Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 86: Phiền toái [2]




Lúc này ở kinh thành, ánh mặt trời ấm áp.
Trước cửa Lâm Tiên lâu tối nổi danh kinh thành vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ, hoan thanh tiếu ngữ , trong đại đường Lâm Tiên lâu lý vẫn có một đội ngũ thật dài đứng xếp hàng , chờ bài hào.
Xuyên qua đại đường, đó là một hoa viên khéo léo, giữa hoa viên có một hồ nước, nở đầy hoa súng màu trắng hồng nhạt, giữa hồ lại có bốn cây cột , chống đỡ một tòa vũ đài nho nhỏ , trên vũ đài, mỹ nhân gảy đàn mà xướng, tiếng đàn uyển chuyển hàm xúc, thanh âm mỹ nhân giống như hoàng anh xuất cốc, thật là tuyệt vời. Mà quanh hồ nước còn có vài đường mòn nhỏ uốn lượn để đi ra, đường mòn thực ngắn , có con đường ở cuối đường có một tòa đình thai phủ kín bằng sa mạn ( vải che mỏng ) , hoặc là một tòa tiểu lâu rất độc đáo. Mặc kệ đình thai hay là tiểu lâu, đều có thể nhìn thấy mỹ nhân gẩy đàn mà xướng trên vũ đài.
Lúc này, ngay ở cuối con đường kéo dài tới hướng bắc , trong một tòa đình thai phủ kín bởi những sa mạn tử sắc.
Một lão giả độc tọa.
Lão giả tuổi chừng năm mươi có hơn , khuôn mặt nghiêm túc lại đủ uy nghiêm, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang cân nhắc cái gì. Trước mặt cứ việc bày thức ăn thiên kim khó cầu, nhưng lão giả tựa hồ không có ăn uống gì, cứ không ngừng rót rượu độc ẩm. Cho đến khi có một người xốc lên sa mạn đi đến.
Người tới tuổi chừng ba mươi, bào phục đỏ thẫm, khăn chít đầu màu thâm lam, khuôn mặt tuấn tú ôn nhã, thân hình thon dài, trong cử chỉ khó nén ung dung phong nhã, trên mặt mang theo tươi cười hơi nhạt làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong.
“Vãn sinh Trương Minh Thụy bái kiến Phương bá phụ, xin thỉnh an Phương bá phụ.” Người tới cung kính khom người chỉ lễ, vẻ mặt rất khiêm cung.
Nhưng lão giả cũng là vẻ mặt nghiêm nghị đứng dậy, cũng khom người chỉ lễ “Lão hủ không dám chịu đại lễ này. Thừa tướng đại nhân đa lễ .”
Người tới, cũng chính là Trương Minh Thụy hơi hơi đứng dậy, khuôn mặt tựa hồ có chút bất đắc dĩ “Bá phụ luôn đa lễ như thế.”
Lão giả thần sắc thản nhiên, vẫn cầm tay chỉ lễ như cũ “Lễ là đại đạo , đâu thể khinh nhờn.”
Trương Minh Thụy mỉm cười “Đối Minh Thụy mà nói, bá phụ chính là bá phụ.” Một câu cuối cùng có chút ý vị thâm trường.
Mà lão giả cũng không biết là có nghe ra ý vị thâm trường này hay không , chỉ hơi hơi cúi đầu, trầm mặc để đáp lại.
Trương Minh Thụy cũng tựa hồ lơ đểnh, quét mắt thức ăn trên bàn, nhẹ giọng hỏi “Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị bá phụ sao ?”
“Không, đồ ăn Lâm Tiên lâu thiên kim khó cầu. Sao có thế không ngon ?” Lão giả cung kính đáp .
Trương Minh Thụy ảm đạm cười, nâng tay ra hiệu “Bá phụ, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện , được không ?”
Lão giả cung kính khom người “Thừa tướng đại nhân , thỉnh.”
“Bá phụ thỉnh.”
