Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 123: Khó phân biệt thật giả




Edit: Ring.
Giang Mộ Yên không cần nghĩ nhiều cùng biết chủ nhân đôi mắt này là ai “Vũ Khâm, là ngươi? Ngươi, ngươi sao lại ở trong này?”
Hai chữ ‘Vũ Khâm’ rõ ràng được gọi ra trong mơ màng kia khiến Bùi Vũ Khâm nhất thời hoàn toàn bị rung động.
(R: đừng hỏi ta, ta cũng k hiểu ‘rõ ràng trong mơ màng’ là cái khỉ gì đâu ==”).
Đã bao lâu rồi hắn chưa nghe có người dùng giọng điệu tự nhiên như vậy gọi tên mình?
Cho dù là năm đó, lúc Lục Tử Yên cùng hắn ân ái nhất, bất quá cũng chỉ thỉnh thoảng mất tự nhiên gọi hắn một tiếng ‘Vũ Khâm tướng công’ mà thôi!
Nhưng Giang Mộ Yên bệnh đến mơ màng không rõ trước mắt lại tự nhiên gọi tên hắn như vậy, tựa như giữa nàng và hắn không hề có khoảng cách tuổi tác hay bối phận mà chỉ như vợ chồng bình thường.
Điều này khiến hắn sao có thể không cảm thấy giật mình, không cảm thấy rung động?
“Yên nhi, con cảm thấy đỡ chưa?” Cố gắng bình ổn lại cảm giác rối loạn trong lòng, Bùi Vũ Khâm dùng giọng nói tự nhiên nhất hỏi ra điều hắn muốn biết.
Giang Mộ Yên chậm rãi trấn tỉnh đầu óc, chừng vài giây mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Thấy ánh đèn trong phòng, nàng lại tự hỏi mình lần này hôn mê đã ngủ bao lâu, không biết có ngủ qua sinh nhật Bùi Vũ Khâm rồi hay không.
Giang Mộ Yên không khỏi sốt ruột hỏi “Hiện tại là lúc nào rồi? Ta là nói, ta mê man đã bao lâu?”
“Yên nhi, làm sao vậy? Con đang sốt ruột cái gì? Con lần này mê man không lâu lắm, yên tâm, ba canh giờ trước đã cho con uống thuốc chính con đọc, nhiệt độ vừa hạ là con đã tỉnh. Ta đang định tìm Phạm đại phu vào xem cho con coi có nên dùng thuốc gì khác bổ sung thêm không!”
“Ba canh giờ? Tức là vẫn còn trong hôm nay? Không giống như lần trước vừa ngủ một cái liền ngủ luôn hai ngày?”
Giang Mộ Yên nghe được đáp án này, trong lòng liền yên tâm không ít. Cũng may là còn kịp, nếu ngủ quá sinh nhật Bùi Vũ Khâm, trong lòng nàng chắc chắn sẽ buồn rầu thật lâu.
“Không có, không có. Yên nhi, hai ngày nay có chuyện gì quan trọng sao? Con sao lại sốt ruột đến vậy?”
Bùi Vũ Khâm bởi vì đã bắt đầu có chút nghi ngờ với linh hồn trong thân thể này nên lúc nói chuyện không khỏi có ý thử.
Giang Mộ Yên lại không biết, tất nhiên cũng không đề phòng, chỉ ngượng ngùng nói “Kỳ thật cũng không có gì, ta không muốn ngủ qua luôn sinh nhật ngươi. Trong bữa tiệc sinh nhật đó, ta định chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, sau đó tự tay tặng quà, nếu ngủ quá mà bỏ lỡ, vậy không tốt!”
“Tiệc sinh nhật? Là vì chuyện này sao?” Bùi Vũ Khâm kinh ngạc.
“Ừm!”
Giang Mộ Yên cũng không nhìn đến biểu tình trên mặt Bùi Vũ Khâm, nàng chỉ xấu hổ quay đầu, nhẹ giọng nói “Đây là lần đầu tiên ta tặng quà sinh nhật cho người khác, trong lòng rất kích động, cho nên không muốn bỏ qua!”
Bùi Vũ Khâm lẳng lặng nhìn nàng, âm thầm nghiền ngẫm xem câu ‘lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho người khác’ kia có phải là có chỗ nào không đúng hay không.
