Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 80: Tình hình nguy hiểm [3]




Mưa to ngày thứ ba.
Hứa Vị nhìn về phía nước sông mãnh liệt chảy bên bờ đê, trong lòng có chút bỡ ngỡ, Lưu Sa Hà này sẽ không tăng vọt nước sông rồi sau đó vỡ đê chứ ?
Hứa Vị nhớ tới đời trước khi hắn du lịch thiên hạ thì cũng từng tới Lưu Sa Hà, khi đó Lưu Sa Hà bởi vì thường xuyên vỡ đê nên khiến cho dân chúng quanh sông rất thưa thớt , một mảnh hoang vắng.
Mà đời này, sao cũng không nghĩ tới lão cha mình lại đi tới huyện phủ phụ cận Lưu Sa Hà nhưng lại là hạ du Lưu Sa Hà – Lưu Sa Huyền! Rõ ràng đời trước không phải Lưu Sa Huyền ……
Nếu Lưu Sa Hà này vỡ đê , vậy huyện phủ chỗ lão cha khẳng định là đứng mũi chịu sào! Hứa Vị không khỏi lo lắng sầu muộn , tâm thần nhất thời hoảng hốt, dưới chân còn kém chút thì lảo đảo, may mắn đúng lúc có một bàn tay đem Hứa Vị giữ chặt, cũng gắt gao ủng trụ.
Hứa Vị lấy lại tinh thần, quay đầu cảm kích cười “Tiểu Mặc……”
Mặc Tam ngưng mi nhìn về phía Hứa Vị “Vị Vị, đường này trơn lắm , ngươi đừng thất thần.”
“Ngạch…… Phải.” Hứa Vị có chút xấu hổ ngoan ngoãn gật đầu.
Đi ở phía trước , Mộc Dĩ Chân cùng Tiểu Bạch đồng thời quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm bàn tay chụp lấy bên hông Hứa Vị của Mặc Tam một hồi lâu, khóe miệng co rút , nói, tam hoàng tử này có phải hay không rất minh mục trương đảm ( lộ liễu trắng trợn ) ?? Lại liếc mắt một cái nhìn Hứa Vị nhu thuận gật đầu, trong lòng thở dài, Vị Vị ngu ngốc này sao đến bây giờ còn chưa phát hiện!! Nào có hảo huynh đệ nào lại luôn ăn đậu hũ của mình chứ ?!
( Nguyệt : Có anh Thụy =)) )
Nhìn hai người kia thì thầm to nhỏ vô cùng thân thiết, Mộc Dĩ Chân yên lặng quay đầu, cùng Tiểu Bạch đồng thời quay đầu liếc nhau một cái , thở dài một hơi.
Lúc này, bọn họ đã đang trên đường tới Lưu Sa Huyền.
Mộc Dĩ Chân tự thân tuy có vũ kỹ pháp thuật, nhưng cũng không có đẳng cấp cao như Mặc Tam, Mặc Tam chỉ cần mở ra một cái quang quyển là có thể đem mưa gió ngăn cách, nhưng lại có thể thoải mái đi đường rất xa. Mộc Dĩ Chân lén phỏng chừng, cấp bậc pháp thuật của Mặc Tam này hẳn là so với Mộc Dĩ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn ! Chính là Mặc Tam này lại cũng keo kiệt được ngay, chỉ bao bộc lấy một mình Hứa Vị, đem hắn cùng Tiểu Bạch đuổi đi ra!
Mộc Dĩ Chân lại lau đi nước mưa trên mặt , trong lòng bất bình, thật sự là keo kiệt lại giảo hoạt!! Hừ! Nguyền rủa ngươi ăn không được Vị Vị!!
“Tiểu Mặc, cha ta ở đó có bình an không ?” Hứa Vị hỏi.
