Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 21:




Câu chuyện về thương vụ làm ăn của Gerald Brandt với người Nga bị thất bại. Nó có mặt ở mọi quầy báo, những bài báo với tiêu đề in đậm: ”Cha của chú rể có thể đã chọc giận người Nga”.
Tờ Thời sự đã tường thuật rằng FBI đang điều tra nghiêm túc vấn đề này. Thật tuyệt.
Hai chiếc túi nửa lít máu chứa hemoglobin đang đập trong người tôi khi cuối cùng thì tôi cũng đến được văn phòng vào lúc 10 giờ 30 phút. Tôi phải nỗ lực đến kiệt sức để quên đi hình ảnh dòng máu đỏ sền sệt đang nhỏ giọt chậm chạp trong tĩnh mạch của mình.
Roth gọi tôi, cái nhìn cáu kỉnh thường ngày xuất hiện trên khuôn mặt ông:
- Tờ Thời sự nói đó là người Nga. FBI dường như cũng đồng tình – Ông vừa nói vừa dựa vào bàn làm việc của tôi.
Ông đẩy tờ báo buổi sáng về phía tôi.
- Tôi đã xem bài báo. Đừng để FBI dính vào vụ này. Đây là vụ của chúng ta.
Tôi kể cho ông về đêm hôm trước, việc tôi trở lại hiện trường vụ án. Tôi đã chắc chắn như thế nào về sự cưỡng hiếp trên xác chết, chiếc áo vét dính máu, những chiếc nhẫn bị mất cho thấy khả năng đây là một kẻ giết người bị ám ảnh.
- Đó không phải là một tên giết người chuyên nghiệp người Nga nào cả. Hắn đã cho nắm tay của mình vào bên trong âm đ*o của cô ấy. Hắn đã làm điều này vào đêm tân hôn của cô ấy. Tôi gợi lại cho ông.
- Cô muốn tôi bảo bên FBI từ bỏ vụ này bởi vì cô có linh cảm lớn về vụ này sao? Roth nói.
- Đây là một vụ giết người. Một vụ án tình dục kinh tởm, lập dị chứ không phải là một âm mưu quốc tế nào đó.
- Có lẽ tên giết người người Nga kia cần có chứng cớ. Hoặc có thể hắn là một kẻ điên cuồng vì tình dục.
- Chứng cớ của cái gì? Mọi tờ báo và truyền hình trên cả nước đã đăng tải câu chuyện. Dù sao đi nữa, không phải những tên giết người người Nga cũng thường cắt một ngón tay hay sao?
Roth thở dài chán nản. Khuôn mặt ông cho thấy sự lo lắng hơn bình thường.
- Tôi phải chạy thôi – Tôi nói. Tôi giơ nắm tay lên cao, hy vọng Roth sẽ buồn cười.
Gerald Brandt vẫn ở tại Hyatt, chờ cho xác cậu con trai được đưa đi. Tôi tới phòng của ông và thấy ông đang ở đó một mình.
- Ông đã đọc các báo chưa? – Tôi hỏi ông ta khi chúng tôi ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn có che ô ở sân thượng.
- Các tờ báo, Bloomberg, một phóng viên nữ nào đó ở tờ Thời sự đã gọi điện cả đêm. Những gì họ đưa ra toàn là những điều điên rồ – Ông nói.
- Cái chết của con trai ông là một hành động điên rồ, thưa ông Brandt. Ông có muốn tôi thẳng thắn với ông khi đề cập đến cuộc điều tra không?
- Ý cô là gì, thanh tra?
- Một ngày kia ông sẽ bị hỏi rằng liệu ông có biết bất kỳ ai có thể muốn hại ông không?
- Và tôi đã nói với thám tử của cô, không phải theo cách này.
- Ông không nghĩ bè đảng nào đó ở Nga có thể đã tức giận ông vì việc ông đã rút khỏi thương vụ của họ sao?
- Chúng tôi không làm ăn với các bè đảng, thưa cô Boxer. Các cổ đông của Kolya gồm có một số nhân vật có quyền lực tối cao ở đất nước này. Dù sao đi nữa, cô làm tôi có cảm giác giống như tôi là một kẻ bị tình nghi. Đó là công việc làm ăn. Các cuộc thương lượng. Trong những việc chúng tôi làm, chúng tôi gặp phải chuyện như thế này hàng tuần. Cái chết của David chẳng là gì đối với Kolya.
- Ông Brandt, làm sao ông có thể chắc chắn về điều đó? Con trai ông và vợ của anh ta đều đã chết.
- Vì các cuộc thương lượng chưa bao giờ bị hủy bỏ cả, thưa thanh tra. Đó chỉ là mưu mẹo chúng tôi dùng đối với các phương tiện thông tin đại chúng. Chúng tôi đã kết thúc vụ thương lượng tối qua.
Ông đứng lên, và tôi biết cuộc phỏng vấn của tôi đã kết thúc.