Đợi hai người ngồi xuống, Trương Minh Thụy chậm rì rì nói “Nếu không phải đồ ăn Lâm Tiên lâu không hợp khẩu vị của bá phụ, thì phải là do trong lòng bá phụ có sự?”
Lão giả khẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Minh Thụy, vẻ mặt trịnh trọng “Hạ quan cả gan hỏi thừa tướng đại nhân một câu, hiện tại, nhị hoàng tử vẫn bình an?”
Trương Minh Thụy cười “Bá phụ, nếu hiện tại nhị hoàng tử thân hãm hiểm cảnh, vậy Minh Thụy còn có thể ngồi ở nơi này sao?”
Lão giả có chút đăm chiêu gật đầu , rồi lại ngưng trọng nói “Hạ quan tối hôm qua thu được cấp báo, Quảng Vực Huyền, Thổ Mộc Huyền hiện tại đã biến thành một mảnh đại dương mênh mông , chỉ có một số ít dân chúng chạy ra được , đại đa số dân chúng sinh tử không rõ. Lưu Sa Huyền hiện tại cũng đã thành cô đảo, tình huống bên trong thì bên ngoài không thể biết được , mà, hộ bộ thị lang Phương Tung, trưởng tử của ta lúc trước có nán lại Quảng Vực Huyền, hiện tại cũng sinh tử không rõ. Nhị hoàng tử hiện giờ lại ở nơi nguy hiểm kia để cứu tế , liệu có quá mức nguy hiểm hay không ? Đặc biệt hiện tại Lưu Sa Huyền lại cũng thành cô đảo …..”
Trương Minh Thụy ra vẻ thản nhiên, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm thanh ngữ nhẹ , nói “Bá phụ đừng sốt ruột, ta có thể cam đoan nhị hoàng tử hiện tại là tuyệt đối an toàn , điểm ấy bá phụ cứ an tâm đi, về phần Tung ca, ta cũng đã gửi thư cho nhị hoàng tử , hy vọng nhị hoàng tử có thể sớm ngày tìm được Tung ca.”
Lão giả đối đáp án này tựa hồ không quá vừa lòng, ninh mi không nói, sau một lúc lâu, mới cung kính đứng dậy “Nếu thừa tướng đại nhân đã minh bạch trong lòng , vậy hạ quan sẽ không nhiều lời . Hạ quan trong nhà còn có việc gấp, như vậy , cáo từ .”
Trương Minh Thụy đứng dậy, mỉm cười “Như thế, Minh Thụy sẽ không giữ bá phụ ở lâu , bá phụ đi hảo.”
Lão giả lại cung kính chỉ lễ, liền cũng không quay đầu lại mà bước rời đi.
Đợi nhìn thấy lão giả biến mất ở cửa hoa viên, Trương Minh Thụy mới một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên, thủ vuốt ve phật châu trên cổ tay, đem phật châu trên cổ tay chậm rãi nâng lên, đặt lên bên miệng, thấp giọng lẩm bẩm “Hạo Nhiên, cha ngươi vẫn thực lo lắng cho ngươi…… Quanh co lòng vòng muốn nghe được tình huống của ngươi…… Chỉ là, ta không thể nói……”
*********
Lão giả nhanh chóng rời khỏi Lâm Tiên lâu, khom người lên kiệu. Cỗ kiệu của lão giả rất lớn, bên trong đã có một nam nhân tâm ba lăm đang ngồi sẵn.
Nam nhân vừa thấy lão giả, liền vội nâng tay nâng lão giả ngồi vào cỗ kiệu.
“Cha, thế nào ?” Đợi lão giả ngồi vào kiệu, nam nhân liền vội vàng thấp giọng hỏi, khuôn mặt nam nhân cố gắng duy trì nghiêm túc, nhưng vẫn che dấu không được nôn nóng cùng lo lắng như cũ.
“Kính Nhiên, ngươi nghe, đối Trương Minh Thụy, ngươi hay nên cẩn thận nhiều hơn.” Lão giả ngồi vào kiệu sau, hơi hơi suyễn suyễn khẩu khí, mới thấp giọng nói, ngữ khí rất nghiêm túc.