“Không có việc gì, bọn họ tốt lắm. Có Thiết gia gia chủ ở, còn có một ít người đang bí mật bảo hộ .” Mặc Tam nói, Thiết gia gia chủ kia chỉ trung thành với hoàng thất thế nhưng lại nương công vụ liền chạy đến Lưu Sa Huyền này , mà theo tuyến báo không lâu trước truyền lại, Thiết Mộc kia thế nhưng nghe theo Phương Hạo Nhiên chỉ huy, cùng thủ hạ là thân binh cùng nhau xây dựng chỗ tránh nạn lâm thời! Này thật đúng là thú vị!
Hứa Vị có chút mờ mịt, Thiết gia gia chủ? Một ít người đang bí mật bảo hộ?
“Vị Vị, yên tâm, cha ngươi không có việc gì .” Mặc Tam tăng thêm ngữ khí nói.
Hứa Vị gật đầu, nhìn về phía Tiểu Bạch đang rung đùi đắc ý , nghi hoặc hỏi “Tiểu Mặc, ngươi nói Tiểu Bạch sao nó chỉ đi theo một mình ta vậy ?”
Mặc Tam cúi đầu nhìn chằm chằm Hứa Vị, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Đại khái là do ngươi nấu cơm ngon lắm đi.”
“A? Không phải chứ ?”
“Ta nói đùa.”
“……”
Tiểu Mặc ngươi chừng nào thì cũng biết nói giỡn vậy ??
*********
Bên này , Lưu Sa Huyền.
Kim Đại Vĩ lau đi nước mưa trên mặt, nhìn nhóm dân chúng lúc này đang vội vàng chạy vào trong mấy chục cái lều trại trú nạn lâm thời , còn có cách đó không xa, ở trước nhà gỗ đơn sơ nhưng rất lớn , nơi đó cũng có không ít người tiến tiến xuất xuất.
Hắn pháp thuật thấp kém, không thể giống Thiết gia chủ lúc này cách đó không xa đang thét to kêu bọn lính che chắn nước mưa , lúc này, hắn sớm cả người ướt đẫm, sắc mặt cũng có điểm trắng bệch, nhưng ngẫm lại từ buổi sớm hôm nay chạy đi tìm lão sư, nhìn thấy lão sư không có pháp thuật cũng không có vũ kỹ , mặt cũng bị mưa tạt vào liên tục mà có phần trắng bệch lại vẫn như cũ qua lại tuần tra không chịu nghỉ ngơi, Kim Đại Vĩ hít sâu một hơi, lại lau đi nước mưa trên mặt, hướng nhà gỗ chạy tới!
Lão sư là thư sinh tay trói gà không chặt cũng không để ý cơn mưa này , Kim Đại Vĩ hắn có vũ kỹ cùng pháp thuật lại sợ hãi cái gì?!
Hắn phải tỉnh lại! Hắn phải đổi cường! Như vậy…… Hắn mới có thể không cô phụ Thần Nguyệt, hắn mới có thể đem Thần Nguyệt đoạt lại!!
Thời điểm khi Kim Đại Vĩ chạy vào nhà gỗ , Phương Hạo Nhiên đang đứng ở bờ đê , hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm nước sông chảy như chồm đến phía hắn ! Phía sau hắn , Trung bá quản gia cùng Thiết bộ đầu của huyện nha Lưu Sa Huyền đang thật cẩn thận lại khẩn trương nhìn chằm chằm mặt nước.
Không cần xem cũng biết, Quảng Vực Huyền cùng Thổ Mộc Huyền nơi thượng du khẳng định đã vỡ đê ! Mà đê ở Lưu Sa Huyền bọn họ tuy rằng chắc chắn, chính là cũng không chịu nổi sông nước cứ dâng lên mãi thế này đâu !
“Lão gia!” Trung bá nhịn không được tiến lên , kinh hãi đảm chiến chỉ sợ sông nước thế này thì một khi đê vỡ, lão gia nhà hắn sẽ bị nước sông này cuốn đi! Nếu lão gia thực sự có cái vạn nhất, Trung bá hắn có lẽ chỉ có cách cầm đầu mình đi gặp chủ nhân ! Trung bá thật cẩn thận mở miệng “Lão gia, chúng ta vẫn nên nhanh rút đến bãi đất cao thôi .” Kim công tử đều đã phái người đến thúc giục trở về nhiều lần rồi !