Cuộc điện thoại tiếp theo của tôi là gọi cho Claire. Dù sao tôi cũng cần phải nói chuyện với cô ấy. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy thường xuyên bởi tôi cũng cần sự giúp đỡ trong vụ này.
Thư ký của Claire nói cô ấy đang có điện thoại hội đàm khi tôi gọi đến. Cô ấy bảo tôi giữ máy. Claire cằn nhằn khi nhấc máy.
- Các chuyên gia pháp lý. Hãy nghe điều này… Một gã nào đó lái xe với tốc độ 90km/h trong một khu vực chỉ cho phép tốc độ là 60km/h, đã đâm vào một ông già lái xe Lexus đỗ cạnh một xe khác trong khi chờ bà vợ. Bây giờ gã lái xe dọn sạch tài sản của người đã bị đâm bằng một đơn kiện rằng nạn nhân đã đỗ xe bất hợp pháp. Mỗi bên đều muốn chiếm lấy một phần tài sản, các chuyên gia pháp lý đã kết luận. Righetti đẩy tôi vào vì vụ này đang được đăng tải trên tạp chí AAFS. Đối với một số kẻ đáng khinh này, những kẻ mà suy nghĩ của họ chỉ đáng để cậu cho họ một xu thì cậu biết cậu sẽ có được gì rồi chứ?
- Tiền lẻ – Tôi trả lời bằng một nụ cười.
Claire cũng buồn cười.
- Cậu hiểu rồi đó. Tớ có khoảng 30 giây. Cậu thế nào rồi? Tớ yêu cậu, bạn yêu quý. Tớ nhớ cậu. Cậu muốn gì hả, Lindsay?
Tôi do dự, một phần tôi ước có thể để mọi thứ nổ tung, nhưng tất cả những gì tôi hỏi là liệu gia đình nhà Brandt có đeo dải băng cưới khi họ được khênh vào hay không?
- Theo mình biết thì không. Chúng tớ đã kiểm kê khuyên tai và một viên kim cương lớn bằng nhãn cầu. Nhưng không có dải băng cưới. Bản thân tớ cũng nhận ra điều ấy. Thực tế, đó là lý do tại sao tớ gọi cho cậu tối qua.
- Tư tưởng lớn giống nhau mà – Tôi nói.
- Tư tưởng bận rộn, ít ra là vậy. Thế vụ án kinh hoàng của cậu như thế nào rồi?
Tôi thở dài:
- Mình không biết. Điều tiếp theo mà chúng ta phải làm là kiểm tra 300 vị khách mời để xem liệu bất kỳ ai trong số đó có thể có hận thù đặc biệt gì với nạn nhân không. Cậu đã thấy vụ này đang được diễn giải trên báo chí như thế nào rồi đấy. Người Nga trả thù. FBI cũng đang ẩn núp xung quanh, và sếp Mercer đang quát vào tai Roth rằng hãy cho một thám tử thực sự tham gia vào vụ này. Nói riêng nhé, mình đã nhờ Jacobi ra ngoài lùng tìm dấu vết của chiếc áo vét. Ngoài điều đó ra, vụ này đang tiến triển trôi chảy.
Claire cười:
- Hãy dính chặt lấy nó, cưng ạ. Nếu bất kỳ ai có thể giải quyết những vụ giết người này thì người đó chính là cậu.
- Mình ước đó chỉ là… – Giọng tôi chùng xuống.
- Mọi thứ ổn chứ? – Claire quay lại – Cậu có vẻ không thích tán gẫu, trêu đùa như mọi khi thì phải.
- Thực sự mình cần nói chuyện với cậu. Chúng ta có thể gặp nhau vào thứ 7 chứ?
- Được chứ, Claire nói – Ôi, chết tiệt… bọn tớ phải dự bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp của Reggie. Có thể thêm một ngày nữa được không? Tớ có thể lái xe đến giữa trưa ngày chủ nhật.
- Tất nhiên là được rồi – Tôi nói, cố nuốt trôi sự thất vọng. Chủ nhật sẽ thật tuyệt. Mình thích ngày đó.
Tôi cúp máy với một nụ cười. Trong một khoảng khắc, tôi thực sự cảm thấy mọi thứ tốt hơn. Chỉ riêng việc hẹn với Claire đã làm tôi cảm thấy như thể vừa trút được gánh nặng khỏi đôi vai mình. Chủ nhật sẽ cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị. Về việc tôi sẽ giải quyết việc chữa trị như thế nào và cả công việc của tôi nữa.
Raleigh đi tới và hỏi tôi:
- Cô muốn một tách cà phê không?
Tôi nghĩ anh ta đang châm chọc tôi về việc tôi đến lúc mấy giờ. Anh ta hẳn phải cảm thấy sự oán giận của tôi.
Anh ta ve vẩy một chiếc phong bì bằng giấy manila cỡ thường trước mặt tôi và nhún vai.
- Đó là danh sách khách mời đám cưới của nhà Brandt. Tôi nghĩ cô muốn xem ai đã tạo ra vết cắt đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.