Nam nhân, cũng chính là Phương Kính Nhiên sửng sốt, lập tức thấp giọng nói “Cha, thừa tướng đại nhân không chịu nói gì sao ?”
“Ha hả……” Lão giả hơi hơi cười lạnh “Hắn biết rõ hôm nay ta đến Lâm Tiên lâu là vì cái gì, lại vẫn một chữ không chịu lộ ra, không đơn giản chỉ là không chịu nhiều lời chuyện của Hạo Nhiên, ngay cả tin tức đại ca ngươi cũng không chịu lộ ra!” Lão giả nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã áp lực phẫn nộ.
Phương Kính Nhiên khẽ nhíu mày “Cha, hiện tại kia Quảng Vực – Thổ Mộc -Lưu Sa , tam huyền cơ hồ thành đất bị phong bế, chẳng những thám tử Phương gia của chúng ta không vào được, theo ta được biết, các gia tộc khác cũng khó đi vào, tin tức Thiết gia tuy rằng giữ thật sự nghiêm mật, theo như người ta đồn, Thiết Mộc hiện tại cũng bị vây ở Lưu Sa Huyền…… Có lẽ, thừa tướng đại nhân không biết chăng ?”
Lão giả nhíu mày nhìn về phía Phương Kính Nhiên, mặt mày đầy hờn giận “Kính Nhiên, ta biết ngươi cho tới nay đều thực kính phục Trương Minh Thụy kia, nhưng là, Hạo Nhiên nói rất đúng , mặc kệ lập trường của chúng ta như thế nào, nhị hoàng tử đảng cũng thế, tam hoàng tử phái cũng tốt, Phương gia chúng ta vẫn là người một nhà!! Hiện tại, đại ca ngươi cùng Hạo Nhiên sinh tử chưa biết, ngươi sao còn vì Trương Minh Thụy kia nói tốt?”
Phương Kính Nhiên cười khổ “Cha, ta không phải vì thừa tướng đại nhân nói lời hay, cho tới nay ta đều chỉ cảm thấy, thừa tướng đại nhân đối Hạo Nhiên vẫn lưu một phần nghĩa khí năm đó…… Bằng không, Hạo Nhiên cũng sẽ không đem nửa miếng ngọc bội trọng yếu như vậy phó thác cho hắn……”
Lão giả nghe vậy ngẩn ra, lập tức đắn đo nửa ngày, lại thở thật dài “Trương Minh Thụy kia tâm tư quỷ bí khó dò, mười mấy năm qua, ta cùng hắn đánh vô số giao tế, còn nhìn không ra tâm tư của hắn……”
Phương Kính Nhiên cũng nhíu mày cân nhắc , hắn cũng nhìn không thấu tâm tư thừa tướng đại nhân, nhưng, hắn cũng nhớ rõ ngày ấy, thời điểm thừa tướng đại nhân nhờ hắn mang cho Hạo Nhiên hai hũ nữ nhi hồng, trên mặt thừa tướng đại nhân tràn đầy tươi cười……
Mười mấy năm qua , hắn nhìn thấy vô số tươi cười của thừa tướng đại nhân, nhưng chỉ có tươi cười ngày ấy, mới giống như nụ cười lúc bọn họ mới quen, nụ cười mà thừa tướng đại nhân cười với Hạo Nhiên —
Chân thực , không có nửa điểm tạp chất, tươi cười thuần túy vui vẻ.
Lúc ấy, hắn mơ hồ hiểu được một chuyện, mặc kệ lúc trước lý do đoạn tuyệt là cái gì, trường hợp lúc đoạn tuyệt có bao nhiêu đau đớn làm cho người ta khổ sở bi ai, mặc kệ lúc trước Trương Minh Thụy thật sự phản bội Hạo Nhiên hay không, mặc kệ hiện tại lập trường bọn họ có bao nhiêu đối lập, Hạo Nhiên đối Trương Minh Thụy, đều tuyệt đối là người đặc biệt !
