– Tôi là Lâm Bội, hai anh là?
Cô gái tháo kính xuống, nở nụ cười miễn cưỡng. Gương mặt cô gái xinh đẹp, chẳng qua trong mắt lộ tia máu, đáy mắt xanh đen cũng không giấu được. Không có kính râm che đi, thoạt nhìn cô gái tiều tụy hơn nhiều.
Cô đeo ngọc Phật trên cổ, nhìn chất gỗ giá trị xa xỉ, không hề ăn nhập vì với cách ăn mặc theo mốt của cô hết.
– Chúng tôi là nhân viên điều tra của Thức An, cũng là bên thứ ba hợp tác chính quy cùng cảnh sát.
Ân Nhận nghiêm túc đưa thẻ nhân viên ra, y đã thầm luyện tập trong lòng được một lúc rồi.
Lâm Bội nhìn Ân Nhận từ trên xuống dưới:
– Nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, tôi đã muốn “đào” anh rồi.
“Đào” có ý gì? Ân Nhận – người từ dưới đất chui lên nhất thời vô cùng cảnh giác.
Cũng may bạn hợp tác đã kịp thời giải vây cho y. Chung Thành Duyệt mở điện thoại, ấn vào ghi âm:
– Cô Lâm đang làm nghề gì vậy?
– Tôi có mở phòng truyền thông, làm một số quảng cáo và pr sản phẩm ở bản địa. – Lâm Bội mỏi mệt dựa vào lưng ghế – Hải Cốc không phải là thành phố hàng đầu, nên việc làm ăn cũng chỉ thế thôi. Chờ đã, đã bắt đầu rồi à?
– Đúng thế.
– Gọi gì trước đã. Tôi muốn một ly Latte Sữa đậu, hai anh uống gì?
– Tôi chọn. – Ân Nhận vui vẻ nói chen vào – Tôi muốn một kem bánh quế chocolate, anh Chung thì sao?
– Cho một ly sữa bò nóng, không đường.
Lâm Bội: “…”
Tại sao chỉ có cô không hợp thế này, biết trước thì cô đã hẹn gặp ở cửa hàng đồ uống lạnh rồi.
Ân Nhận không ngạc nhiên, y cũng đã đoán được đại khái phong cách ẩm thực của Chung Thành Duyệt.
Cho dù ở nhà ăn Thức An hay ở đây, Chung Thành Duyệt đều ăn thanh đạm cân bằng, không ăn ít cũng không ăn quá no, khá kiềm chế trên phương diện lựa chọn ẩm thực, không ăn bánh ngọt hay những thức ăn nhiều dầu mỡ như gà rán.
Chẳng trách thân thể lại khỏe mạnh như vậy, hơn nữa trước giờ cũng không giành đồ ăn y thích.
Ban này ánh sáng dồi dào, làn da của người này còn trắng trong hơn Lâm Bội đã trang điểm. Đang vào giữa hè, khác với những người đàn ông toàn mùi mồ hôi ở xung quanh, hơi thở của Chung Thành Duyệt mang cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lâm Bội dần dần di chuyển sự chú ý sang người Chung Thành Duyệt, có lẽ hiện tại cô đang cần cảm giác yên tâm nhẹ nhàng và không kích thích này.
– Để cảm ơn cô đã phối hợp điều tra, tiền đồ uống sẽ do Thức An chi trả. – Chung Thành Duyệt gọi món xong, nhanh chóng quay về chủ đề chính – Cô Lâm này, quan hệ giữa cô và Cao Mộng Vũ là gì…?
Lâm Bội vô thức nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, cô vò vò góc khăn như lên cơn thần kinh:
– Chúng tôi học chung cấp hai, cấp ba với nhau, nhưng mà khi ấy còn chưa thân. Tôi học đại học ngoài tỉnh, quay về làm việc mới nói chuyện với cô ấy.
Tiếp theo không cần Chung Thành Duyệt hỏi, cô tự nói tiếp.
– Khoảng tầm hai, ba năm trước, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở bệnh viện thú cưng. Mèo nhà tôi bị ốm, trùng hợp làm sao cô ấy cũng mang mèo đi kiểm tra sức khỏe. Sau này thỉnh thoảng chúng tôi lại nói chuyện về mèo, dần dần nói sang chuyện cuộc sống… ừm, chúng tôi có thể coi như bạn bè.
Chung Thành Duyệt dừng động tác nhấm sữa bò, Ân Nhận ngậm thìa kem trong miệng.