Phương Hạo Nhiên cũng chỉ lo nhìn chằm chằm mặt sông tới xuất thần.
Trung bá không khỏi cười khổ, lão gia cái gì cũng tốt, chính là một khi làm chính sự , liền rất nhập thần !
Thiết bộ đầu lúc này cũng nhìn chằm chằm mặt sông , nghe thấy Trung bá mở miệng, cũng quay đầu nhìn về phía Phương Hạo Nhiên. Phương Hạo Nhiên lại là vẻ mặt ngưng trọng tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt sông , không khỏi nhíu mày, mặt sông này càng ngày càng nâng cao lên , nếu đợi thật sự vỡ đê……
Đúng lúc này, Phương Viễn mang theo người từ rất xa chạy tới, vừa chạy vừa hô “Cha!! Đi mau! Phía dưới đã bị nước sông tràn qua rồi !”
Phương Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, hai mắt trợn to , trừng mắt Phương Viễn “Ngươi nói cái gì!!”
“Cha!! Phía dưới có nơi bị nước tràn vào !!” Phương Viễn lấy đà nhảy một cái đến trước mặt Phương Hạo Nhiên, vội vàng nói “Cha! Chúng ta nhanh đến bãi đất đi! Nơi này rất nguy hiểm !”
Phương Hạo Nhiên cũng trầm giọng nói “Viễn Viễn !! Ngươi nghe, hiện tại cha có một nhiệm vụ phải giao cho ngươi!”
Phương Viễn sửng sốt, nhiệm vụ?
Phương Hạo Nhiên từ trong ngực lấy ra một tấm da trâu nhét vào trong ngực Phương Viễn, vẻ mặt nghiêm túc “Ngươi nghe! Cái này là bản đồ Lưu Sa Huyền, ngươi chiếu cái bản đồ này , lập tức chạy tới địa phương đó , đem cửa đê nơi đó mở ra , chúng ta phải trút lũ ra !”
Phương Viễn rùng mình “Cha! Ngươi yên tâm! Nhi tử nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Khóe miệng Phương Hạo Nhiên hơi hơi lộ ra tươi cười, lại vỗ vỗ bả vai Phương Viễn “Ngươi làm việc thì ta yên tâm!” Dừng một chút, còn nói thêm “Nhưng tình huống hiện tại khẩn cấp, Viễn Viễn , ta cho Trung bá cùng đi với ngươi !”
Phương Viễn ngẩn ra, lập tức phản đối nói “Cha! Không được! Bên người ngài không thể không ai!”
“Không phải còn có một lão Thiết đầu đó thôi!” Phương Hạo Nhiên cười hắc hắc, chỉ vào Thiết bộ đầu đang xanh mặt đứng một bên, nói.
Trung bá nột nột nói “Lão gia! Này……”
“Cái gì này cái gì kia !” Phương Hạo Nhiên quay đầu trừng mắt “Ngươi bảo hộ công tử cho ta! Nếu công tử có cái vạn nhất, ngươi liền mang đầu tới gặp!”
Trung bá nhất thời mặt nhăn thành khổ qua .
Phương Viễn còn muốn nói tiếp , lại bị Phương Hạo Nhiên mạnh mẽ đẩy đi “Đừng lề mề ! Nhanh chuẩn bị khai thông dòng sông ở cửa đê cho ta ! Nếu sự tình chậm trễ ta không để yên cho các ngươi!”
*********
Bên này , lúc này , ngoài khách *** cách Lưu Sa Huyền trăm dặm.
“Ta nghĩ ta hiểu được nguyên nhân khiến Trương đại nhân làm cho Phương Hạo Nhiên làm huyện lệnh Lưu Sa Huyền.” Tuấn vĩ thiếu niên đứng ở bên cửa sổ, nhìn nước cuộn trào vì mưa to ngoài cửa sổ, còn có dân chúng kích động chạy chung quanh, có chút đăm chiêu nói.