Cho nên, Trương Minh Thụy năm đó có thể vì Hạo Nhiên thú muội muội Như Ngọc quý phi, năm đó có thể vì Hạo Nhiên làm nhiều như vậy, tuy rằng còn có rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều khó hiểu, nhưng trong lòng Phương Kính Nhiên ẩn ẩn yên tâm một chuyện , Hạo Nhiên vô sự, thừa tướng đại nhân hẳn sẽ không ngồi xem Hạo Nhiên gặp chuyện không may, nhưng thật ra đại ca……
Phương Kính Nhiên mặt nhăn mày nhíu , đại ca , ngàn vạn lần phải bình an mới tốt……
Mà lúc này, lão giả đột nhiên nhắm lại hai mắt, vẻ mặt mỏi mệt mở miệng “Kính Nhiên, từ sớm mai ngươi dọn tới tổ từ đi , trước khi đại ca ngươi không có tin tức , ngươi không được rời đi tổ từ.” ( tổ từ : từ đường thờ tổ tiên )
Phương Kính Nhiên biến sắc “Cha!!”
Đến trụ ở tổ từ ? Đây là đem hắn trở thành người thừa kế dự bị của Phương gia sao?! Ở gia tộc , nếu trưởng tử là người thừa kế xảy ra bất trắc, nhị trưởng tử phải dọn tới tổ từ ở , đợi sau khi xác định chuẩn tin tức của trưởng tử thừa kế, hoặc là chuẩn bị nghi thức kế thừa, hoặc là rời đi tổ từ thoái vị cấp cho trưởng tử…… Chính là, đại ca không có việc gì ! Hơn nữa hiện tại đại ca sinh tử chưa biết, liền làm như vậy?! Đối đại ca được không?!
[ Nguyệt : Trưởng tử là con vợ cả , còn thứ tử là con vợ lẽ / thiếp ]
“Cha! Ta không đáp ứng! Đại ca hắn –”
“Câm miệng!!” Lão giả đột nhiên mở hai mắt, nghiêm khắc trừng hướng Phương Kính Nhiên, sau một lúc lâu, khuôn mặt như già thêm cả chục tuổi , mệt mỏi nói “Đây là vì gia tộc, vì Phương gia……”
Phương Kính Nhiên nhất thời cả người vô lực nản lòng ngã ngồi.
************
Lưu Sa Huyền ……
Bãi đất , chỗ tránh nạn lâm thời .
Mặc Tam nhíu mày hơi hơi buông lỏng tay ra, vốn ôm thắt lưng Hứa Vị, sửa thành quàng vai Hứa Vị, quay đầu nhìn về phía cửa lều vải, thấp giọng nói “Vị Vị, Thiết Mộc đang tới chỗ chúng ta .”
Hứa Vị ngẩn ra, lập tức nhíu mày “Hay là có chuyện gì rồi ?”
Mặc Lúc này ở kinh thành, ánh mặt trời ấm áp.
Trước cửa Lâm Tiên lâu tối nổi danh kinh thành vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ, hoan thanh tiếu ngữ , trong đại đường Lâm Tiên lâu lý vẫn có một đội ngũ thật dài đứng xếp hàng , chờ bài hào.
Xuyên qua đại đường, đó là một hoa viên khéo léo, giữa hoa viên có một hồ nước, nở đầy hoa súng màu trắng hồng nhạt, giữa hồ lại có bốn cây cột , chống đỡ một tòa vũ đài nho nhỏ , trên vũ đài, mỹ nhân gảy đàn mà xướng, tiếng đàn uyển chuyển hàm xúc, thanh âm mỹ nhân giống như hoàng anh xuất cốc, thật là tuyệt vời. Mà quanh hồ nước còn có vài đường mòn nhỏ uốn lượn để đi ra, đường mòn thực ngắn , có con đường ở cuối đường có một tòa đình thai phủ kín bằng sa mạn ( vải che mỏng ) , hoặc là một tòa tiểu lâu rất độc đáo. Mặc kệ đình thai hay là tiểu lâu, đều có thể nhìn thấy mỹ nhân gẩy đàn mà xướng trên vũ đài.
