy, một tháng này, trừ Hoàng Hậu, Ngọc tần cũng một vị thái nữ, không có chạm vào người nào biết là nữ từ từ trong các ra, bình thường gọi đều là những nữ tử gia thế trong sạch, ngay cả Liễu Mạn Nguyệt cũng không hề gọi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng cũng không khỏi híp mắt, chân mày nhíu lại, một tay cầm ly rượu đặt ở trước mặt, cũng không uống nó, nhìn cầu treo bên ngoài kia, hơi tập trung tinh thần nói: “y nữ kia chỉ đi hai lần chỗ Hoàng Hậu, một lần chỗ thái kia, mỗi lần không quá nửa canh giờ liền đi ra, thậm chí cũng không gọi cung nữ hầu hạ bên cạnh, bên trong đến cùng là có chuyện gì......”
“Không có đường ngầm thông đến phòng ngủ của những phi tần kia sao?” Liễu Mạn Nguyệt phỏng đoán, phải dùng biện pháp gì, cho cái của nợ kia kết hợp với trứng a? Chẳng lẽ giống phẫu thuật ở hiện đại, nhưng loại biện pháp này quá khó chịu rồi, mà lại không riêng tư, đừng nói Hoàng Thượng không thích để người khác đụng vào mình, chính bản thân nàng cũng không muốn cho một nữ nhân chưa từng gặp đi chạm vào thân thể mình đây.
“Nàng coi trong Hạc Lâm viên này của trẫm là mạng nhện hay sao? Còn nơi nào cũng có thể thông đến rồi?” Hoàng Thượng giơ tay lên gõ nhẹ một cái lên trên trán nàng, cầm ngụm rượu trong tay uống, “Trừ mấy đình đài lầu các từ mấy năm trước, giữa những viện, lầu các xây sau không có đường hầm thông đến. tuy nói đường hầm có nhiều thuận tiện, nhưng càng có nhiều lối ra, càng dễ để người ta nhìn ra, vì vậy chỉ ở những chỗ mấu chốt mới có, những chỗ này, không thể cho người vào ở tùy tiện.”
Liễu Mạn Nguyệt chợt hiểu ra gật đầu, cũng phải, nếu là trong phòng ngủ của phi tần nào cũng có đường hầm, không chừng một ngày nào đó lúc để hạ nhân thu dọn, liền không cẩn thận phát hiện rồi.
Nàng biết rõ những đường hầm này, phần lớn tuy là thông ra bốn phương, nhưng rất ít lối ra trong phòng ngủ, bản thân sân mình kia coi như là ngoại lệ, chắc hẳn cái sân có kết cấu như vậy, trong toàn bộ Hạc Lâm viên này cũng không có mấy.
“Mấy ngày nữa..... Chờ trẫm điều tra ra rồi sẽ gọi nàng đi qua......”
Liễu Mạn Nguyệt nghe, trong lòng sửng sốt: “Hoàng Thượng không phải nói còn chưa điều tra ra sao?”
“Là chưa điều tra ra.” Dù sao một cửa đại môn, sai người người bên ngoài đi, cho dù là phái ám vệ đi cũng không có cách nào tra ra căn nguyên, “Tra không ra sẽ không cho trẫm đi bắt người sao?” Vừa nói, đôi lông mày của Hoàng Thượng ngạo nghễ nhướng lên, “Tùy tiện gán cái tội danh, trước bắt rồi hãy nói.”
Liếc mắt, Liễu Mạn Nguyệt đem thịt cua vừa mới lột được nâng đến trước mặt Hoàng Thượng, vẻ mặt sùng bái nói: “Hoàng Thượng, ngài thật sự là quá —— anh minh rồi!” Tra không ra, trước bắt rồi hãy nói, dù sao trời đất bao la Hoàng Thượng lớn nhất nha, quản nó đến đâu, gán tội lên đầu bắt người lại rồi hãy nói!
Mười lăm tháng tám đó, oanh oanh yến yến trong viện, đem quần áo đẹp nhất trong tủ treo quần áo đều mặc lên người, trên mặt trang điểm đẹp đẽ, sáng sớm thỉnh an xong ở chỗ Hoàng Hậu nương nương, liền đến chỗ Thái hậu phụng bồi cùng đi đến Thưởng Nguyệt các.
Trong hậu cung tuy nhiều phi tần, nhưng rốt cuộc cũng không quá mười người. Thưởng Nguyệt các vốn là nơi hoàng đế mang theo chúng phi tần cùng ngắm trăng dùng bữa, xây dựng tất nhiên không nhỏ. Năm ngoái chỉ có bốn mỹ nhân cũng Thái hậu, Thái phi phụng bồi Hoàng Thượng, thêm những cung nữ, thái giám hầu hạ, lộ ra vẻ trống trải.
Lúc này, hồng, tím ngồi thành một vòng lớn, ở giữa để trống một khoảng không gian, dành cho diễn tiết mục gì đó, so sánh với năm ngoái vui vẻ hơn nhiều đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.