Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 70: Long văn chi mặc hồn đao




Hai người ở trên tháp nói một hồi lâu, cho đến khi bụng Hứa Vị bắt đầu bồn chồn mới đứng lên.
Mặc Tam đứng ở bên cạnh Hứa Vị, nhìn Hứa Vị tay chân lanh lẹ vo gạo cùng gọt trái cây, Hứa Vị vừa gọt trái cây, vừa cười ha hả nói “Tiểu Mặc, đây chính là cháo hỏa cầu quả, đợi ngươi nếm thử sẽ biết, ăn ngon lắm nha !”
“Ân.” Mặc Tam trầm mặc gật đầu, mặc kệ Vị Vị làm cái gì, hắn đều cảm thấy ăn rất ngon.
Mặc Tam lẳng lặng nhìn thiếu niên bên người này, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mặt mày ý cười trong vắt , đôi mắt sạch sẽ vẫn ấm áp như vậy.
“Vốn muốn cho ngươi ăn chút thịt , đáng tiếc nơi này không có, hoàn hảo phía sau khu vườn nhỏ có một loại gạo, chúng ta mới có cháo gạo để ăn. Bất quá, hỏa cầu quả, thủy xà quả cũng rất ngon.”
“Ân.”
“Tiểu Mặc, chờ chúng ta đi ra ngoài, chúng ta phải đi một nơi thật tốt để ăn no căng bụng nga !”
“Hảo!”
Mặc Tam ăn xong điểm tâm, liền lôi kéo Vị Vị bắt đầu đi dạo từng phòng một .
“Tiểu Mặc, nơi này chính là phòng ngủ của Ngọc Thần Nữ.” Hứa Vị chỉ vào cửa phòng được đóng chặt , nói.
Mặc Tam gật đầu, đẩy ra cửa phòng, lập tức cũng đi vào.
Hứa Vị đi theo phía sau Mặc Tam cũng đi vào.
Hứa Vị nhìn nhìn khắp phòng, trước kia cảm thấy nơi này có thư trác, có bàn tròn ghế băng, nhưng vẫn thấy khiếm khuyết một thứ gì đó , thẳng đến khi Tiểu Mặc nhắc tới Ngọc Thần Nữ là một nam nhân, hắn mới giật mình, nguyên lai trước kia cảm thấy nơi này quái dị chính là do thế a.
Ở trong tiềm thức của hắn vẫn nghĩ rằng Ngọc Thần Nữ nên là một nữ nhân, mà trong phòng một nữ nhân sao có thể thiếu gương chứ ?
Hiện tại thẳng đến khi biết Ngọc Thần Nữ là một nam nhân, vậy cũng có thể giải thích vì sao phòng ngủ này bài trí đơn giản như vậy .
Mặc Tam đi vào phòng ngủ sau, nhìn lướt qua xung quanh, liền có chút suy nghĩ .
Hứa Vị nhìn bộ dáng Mặc Tam trầm mặc suy tư, liền tùy ý đi đến bàn tròn ngồi xuống , tò mò nhìn Mặc Tam ngẩn người.
Mặc Tam suy nghĩ xong liền lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Hứa Vị đang chống cằm tò mò nhìn chằm chằm mình, hỏi “Vị Vị, ngươi cảm thấy người ở nơi này sẽ là dạng người gì?”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức gãi đầu suy nghĩ một hồi, mới nói “Ân…… Là một người phi thường thông minh, cái gì cũng hiểu……”
Mặc Tam khẽ gật đầu, khóe miệng dắt ra ý cười “Vị Vị nói rất đúng.”
Hứa Vị ha hả cười gượng, hắn kỳ thật cũng chỉ có thể nhìn ra một điểm như vậy.
Mặc Tam lại nhìn xung quanh phòng ngủ đơn giản, nói “Vị Vị, chúng ta đi thôi.”
“Di? Chúng ta không tìm sao?” Hứa Vị sửng sốt.
Mặc Tam dắt tay Hứa Vị , trên mặt khó hiểu hỏi “Tìm cái gì?”
“…… Tiểu Mặc , không phải ngươi ở nơi này tìm đồ vật gì sao ?”
“…… Vị Vị, ta chỉ nhìn một cái mà thôi.”
“Nga.”
Thời điểm đi ra khỏi phòng Ngọc Thần Nữ, Mặc Tam tựa hồ như vô tình nhắc tới “Ta cuối cùng cảm thấy được Ngọc Thần Nữ kia cùng Trương Minh Thụy có chút giống nhau.”
“Ngô? Có sao?” Hứa Vị nghiêng đầu hỏi.
“Một loại cảm giác mà thôi.”
***********
Thời điểm Mặc Tam lôi kéo Hứa Vị đi dạo từng gian phòng một ở Ngọc Thạch cung , kinh thành, Tống gia.
Theo quy chế của Đại Sở, vương phi xuất hành phải cưỡi xe ngựa bách hoa.
Lúc này, có một chiếc xe ngựa bách hoa chậm rãi đứng ở trước phủ đệ Tống gia.
Tân nhậm gia chủ Tống gia Tống Như Vân mang theo gia quyến tôi tớ cao thấp của Tống gia cung kính nghênh đón.