Lúc này, ngay ở cuối con đường kéo dài tới hướng bắc , trong một tòa đình thai phủ kín bởi những sa mạn tử sắc.
Một lão giả độc tọa.
Lão giả tuổi chừng năm mươi có hơn , khuôn mặt nghiêm túc lại đủ uy nghiêm, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang cân nhắc cái gì. Trước mặt cứ việc bày thức ăn thiên kim khó cầu, nhưng lão giả tựa hồ không có ăn uống gì, cứ không ngừng rót rượu độc ẩm. Cho đến khi có một người xốc lên sa mạn đi đến.
Người tới tuổi chừng ba mươi, bào phục đỏ thẫm, khăn chít đầu màu thâm lam, khuôn mặt tuấn tú ôn nhã, thân hình thon dài, trong cử chỉ khó nén ung dung phong nhã, trên mặt mang theo tươi cười hơi nhạt làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong.
“Vãn sinh Trương Minh Thụy bái kiến Phương bá phụ, xin thỉnh an Phương bá phụ.” Người tới cung kính khom người chỉ lễ, vẻ mặt rất khiêm cung.
Nhưng lão giả cũng là vẻ mặt nghiêm nghị đứng dậy, cũng khom người chỉ lễ “Lão hủ không dám chịu đại lễ này. Thừa tướng đại nhân đa lễ .”
Người tới, cũng chính là Trương Minh Thụy hơi hơi đứng dậy, khuôn mặt tựa hồ có chút bất đắc dĩ “Bá phụ luôn đa lễ như thế.”
Lão giả thần sắc thản nhiên, vẫn cầm tay chỉ lễ như cũ “Lễ là đại đạo , đâu thể khinh nhờn.”
Trương Minh Thụy mỉm cười “Đối Minh Thụy mà nói, bá phụ chính là bá phụ.” Một câu cuối cùng có chút ý vị thâm trường.
Mà lão giả cũng không biết là có nghe ra ý vị thâm trường này hay không , chỉ hơi hơi cúi đầu, trầm mặc để đáp lại.
Trương Minh Thụy cũng tựa hồ lơ đểnh, quét mắt thức ăn trên bàn, nhẹ giọng hỏi “Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị bá phụ sao ?”
“Không, đồ ăn Lâm Tiên lâu thiên kim khó cầu. Sao có thế không ngon ?” Lão giả cung kính đáp .
Trương Minh Thụy ảm đạm cười, nâng tay ra hiệu “Bá phụ, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện , được không ?”
Lão giả cung kính khom người “Thừa tướng đại nhân , thỉnh.”
“Bá phụ thỉnh.”
Đợi hai người ngồi xuống, Trương Minh Thụy chậm rì rì nói “Nếu không phải đồ ăn Lâm Tiên lâu không hợp khẩu vị của bá phụ, thì phải là do trong lòng bá phụ có sự?”
Lão giả khẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Minh Thụy, vẻ mặt trịnh trọng “Hạ quan cả gan hỏi thừa tướng đại nhân một câu, hiện tại, nhị hoàng tử vẫn bình an?”
Trương Minh Thụy cười “Bá phụ, nếu hiện tại nhị hoàng tử thân hãm hiểm cảnh, vậy Minh Thụy còn có thể ngồi ở nơi này sao?”
Lão giả có chút đăm chiêu gật đầu , rồi lại ngưng trọng nói “Hạ quan tối hôm qua thu được cấp báo, Quảng Vực Huyền, Thổ Mộc Huyền hiện tại đã biến thành một mảnh đại dương mênh mông , chỉ có một số ít dân chúng chạy ra được , đại đa số dân chúng sinh tử không rõ. Lưu Sa Huyền hiện tại cũng đã thành cô đảo, tình huống bên trong thì bên ngoài không thể biết được , mà, hộ bộ thị lang Phương Tung, trưởng tử của ta lúc trước có nán lại Quảng Vực Huyền, hiện tại cũng sinh tử không rõ. Nhị hoàng tử hiện giờ lại ở nơi nguy hiểm kia để cứu tế , liệu có quá mức nguy hiểm hay không ? Đặc biệt hiện tại Lưu Sa Huyền lại cũng thành cô đảo …..”