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của hai người, cô cũng bất đắc dĩ:
– Mộng Vũ rất hướng nội, cho dù chúng tôi cùng một thành phố nhưng cô ấy cũng không thích ra ngoài chơi lắm. Chúng tôi nói chuyện với nhau trên Wechat thì nhiều, song chẳng tụ tập ở ngoài được mấy lần.
Ân Nhận ngửi mùi quỷ sát còn mới trên người cô, buông thìa nhỏ xuống:
– Cô chủ động tới tìm chúng tôi… chị có suy đoán gì về chuyện Cao Mộng Vũ biến mất hả?
– Đúng! – Không biết tại sao, Lâm Bội bất thình lình trở nên kích động – Chắc chắn là Tạ Siêu! Anh ta là tên biến thái, chết rồi còn hại người!
Kích động quá mức khiến cô ho sù sụ, phải uống liên tục mấy ngụm cà phê. Sau một tiếng thở dài, Lâm Bội lấy lọ thuốc trong túi xách ra, nuốt tận mấy viên.
– Tôi đã nói với cảnh sát rồi nhưng bọn họ không tin tôi. Các anh nhất định phải điều tra Tạ Siêu đi.
Chung Thành Duyệt và Ân Nhận đều im lặng.
Có thể hiểu được tại sao cảnh sát lại không tin, đa phần bọn họ là những đồng chí đảm nhiệm vị trí khoa học, mà kẻ tình nghi Tạ Siêu đã bị hỏa thiêu rồi.
– Cô nói tiếp đi. – Ân Nhận nói.
Quỷ sát trên người Lâm Bội nồng nặc, hơn nữa còn tràn ngập ác ý. Cho dù tình huống này có liên quan đến chuyện Cao Mộng Vũ mất tích hay không, y đều có thể bắt mấy con lệ quỷ nộp lên trên.
Đây chính là thành tích dâng lên tận miệng! Ân Nhận dâng trào cảm xúc, nhét một thìa kem vào miệng.
– Thời cấp ba, cô ấy và Tạ Siêu rất nổi tiếng trong khóa tôi. Hai người họ là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt. Thành tích của Mộng Vũ khá ổn, còn Tạ Siêu thì toàn đội sổ, chỉ biết dẻo miệng thôi.
Lâm Bội uống thuốc xong, tiếp tục vò khăn giấy như lên cơn.
– Vốn dĩ Mộng Vũ có thể học một trường đại học tốt hơn, nhưng vì Tạ Siêu nên cô ấy mới ở lại Hải Cốc. Năm ngoái cô ấy nói với tôi, cô ấy hơi hối hận.
– Mấy năm nay thị trường nhà đất không tệ, Tạ Siêu có việc làm, cũng kiếm được ít nhất mấy chục căn nho nhỏ. Mộng Vũ làm nhân viên giao dịch, lương tháng hơn bốn nghìn. Bọn họ ở chung hai năm, Tạ Siêu luôn sai bảo cô ấy như giúp việc… Mộng Vũ kiếm được ít, đã thế công việc còn vất vả, nếu thực sự không còn cách nào nữa thì bỏ đi cũng được, nhưng vấn đề là Tạ Siêu xem thường cô ấy.
Chung Thành Duyệt biết rõ điểm này.
Trong nhật ký trò chuyện trên Wechat, hai người đã từng cãi nhau vấn đề ấy. Cho dù Tạ Siêu có nhàn rỗi thì mười ngón tay cũng chẳng đụng nước mùa xuân. Ấy vậy mà hễ Cao Mộng Vũ dám đưa ra ý kiến, kết cục của cuộc cãi vã đều là “cô kiếm được mấy đồng tiền, không nhìn xem ai mới là người nuôi cái nhà này”, hoặc “không có thời gian làm việc mà lại có thời gian nuôi mèo à?”.
Cuối cùng Cao Mộng Vũ chỉ im lặng.
– Sau đó Tạ Siêu chơi cổ phiếu lỗ cả vốn lẫn lãi, tính tình nóng nảy, hai người suốt ngày cãi nhau. Tiếp đó xảy ra một chuyện… Tạ Siêu bóp chết Thất Thất. Thất Thất chính là chú mèo mà Mộng Vũ nuôi khi vừa vào đại học, tình cảm rất sâu nặng. Mộng Vũ từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nhưng chú mèo không đáng giá tiền, cô ấy cũng không có chứng cứ…
– Cô Lâm, chuyện này chúng tôi đã biết cả rồi. – Chung Thành Duyệt cắt ngang lời kể dông dài của Lâm Bội – Cô nói về tình huống bất thường trước đi.
Lâm Bội nghẹn họng.