Phía sau tuấn vĩ thiếu niên đứng một nam tử tuấn tú phong nhã đang tươi cười ôn hòa, cung kính nói “Điện hạ trí tuệ.”
Tuấn vĩ thiếu niên tự đắc xoay người nói “Lưu Sa Hà từ ngàn năm qua đã là nơi khiến tổ tiên Đại Sở triều đau đầu nhất , nó là chậu châu báu của tất cả gia tộc, cũng là nơi các loại mâu thuẫn đan vào , vẫn là…… Tai hoạ nảy sinh , lần này Lưu Sa Hà vỡ đê nếu xử lý không tốt, tạo thành cục diện khiến dân chúng phụ cận Lưu Sa Hà trôi giạt khắp nơi, vậy Phương Hạo Nhiên mặc kệ thanh danh hắn lúc trước thật tốt, việc này sẽ trở thành vết nhơ của hắn, hắn cũng đừng nghĩ được vào kinh ! Nói vậy, đối Mặc Tam mà nói, không thể nghi ngờ chính là mất đi một cánh tay hữu lực!”
Trương Minh Thụy trên mặt mang theo tươi cười nhạt nhẽo ôn hòa, tất cung tất kính nghe Sở Hiền thao thao bất tuyệt.
Đúng vậy! Nếu xử lý không tốt, vậy chính là vết nhơ phi thường to lớn !
Nhưng, nếu, xử lý tốt thì sao ?
Thiết Mộc đứng ở bãi đất, nhìn chỗ tránh nạn của một cái trấn nhỏ quanh mình rất ngay ngắn nghiêm chỉnh , trong lòng có phần giật mình, đúng vậy, đây là một cái nguy cơ cũng là một cái kỳ ngộ! Lưu Sa Huyền lần này nước lũ tràn vào nếu bảo vệ được dân chúng, đem tổn thất của Lưu Sa Huyền hạ xuống thấp nhất, vậy sẽ ở Lưu Sa Hà trổ hết tài năng! Đặc biệt lần này Phương Hạo Nhiên chuẩn bị một “Chỗ tránh nạn” xưa nay chưa từng có!
Nhìn bọn nha dịch bộ khoái như thế có huấn luyện trước đang đi qua đi lại tuần tra và cứu tế lương thực cho dân , còn có tạo thành một quyển sách kiêm kê lại số dân chúng , trên đó là người mất tích cùng danh sách tìm kiếm……
Chẳng lẽ đây cũng là Trương Minh Thụy cố ý an bài?! Không ai so với Trương Minh Thụy càng hiểu biết năng lực Phương Hạo Nhiên hơn , người có thể viết ra “Mười hai thiên sách lệnh” ràng buộc mười hai gia tộc sao có thể là hạng người hời hợt? Chính là, Trương Minh Thụy vì sao đối Phương Hạo Nhiên tự tin như vậy! Dù sao, Phương Hạo Nhiên trầm tĩnh suốt mười một năm a! Mà trước đó , Phương Hạo Nhiên lại không có kinh nghiệm quan trường……
Hoặc là…… Tự mình suy nghĩ quá nhiều? Kỳ thật Trương Minh Thụy cũng chỉ muốn đem Phương Hạo Nhiên kéo đi xuống ?
Nhưng, trước đó sao lại cùng mình làm ra hiệp nghị như vậy?
Thiết Mộc không khỏi trong lòng bực bội, tâm tư của tên Trương Minh Thụy này thật sự là con mẹ nó khó đoán!!
Mà lúc này, Kim Đại Vĩ vội vã chạy tới “Thiết tướng quân !”
Thiết Mộc lấy lại tinh thần, nhìn về phía Kim Đại Vĩ, thoáng chắp tay “Trạng nguyên lang, chuyện gì?”
“Xin hỏi Thiết tướng quân có thấy lão sư Phương Hạo Nhiên của ta hay không?”