Trương Minh Thụy ra vẻ thản nhiên, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm thanh ngữ nhẹ , nói “Bá phụ đừng sốt ruột, ta có thể cam đoan nhị hoàng tử hiện tại là tuyệt đối an toàn , điểm ấy bá phụ cứ an tâm đi, về phần Tung ca, ta cũng đã gửi thư cho nhị hoàng tử , hy vọng nhị hoàng tử có thể sớm ngày tìm được Tung ca.”
Lão giả đối đáp án này tựa hồ không quá vừa lòng, ninh mi không nói, sau một lúc lâu, mới cung kính đứng dậy “Nếu thừa tướng đại nhân đã minh bạch trong lòng , vậy hạ quan sẽ không nhiều lời . Hạ quan trong nhà còn có việc gấp, như vậy , cáo từ .”
Trương Minh Thụy đứng dậy, mỉm cười “Như thế, Minh Thụy sẽ không giữ bá phụ ở lâu , bá phụ đi hảo.”
Lão giả lại cung kính chỉ lễ, liền cũng không quay đầu lại mà bước rời đi.
Đợi nhìn thấy lão giả biến mất ở cửa hoa viên, Trương Minh Thụy mới một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên, thủ vuốt ve phật châu trên cổ tay, đem phật châu trên cổ tay chậm rãi nâng lên, đặt lên bên miệng, thấp giọng lẩm bẩm “Hạo Nhiên, cha ngươi vẫn thực lo lắng cho ngươi…… Quanh co lòng vòng muốn nghe được tình huống của ngươi…… Chỉ là, ta không thể nói……”
*********
Lão giả nhanh chóng rời khỏi Lâm Tiên lâu, khom người lên kiệu. Cỗ kiệu của lão giả rất lớn, bên trong đã có một nam nhân tâm ba lăm đang ngồi sẵn.
Nam nhân vừa thấy lão giả, liền vội nâng tay nâng lão giả ngồi vào cỗ kiệu.
“Cha, thế nào ?” Đợi lão giả ngồi vào kiệu, nam nhân liền vội vàng thấp giọng hỏi, khuôn mặt nam nhân cố gắng duy trì nghiêm túc, nhưng vẫn che dấu không được nôn nóng cùng lo lắng như cũ.
“Kính Nhiên, ngươi nghe, đối Trương Minh Thụy, ngươi hay nên cẩn thận nhiều hơn.” Lão giả ngồi vào kiệu sau, hơi hơi suyễn suyễn khẩu khí, mới thấp giọng nói, ngữ khí rất nghiêm túc.
Nam nhân, cũng chính là Phương Kính Nhiên sửng sốt, lập tức thấp giọng nói “Cha, thừa tướng đại nhân không chịu nói gì sao ?”
“Ha hả……” Lão giả hơi hơi cười lạnh “Hắn biết rõ hôm nay ta đến Lâm Tiên lâu là vì cái gì, lại vẫn một chữ không chịu lộ ra, không đơn giản chỉ là không chịu nhiều lời chuyện của Hạo Nhiên, ngay cả tin tức đại ca ngươi cũng không chịu lộ ra!” Lão giả nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã áp lực phẫn nộ.
Phương Kính Nhiên khẽ nhíu mày “Cha, hiện tại kia Quảng Vực – Thổ Mộc -Lưu Sa , tam huyền cơ hồ thành đất bị phong bế, chẳng những thám tử Phương gia của chúng ta không vào được, theo ta được biết, các gia tộc khác cũng khó đi vào, tin tức Thiết gia tuy rằng giữ thật sự nghiêm mật, theo như người ta đồn, Thiết Mộc hiện tại cũng bị vây ở Lưu Sa Huyền…… Có lẽ, thừa tướng đại nhân không biết chăng ?”