Oa, Ân Nhận cảm thán. Chung Thành Duyệt thực sự mang tới cho y cảm giác an toàn trên tất cả phương diện. Không chỉ có thị lực bằng 0, cách đối nhân xử thế còn kém hơn cả con quỷ vừa đào đất chui lên như y. Cho dù làm quỷ hay giả làm người thì cũng rất khó lộ đuôi trước một người thế này.
Y lại muốn tiếp tục làm bạn hợp tác cùng Chung Thành Duyệt rồi, toàn thân người này toát lên hơi thở an toàn và đáng tin cậy.
Ân Nhận cười rạng rỡ:
– Anh Chung muốn nói là chúng tôi đã tìm hiểu về tình huống của chị Cao rồi. Trông chị có vẻ rất mỏi mệt, chúng ta thảo luận vấn đề bất thường trước, chị cũng có thể về nghỉ ngơi sớm.
Lâm Bội quay sang tập trung nhìn Ân Nhận, vành mắt ươn ướt:
– Được.
– Lúc trước Tạ Siêu luôn tới quấy rầy làm phiền Mộng Vũ, Mộng Vũ thường tìm tôi tâm sự, nghe có vẻ cô ấy rất đau khổ, vậy mà khi tôi hỏi rốt cuộc Tạ Siêu đã làm những gì thì cô ấy không nói. Không phải kiểu lảng tránh không nói mà cảm giác như “không dám nói”.
Đúng là điểm đáng ngờ mà bọn họ phát hiện.
Chung Thành Duyệt lên tinh thần, anh uống một hơi hết sạch sữa bò, lắng nghe rất chăm chú. Còn Ân Nhận, ly kem cỡ lớn của y đã trống không từ đời nào, trong ly chỉ còn lại một lớp bơ mỏng.
Có trời mới biết y đã khéo léo nhã nhặn ăn sạch nó thế nào, ngay cả Lâm Bội ngồi đối diện cũng không nhận ra.
Lâm Bội lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện với Cao Mộng Vũ. Nhìn thời gian cũng là lúc Tạ Siêu chết chưa lâu.
[Vũ Mao Miêu đã thu hồi một tin nhắn.]
[LadyBub: Tốt mà, cũng đâu cần phải thu hồi chứ?]
[Vũ Mao Miêu đã thu hồi một tin nhắn.]
[LadyBub: Không cần miễn cưỡng, cứ theo thói quen của cậu là được thôi.]
[Vũ Mao Miêu: Tớ không dám ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, hương hoa hồng ở khắp mọi nơi]
[Vũ Mao Miêu: Tớ hơi sợ, gần đây cậu có rảnh không?]
Đây là nội dung đoạn trò chuyện cuối cùng của hai người.
– Lúc đó công việc của tôi bận rộn cho nên không trả lời cô ấy. Sau này cô ấy không liên lạc gì với tôi nữa, tôi còn tưởng rằng…
Lâm Bội lắc đầu.
– Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Hai câu cô ấy thu hồi về, một câu là nói với tôi Tạ Siêu đã chết rồi, một câu là cô ấy luôn cảm thấy Tạ Siêu vẫn chưa chết. Cô ấy cũng không muốn để lại tin nhắn có nhắc tới Tạ Siêu.
Hai người nghe rất nghiêm túc, Lâm Bội dở khóc dở cười:
– Còn về chuyện tại sao tôi lại nói là Tạ Siêu làm… tôi biết nghe có vẻ rất vô lý, nhưng tôi có chứng cứ, hai anh có thể đi chung với tôi một chuyến không.
– Tất nhiên./ Không thành vấn đề.
Hai người hai miệng một lời.
Khác với tưởng tượng của Ân Nhận, Lâm Bội không đi quá xa. Cô chỉ bảo Ân Nhận và Chung Thành Duyệt đi theo sau cách cô chừng hai mươi mét. Một mình cô rời khỏi cửa hàng, rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh trung tâm thương mại.
Ngõ nhỏ này là ngõ cụt, chỉ có cửa sau của một số cửa hàng. Kiến trúc của các cửa hàng so le không đều, xung quanh bẩn thỉu, tầm nhìn hạn chế.
Lâm Bội đi tới tận cuối ngõ nhỏ, đứng im không cử động như thể đang chờ đợi điều gì.
Hai người cũng dừng bước theo, nấp sau một góc nhà thò ra ngoài.
Ân Nhận híp mắt nhìn.
Không khí xung quanh Lâm Bội dần dần vặn vẹo, xuất hiện một lệ quỷ mặc đồ Âu, tay cầm bó hoa.