Thiết Mộc sửng sốt, lập tức căng thẳng trong lòng “Làm sao vậy? Hắn chưa có trở về sao?!”
Kim Đại Vĩ cười khổ “Thiết tướng quân, nha dịch vừa mới chạy tới cảnh báo rằng Lưu Sa Hà đã bắt đầu dâng nước , ta cũng đã phái ra hơn 18 người! Lúc đầu mọi người nói lão sư không chịu trở về, còn đang tuần tra, sau lại , ta sốt ruột quá, lại phái người chạy ra ngoài, nói rõ lần này mặc kệ lão sư có nguyện ý hay không đều phải đem lão sư kéo trở về, nhưng không nghĩ tới, người phái ra đến bây giờ cũng chưa trở về, giờ này cũng qua giờ Thìn quá lâu rồi !!” Kim Đại Vĩ nói xong lời cuối cùng, trong lòng bất an không thôi, lão sư ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may a!
Thiết Mộc nghe xong, thần sắc trầm xuống, phất tay ý bảo vài thân binh phía sau đi theo, đối Kim Đại Vĩ nói “Nơi này trước hết giao cho ngươi , ta đi ra ngoài tìm người!”
********
Phương Hạo Nhiên nhìn nước sông trước mắt thật là hung mãnh từ dưới chân mình tiến lên, lại thở dài, hắn thật sự là gặp năm hạn a !!
Phương Hạo Nhiên ngồi xổm trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn trời , lại cúi đầu nhìn nước dưới chân , vuốt cằm, thật là buồn rầu, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Muốn vội vàng hướng bãi đất chạy tới, nhưng là thua nước dâng lên , thời điểm khẩn cấp, hắn bất đắc dĩ đành liều mạng hô lên với mấy người đang che chở bên hắn “Đi mau!! Đừng động ta!!” Không nghĩ ra, lão Thiết đầu ngày thường luôn bị hắn trêu cợt khi dễ lại liều mạng lắc đầu không chịu rời đi,rõ ràng nước đã dâng lên tới ngực cũng không chịu buông hắn ra , hắn đành phải hung hăng cắn cánh tay lão Thiết đầu kia một ngụm, thừa dịp y đau quá mà buông tay, liều mạng chạy.
Lão Thiết đầu kia thật sự quá mức cố chấp, lúc này đương nhiên là có thể sống ai thì phải cố mà sống, sao có thể bởi vì hắn – một tên không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật – mà toàn quân bị diệt đâu chứ ??
Chính là, vốn nghĩ đến sẽ bị chết đuối…… không thành tới bỗng nhiên ở nơi nào nhảy ra một con ngân mao lục nhãn lang cổ quái đem hắn kéo về .
Quay đầu liếc mắt nhìn con lang miễn cưỡng ghé vào bên người hắn, một bộ thảnh thơi, Phương Hạo Nhiên chớp mắt hỏi “Ta nói, lão huynh, ngươi đều đã đem ta kéo tới nơi này, sao không thuận tay đem ta kéo quay về bãi đất đi?”
Ngân mao lục nhãn lang nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt kia trăm phần trăm là khinh bỉ nha!! Cái này cũng chưa tính, liếc mắt nhìn cái sau , con lang liền quay đầu, tựa đầu chôn ở hai chân , vù vù ngủ.
Phương Hạo Nhiên hắc tuyến, con lang này thật đáng đánh!!
Phương Hạo Nhiên không cam lòng, thử trạc trạc đầu lang kia, kéo kéo đuôi lang , lại gãi gãi bụng lang, nhưng con lang này là mặc kệ ngươi trạc cũng tốt, kéo cũng thế, gãi gãi bụng thì nó liền dứt khoát trở mình, lộ ra cái bụng lang, cho ngươi gãi đủ!