Lão giả nhíu mày nhìn về phía Phương Kính Nhiên, mặt mày đầy hờn giận “Kính Nhiên, ta biết ngươi cho tới nay đều thực kính phục Trương Minh Thụy kia, nhưng là, Hạo Nhiên nói rất đúng , mặc kệ lập trường của chúng ta như thế nào, nhị hoàng tử đảng cũng thế, tam hoàng tử phái cũng tốt, Phương gia chúng ta vẫn là người một nhà!! Hiện tại, đại ca ngươi cùng Hạo Nhiên sinh tử chưa biết, ngươi sao còn vì Trương Minh Thụy kia nói tốt?”
Phương Kính Nhiên cười khổ “Cha, ta không phải vì thừa tướng đại nhân nói lời hay, cho tới nay ta đều chỉ cảm thấy, thừa tướng đại nhân đối Hạo Nhiên vẫn lưu một phần nghĩa khí năm đó…… Bằng không, Hạo Nhiên cũng sẽ không đem nửa miếng ngọc bội trọng yếu như vậy phó thác cho hắn……”
Lão giả nghe vậy ngẩn ra, lập tức đắn đo nửa ngày, lại thở thật dài “Trương Minh Thụy kia tâm tư quỷ bí khó dò, mười mấy năm qua, ta cùng hắn đánh vô số giao tế, còn nhìn không ra tâm tư của hắn……”
Phương Kính Nhiên cũng nhíu mày cân nhắc , hắn cũng nhìn không thấu tâm tư thừa tướng đại nhân, nhưng, hắn cũng nhớ rõ ngày ấy, thời điểm thừa tướng đại nhân nhờ hắn mang cho Hạo Nhiên hai hũ nữ nhi hồng, trên mặt thừa tướng đại nhân tràn đầy tươi cười……
Mười mấy năm qua , hắn nhìn thấy vô số tươi cười của thừa tướng đại nhân, nhưng chỉ có tươi cười ngày ấy, mới giống như nụ cười lúc bọn họ mới quen, nụ cười mà thừa tướng đại nhân cười với Hạo Nhiên —
Chân thực , không có nửa điểm tạp chất, tươi cười thuần túy vui vẻ.
Lúc ấy, hắn mơ hồ hiểu được một chuyện, mặc kệ lúc trước lý do đoạn tuyệt là cái gì, trường hợp lúc đoạn tuyệt có bao nhiêu đau đớn làm cho người ta khổ sở bi ai, mặc kệ lúc trước Trương Minh Thụy thật sự phản bội Hạo Nhiên hay không, mặc kệ hiện tại lập trường bọn họ có bao nhiêu đối lập, Hạo Nhiên đối Trương Minh Thụy, đều tuyệt đối là người đặc biệt !
Cho nên, Trương Minh Thụy năm đó có thể vì Hạo Nhiên thú muội muội Như Ngọc quý phi, năm đó có thể vì Hạo Nhiên làm nhiều như vậy, tuy rằng còn có rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều khó hiểu, nhưng trong lòng Phương Kính Nhiên ẩn ẩn yên tâm một chuyện , Hạo Nhiên vô sự, thừa tướng đại nhân hẳn sẽ không ngồi xem Hạo Nhiên gặp chuyện không may, nhưng thật ra đại ca……
Phương Kính Nhiên mặt nhăn mày nhíu , đại ca , ngàn vạn lần phải bình an mới tốt……
Mà lúc này, lão giả đột nhiên nhắm lại hai mắt, vẻ mặt mỏi mệt mở miệng “Kính Nhiên, từ sớm mai ngươi dọn tới tổ từ đi , trước khi đại ca ngươi không có tin tức , ngươi không được rời đi tổ từ.” ( tổ từ : từ đường thờ tổ tiên )
Phương Kính Nhiên biến sắc “Cha!!”