Bộ đồ Âu của lệ quỷ cắt may rất tệ, có thể nhận ra giá thành không cao. Nó đeo một đôi găng tay trắng quá mức cùng một chiếc mặt nạ có màu trắng tương tự, chiếc mũ phớt che kín cả đầu.
Trên lỗ thủng của mặt nạ không có mắt mũi, chỉ có một màu tối đen trống rỗng. Cùng lúc đó, nó còn ôm trong lòng một thứ hình dáng giống với bó hoa.
Giấy bọc xinh đẹp có thắt nơ, bao quanh nội tạng thối rữa vụn nát. Chúng khô cứng lại nứt toác ra, nhìn từ xa giống hệt một đóa hoa.
Chỉ trong phút chốc, hương hoa hồng thơm nồng bung tỏa, chúng cưỡng chế tràn vào trong xoang mũi, tựa hồ ngay lập tức chuyển thành một mùi hôi tanh. Quỷ sát đỏ đen như những giọt máu, không ngừng chuyển động bên trên bó hoa tựa cơn mưa phùn sai hướng.
Lệ quỷ đứng sâu trong chỗ tối, cách Lâm Bội chừng hai ba bước. Nó tỏa ra sát khí và ác ý không hề giấu giếm, giữa ngày hè nóng nực, vậy mà không khí trong ngõ nhỏ lại lạnh lẽo lạ thường.
[…bên ngoài lạnh lắm, hương hoa hồng ở khắp mọi nơi.]
Tình huống hoàn toàn khớp với miêu tả của Cao Mộng Vũ, thậm chí đến cả Chung Thành Duyệt cũng bị ảnh hưởng:
– Nơi này mát thật ấy.
Ân Nhận cảm khái, đích thị là một lệ quỷ vô cùng mạnh, thích hợp ăn chung với sundae chocolate.
Song, nghĩ đến việc phải đóng gói nó lại mang về lấy thành tích, Ân Nhận từ bỏ ý nghĩ dùng nó phối đồ ăn.
Lâm Bội không ngừng run rẩy, ôm hai tay dưới ánh mặt trời, dường như lạnh thấu xương.
– Các anh có ngửi thấy không? – Răng cô va vào nhau lập cập – Mùi hoa hồng rất nồng, xung quanh rất lạnh, còn có cả bóng đen kia nữa! Có nhìn thấy không… mỗi khi tôi đi đến nơi ít người thì nó lại xuất hiện…
Lâm Bội đảo mắt, cắn môi trắng bệch, nhưng luồng khí toát ra từ môi không chuyển thành khói trắng. Giọng cô không lớn, giống như đang lẩm bẩm, tuy nhiên Ân Nhận vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng.
– Bốn năm hôm nay rồi, không hôm nào tôi ngủ ngon… tôi nói với người khác, bọn họ đều tưởng rằng tôi điên rồi. Tôi không điên, tôi không điên, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi…
Xem ra cô ấy không nhìn rõ dáng vẻ của lệ quỷ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Lệ quỷ chẳng thèm đếm xỉa gì tới Ân Nhận và Chung Thành Duyệt, nó nhìn chằm chằm Lâm Bội, cổ họng phát ra âm thanh rầm rì không rõ nghĩa. Bó “hoa hồng” nội tạng không ngừng tỏa ra sát khí, cách mặt Lâm Bội ngày càng gần.
Giọng Lâm Bội cũng càng ngày càng nhỏ đi, cô lảo đảo tại chỗ, suýt nữa thì ngã xuống.
Nhìn từ xa thì chẳng khác nào một người đàn ông đang đưa hoa cho cô gái mình yêu mến. Quỷ sát bắn lên mặt Lâm Bội ngày càng nhiều, chúng nó nhanh chóng xâm nhập vào da cô, hóa thành từng luồng tơ máu đen đỏ.
Là một người bình thường tin vào quỷ thần, hơn nữa trạng thái tinh thần còn không tốt, Lâm Bội chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Ân Nhận huơ huơ điện thoại, ra hiệu cho Chung Thành Duyệt liên lạc với Lương Sam. Ngay sau đó y vội bước lên trước, nhanh nhẹn chen giữa một người một quỷ.
Ân Nhận quay lưng lại với lệ quỷ, quan tâm đỡ Lâm Bội lên:
– Chị Lâm, chị không sao chứ?
Ân Nhận chắn bó hoa kia, Lâm Bội cảm thấy hít thở thuận lợi hơn nhiều. Đôi mắt cô mất đi tiêu cự, khẽ lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Ân Nhận.
Lệ quỷ phát ra tiếng cười châm chọc mơ hồ, nó vòng qua Ân Nhận, tiếp tục tấn công Lâm Bội. Ngay sau đó…
Lệ Quỷ: Hỏi chấm.