Bất quá nghĩ đến Giang Mộ Yên vốn là tiểu thư Giang gia, lại không có huynh đệ tỉ muội nào khác, thân là con gái một, đúng là không có cơ hội tặng quà sinh nhật cho người khác.
Cho nên nếu chỉ vì một câu như vậy mà đã hoài nghi thân thể của nàng có vấn đề thì hình như không phải lắm.
“Yên nhi là lo lắng chuyện con cùng Dạ Tập sẽ không được công bố khi con còn sinh bệnh sao?”
Bùi Vũ Khâm cảm giác Giang Mộ Yên không phải vì chuyện này mới chờ mong tiệc sinh nhật của hắn, nhưng không hiểu vì sao câu đó vẫn dễ dàng được hắn hỏi ra miệng.
Quả nhiên, Giang Mộ Yên sau khi nghe hắn hỏi vậy liền quay đầu lại, trên mặt có vẻ bi thương “Đương nhiên không phải, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là người như vậy sao?”
Bùi Vũ Khâm đang định giải thích, nhưng Giang Mộ Yên lại không cho hắn cơ hội mở miệng mà nói tiếp “Ta muốn tham gia tiệc sinh nhật của ngươi chỉ là vì muốn chúc ngươi sinh nhật vui vẻ mà thôi. Cho dù ngươi không đồng ý chuyện giải trừ hôn ước, ta cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ gì.
Huống chi hôn nhân là nắm giữ trong tay mình, tuy nói có mệnh cha mẹ, lời bà mối, nhưng cha nương ta đều đã qua đời, lại không có ai mai mối, Bùi Vũ Khâm ngươi hẳn là rõ ràng tình cảnh lúc trước khi đón ta vào Bùi gia hơn ta chứ.
Bây giờ, không phải ta chưa từng cố gắng với hôn sự của ta cùng Bùi Dạ Tập, chỉ là chúng ta thật sự không có duyên với nhau. Cho nên cọc hôn sự này nhất định là không thể thành được, chúng ta cần gì phải ép buộc bản thân cùng đối phương chứ?
Thư giải trừ hôn ước, Bùi Dạ ập cũng đã viết cho ta. Đó có nghĩa là cho dù ngươi không thừa nhận, cọc hôn sự này cũng đã bị hủy bỏ. Cho nên trong bữa tiệc sinh nhật, ngươi tuyên bố cũng vậy, không tuyên bố cũng vậy, đều không thể thay đổi được sự thật. Vậy nên, Bùi Vũ Khâm, cho dù ngươi không hiểu ta, xin ngươi cũng đừng nghĩ ta là người vì mục đích mà làm việc như vậy, được chứ?”
Giang Mộ Yên nói xong liền khép mắt lại, có vẻ mệt mỏi, nhưng chủ yếu cũng là vì muốn che đi sự thương tâm trong mắt, sự thương tâm vì không muốn bị Bùi Vũ Khâm hiểu lầm.
Bùi Vũ Khâm lúc này thật sự hồ đồ.
Giang Mộ Yên nhắc đến chuyện năm xưa hắn đón nàng vào Bùi gia, nói thẳng giữa nàng và Dạ Tập không có người mai mốt. Mà chuyện này chỉ có hắn cùng chính bản thân Giang Mộ Yên biết, cho dù là Dạ Tập đi nữa, hắn cũng chưa từng đề cập qua.
Hiện tại Giang Mộ Yên dùng lí do này để bác bỏ hôn ước giữa nàng và Dạ Tập, vậy cũng đủ để chứng minh Giang Mộ Yên trước mắt thật sự vẫn là Giang Mộ Yên nữ nhi thân sinh của Giang thị lang.
Nhưng cách nói chuyện cùng thái độ xử sự của nàng bây giờ lại khác một trời một vực với Yên nhi trước đây, khiến hắn có cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Điều này khiến Bùi Vũ Khâm không khỏi hoài nghi suy đoán vừa rồi có phải là do hắn nghĩ quá nhiều hay không. Dù sao chuyện mượn xác hoàn hồn là quá mức kì ảo, huống chi cũng chưa từng nghe nói người mượn xác hoàn hồn còn có thể biết được bí mật của chủ nhân trước đây của thân thể.
Có lẽ nàng thật sự là vì bị kích thích quá lớn nên tính tình mới thay đổi triệt để như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.