Đến trụ ở tổ từ ? Đây là đem hắn trở thành người thừa kế dự bị của Phương gia sao?! Ở gia tộc , nếu trưởng tử là người thừa kế xảy ra bất trắc, nhị trưởng tử phải dọn tới tổ từ ở , đợi sau khi xác định chuẩn tin tức của trưởng tử thừa kế, hoặc là chuẩn bị nghi thức kế thừa, hoặc là rời đi tổ từ thoái vị cấp cho trưởng tử…… Chính là, đại ca không có việc gì ! Hơn nữa hiện tại đại ca sinh tử chưa biết, liền làm như vậy?! Đối đại ca được không?!
[ Nguyệt : Trưởng tử là con vợ cả , còn thứ tử là con vợ lẽ / thiếp ]
“Cha! Ta không đáp ứng! Đại ca hắn –”
“Câm miệng!!” Lão giả đột nhiên mở hai mắt, nghiêm khắc trừng hướng Phương Kính Nhiên, sau một lúc lâu, khuôn mặt như già thêm cả chục tuổi , mệt mỏi nói “Đây là vì gia tộc, vì Phương gia……”
Phương Kính Nhiên nhất thời cả người vô lực nản lòng ngã ngồi.
************
Lưu Sa Huyền ……
Bãi đất , chỗ tránh nạn lâm thời .
Mặc Tam nhíu mày hơi hơi buông lỏng tay ra, vốn ôm thắt lưng Hứa Vị, sửa thành quàng vai Hứa Vị, quay đầu nhìn về phía cửa lều vải, thấp giọng nói “Vị Vị, Thiết Mộc đang tới chỗ chúng ta .”
Hứa Vị ngẩn ra, lập tức nhíu mày “Hay là có chuyện gì rồi ?”
Mặc Tam không có tiếp lời, chỉ tùy tay sửa sang lại quần áo Hứa Vị, thấp giọng nói “Vị Vị, nhớ kỹ lời ta vừa nói.”
Hứa Vị nghe thấy lời nói , có chút xấu hổ gật đầu. Trong lòng cũng buồn rầu, hắn vừa mới đau lòng vì Tiểu Mặc khổ sở, nhất thời nóng vội cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền…… Xem như đáp ứng không cưới vợ, đáp ứng trở thành của Tiểu Mặc …… chính là, trong lòng hắn lúc này lại buồn rầu, Tiểu Mặc có hiểu hay không, ý niệm mà Tiểu Mặc đối mình là gì hay không ? Là bởi vì mình là người duy nhất qua 2 thế không coi hắn là mặc quỷ , đối hắn hảo hảo, cho nên ỷ lại mình, giống tiểu hài tử thích chiếm giữ kẹo ngọt sao ? Hay là, thật là loại tình cảm nhất sinh nhất thế nhất song nhân ??
Mà nếu nói rõ ràng với Tiểu Mặc…… Đầu tiên, chính hắn cũng có không điều không rõ lắm ……Tam không có tiếp lời, chỉ tùy tay sửa sang lại quần áo Hứa Vị, thấp giọng nói “Vị Vị, nhớ kỹ lời ta vừa nói.”
Hứa Vị nghe thấy lời nói , có chút xấu hổ gật đầu. Trong lòng cũng buồn rầu, hắn vừa mới đau lòng vì Tiểu Mặc khổ sở, nhất thời nóng vội cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền…… Xem như đáp ứng không cưới vợ, đáp ứng trở thành của Tiểu Mặc …… chính là, trong lòng hắn lúc này lại buồn rầu, Tiểu Mặc có hiểu hay không, ý niệm mà Tiểu Mặc đối mình là gì hay không ? Là bởi vì mình là người duy nhất qua 2 thế không coi hắn là mặc quỷ , đối hắn hảo hảo, cho nên ỷ lại mình, giống tiểu hài tử thích chiếm giữ kẹo ngọt sao ? Hay là, thật là loại tình cảm nhất sinh nhất thế nhất song nhân ??
Mà nếu nói rõ ràng với Tiểu Mặc…… Đầu tiên, chính hắn cũng có không điều không rõ lắm ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.