[ Nguyệt : Té từ trên ghế xuống. Em thiệt đáng iu , em là công của Tiểu Bạch nhà tỷ phải không hử ?? ]
Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng con lang kia một lúc rõ lâu, rồi đành hờn dỗi nằm xuống, tựa đầu gối lên bụng lang kia, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đáng tiếc, mưa rơi rầm rầm táp vào trên người hắn, hơn nữa hắn căn bản là không buồn ngủ, đành phải lại mở to mắt, nhìn lên bầu trời mưa to tầm tả trút xuống .
Ngơ ngác nhìn sau một lúc lâu, Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên nhớ tới…… Con lang này , kỳ thật, hắn từng gặp qua đi?
Ở trên lưng người nào đó , hơn nữa…… Dương như không chỉ có một con đi??
“Ta nói, lão huynh, ngươi cùng Tiểu Bạch là huynh đệ?” Đột nhiên xoay người ngồi dậy, Phương Hạo Nhiên tò mò hỏi.
Ngân mao lục nhãn lang miễn cưỡng mở to mắt, lại miễn cưỡng nhắm lại.
Phương Hạo Nhiên sờ sờ cái mũi, con lang duệ duệ này xem ra không có dễ khi dễ như Tiểu Bạch a.
Mà đúng lúc này, chợt nghe một tiếng lang tru lên , một đầu lang màu trắng mạnh mẽ bổ nhào về phía Phương Hạo Nhiên , đáng tiếc đang ở giữa không trung đã bị một đầu lang lúc sắc một cước đá văng ra.
Ngao ô một tiếng, Tiểu Bạch ở giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, cùng với tiếng kinh hô của Hứa Vị, liền rơi thật mạnh vào nước lũ .
Phương Hạo Nhiên co rút khóe miệng, nhìn lục sắc lang trước mắt dùng thế đánh tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá ra một cước, lại miễn cưỡng ngáp một cái , thản nhiên nằm úp sấp , nhắm mắt vù vù ngủ, Phương Hạo Nhiên trong lòng kiên định, tuyệt đối không thể dùng thái độ đối Tiểu Bạch để xài trên đầu lang này!!
Sau đó Phương Hạo Nhiên đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn về phía Hứa Vị cùng Mặc Tam từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống .
Hứa Vị nhìn thấy Phương Hạo Nhiên, trong lòng kích động “Cha!!”
Phương Hạo Nhiên cũng không thèm nhìn tới Mặc Tam, đem Hứa Vị kéo lại đây, cao thấp đánh giá một phen, cười tủm tỉm sờ sờ đầu Hứa Vị “Không tồi! Cao lên ! Cũng đẹp trai ra !”
Ánh mắt Hứa Vị lượng lượng nhìn Phương Hạo Nhiên “Cha cũng so với trước kia có tinh thần hơn.”
Phương Hạo Nhiên ha hả cười, lại sờ sờ đầu Hứa Vị “Nhìn ngươi bình an vô sự , cha an tâm.”
Hứa Vị nghe câu nói rất đỗi bình thường này lại không lý do đau xót trong lòng, bốn năm qua hắn rất hảo hảo ở trong Ngọc Thạch cung , chính là cha hắn lại không biết ra sao , khẳng định vì hắn mà lo lắng hãi hùng…… Nói đến, hắn cũng thực là bất hiếu.
“Cha, ta……” Hốc mắt Hứa Vị có điểm phiếm hồng, muốn nói gì đó, nhưng Phương Hạo Nhiên cũng xua tay ngăn cản, tươi cười sang sảng “Tốt lắm, cái gì cũng không cần nói đâu ! Ngươi trở về thì tốt rồi! Về sau nha, cũng đừng đi theo người ta chạy loạn chung quanh là được!” Dứt lời, cố ý liếc Mặc Tam đang trầm mặc đứng ở một bên.
Mặc Tam nghe vậy, lại chỉ hơi hơi nâng mí mắt một chút, lại cúi đầu nhìn về phía ngân mao lục nhãn lang kia, một bộ đạm mạc thong dong, giống như đang nói “Ta cái gì cũng chưa nghe được”, nhìn Phương Hạo Nhiên mà trong lòng căm tức, nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.