Nó phát hiện mình không thể cử động.
Gót chân Ân Nhận giẫm mạnh lên mu bàn chân nó, lệ quỷ không cảm nhận được đau đớn nhưng nó không thể di chuyển nửa bước.
Nó tức giận dùng bó hoa quất vào đầu Ân Nhận, song Ân Nhận vẫn bình thường như chẳng bị ảnh hưởng gì. Sát khí bắn ra từ bó hoa không tổn thương mảy may đến người trước mặt. Vậy mà y còn cố tình giả vờ không nhìn thấy lệ quỷ, miệng lẩm bẩm mấy lời vô dụng “Chúng tôi nhất định sẽ xem trọng manh mối chị cung cấp”, “Về nhà uống nhiều nước ấm, thông gió nhiều hơn”.
Đáng tiếc cho dù lệ quỷ có oán hận đến mấy cũng vô ích, bàn chân kia giống như một cây cọc, đóng chặt nó tại chỗ.
Đến khi Lâm Bội ổn lại rồi, Ân Nhận vẫn không chịu buông chân ra.
Y đứng yên tại chỗ không cử động, cẩn thận tiếp tục:
– Chị Lâm đã đỡ hơn chút nào chưa? Tôi ngửi thấy mùi hoa hồng, không khí xung quanh cũng rất bất thường.
Lệ quỷ: Giả vờ, mày cứ giả vờ tiếp đi.
Lâm Bội không hề nhận ra:
– Từ ngày Mộng Vũ mất tích, mỗi khi tôi ở một mình đều như vậy… lạnh tới mức không ngủ được, ra ngoài thì xui xẻo… chắc chắn là Tạ Siêu, hại Mộng Vũ còn chưa đủ, anh ta còn muốn giết cả tôi…
– Tại sao gã lại gây rắc rối cho cô?
– Tôi từng nhắc chuyện thi học thạc sĩ với Mộng Vũ một lần, cô ấy nghe luôn.
Lâm Bội cười yếu ớt.
- Tạ Siêu biết chuyện này, còn lập mấy clone Wechat mắng chửi tôi, treo số điện thoại của tôi lên mấy trang Web vớ vẩn. Hai người chia tay vì chuyện Mộng Vũ muốn thi học thạc sĩ, trong mắt anh ta, chắc chắn tôi là đầu sỏ.
Ân Nhận hồi tưởng một lát, móc điện thoại của mình ra.
“Anh em ơi, chàng trai hoa hồng thực sự rất nặng tình!”
Video quen thuộc, nam streamer giả mù sa mưa gạt nước mắt, một người đàn ông đứng trong bối cảnh đen trắng, người đàn ông này có hình tượng giống hệt với lệ quỷ.
Video này mới được đăng hai ngày gần đây, trên hình ảnh gắn dòng chữ vàng bắt mắt: Chấn động Đông Hà, chàng trai hoa hồng bất hạnh qua đời!
– Anh ta là Tạ Siêu hả? – Ân Nhận chỉ vào người đàn ông trong bối cảnh đen trắng.
Lâm Bội giật mình:
– Không phải, không…
Cô bỗng sững người mấy giây.
– … Tôi không biết, tôi, tôi…
Môi Lâm Bội run lên dữ dội, hai mắt cô trợn tro, dường như bị kích thích gì mạnh lắm. Thấy trạng thái cô không ổn, Chung Thành Duyệt gọi điện thoại xong cũng bước lên trước, điện thoại vẫn cầm trong tay phải.
– Suỵt, không sao. Lát nữa nói sau cũng được. – Ân Nhận an ủi cô – Đợi lát nữa đồng nghiệp phụ trách chuyên môn của chúng tôi sẽ tới, anh…
Ân Nhận quay đầu, âm thanh im bặt.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có người tông mở cửa sau của cửa hàng gần bọn họ nhất.
Đó là một người đàn ông gầy trơ xương, mặc áo sơ mi bẩn thỉu. Cửa sau mở ra, động tác của anh ta không hề dừng lại.
Người đàn ông lao về phía Chung Thành Duyệt, hai mắt anh ta lồi ra, lưỡi dao trong tay phải lóe lên luồng sáng lạnh.
Hết chương 14
Lời tác giả:
Tiểu Chung, hả!
Nói đến mùi thuốc lá… kỳ thực là một người không hút thuốc, tôi không get nổi cách viết “mùi thơm thuốc lá” trong tác phẩm văn học.
Tôi chỉ cảm thấy mùi thuốc rất hôi _(:з」∠)_ phê bình sếp Phù vì điều này!