“Bái kiến vương phi.”
Trong xe ngựa, một phụ nhân chậm rãi đi xuống xe ngựa, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp, xuất trần như tiên nhân, chỉ là vẻ mặt có chút thần thờ .
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn vương phi.” Tống Như Vân cung kính hành lễ xong mới đứng dậy, nâng phụ nhân, thấp giọng nói “Tam tỷ tỷ , gần đây tốt không ?”
Tống Chân thản nhiên liếc nhìn Tống Như Vân một cái, cười, tươi cười lại không có tới tận đáy mắt, thậm chí còn có chút lãnh “Ngươi nói thử đi ?”
Tống Như Vân vẻ mặt buồn bả, thấp giọng nói “Tam tỷ tỷ , bốn năm vừa vặn cũng đã qua . Chúng ta nên đem Thần Nguyệt đón trở về thôi .”
Tống Chân dừng bước lại, hơi hơi cười lạnh “Đây là ước định của ngươi cùng Trương Minh Thụy năm đó, ngươi muốn làm như thế nào là chuyện của ngươi! Cùng ta nói làm cái gì?”
Tống Như Vân nhìn Tống Chân, thanh âm có điểm trầm thấp “Tam tỷ tỷ , ngươi làm hết thảy đều là vì Tống gia, Như Mây cũng giống vậy. Huống chi, việc này nếu không có chủ ý của Tông chủ , ta có thể hạ quyết định lớn như thế sao ?”
Tống Chân chỉ gợi lên tươi cười trào phúng, không nói tiếp, lập tức đi vào nội thất.
**********
Trong Ngọc Thạch cung , không trung trong vắt đột nhiên mưa to rầm rầm ào tới .
Cùng Mặc Tam đứng ở đình nghỉ mát của hành lang gấp khúc, nhìn cầu vồng hiện lên ở khu vườn cách đó không xa , Hứa Vị cười nói “Tiểu Mặc, rất đẹp đúng không ?”
Mặc Tam quay đầu nhìn tươi cười sáng lạn trên mặt Hứa Vị, hơi hơi kéo kéo khóe miệng, lộ ra ý cười thản nhiên “Ân.”
Hai người sóng vai đứng, tay nắm tay, ngước nhìn cầu vồng cách đó không xa .
Nhất thời không nói gì, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Hứa Vị nhẹ nhàng vang lên “Tiểu Mặc…… Ngươi vì sao muốn nói cho ta những điều đó ?”
Mặc Tam có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hứa Vị, hắn nghĩ rằng Vị Vị sẽ không hỏi chứ .
Vì sao muốn nói cho Vị Vị bí mật trọng sinh ?
“Ta muốn cho ngươi biết.” Nếu muốn nói vì cái gì, kỳ thật cũng không vì cái gì, chỉ là muốn cho Vị Vị biết mà thôi .
Hứa Vị quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, nhìn biểu tình Mặc Tam thực bình tĩnh , sau một lúc lâu, cười, tươi cười thực thoải mái, là hắn nghĩ nhiều .
Tiểu Mặc đối xử với hắn cho tới nay đều là dựa vào bản tâm, nghĩ muốn cái gì nói cái gì làm cái gì, đều phi thường đơn giản.
Thích là làm, muốn nói thì nói.
Là hắn nghĩ quá phức tạp . Nhưng, đời này hắn cũng tuyệt đối sẽ không nói cho Tiểu Mặc biết mình cũng trọng sinh .
Về phần nguyên nhân……
Không muốn, không muốn để cho Tiểu Mặc biết.
Hai người vẫn đứng ở nơi đó thẳng đến khi chân trời trở lại trong vắt , mới xoay người rời đi.
Thu dọn đồ đạc trong thư phòng xong, Hứa Vị phát sầu nhìn tuyết hoa sơn trà mà hắn thích nhất , còn có bộ sách thuốc phi thường thích, quần áo, lương khô , vân vân.
Đồ đạc nhiều lắm, hắn mang đi không nổi a.
Mặc Tam cũng đi đến bên người hắn, nhìn một đống trên bàn, dắt tay Hứa Vị, điểm điểm vòng tay hắc long trên cổ tay Hứa Vị , tay lại giương lên , đám đồ vật kia liền biến mất vào hư không ?!
Hứa Vị trợn mắt há hốc mồm!
Đây là ảo thuật sao?
“Vị Vị, về sau muốn mang bao nhiêu đồ vật cũng có thể mang theo.” Mặc Tam nhìn mặt Hứa Vị dại ra, trong lòng bỗng nhiên thực sung sướng.
“Kia, kia, kia…… Đó là cái gì?!” Hứa Vị lắp bắp hỏi.
“Một ngàn năm trước, đó là không gian pháp thuật mà mỗi mặc quỷ đều có , có thể đem đồ vật này nọ chuyển dời đến một không gian khác để chứa đựng, nhưng giới hạn trong vật chết, còn vật sống không được. Hiện tại đã biến mất , trong Mặc Qủy Đạo chỉ còn mình ta có.”
Hứa Vị chỉa chỉa vòng tay hắc long trên cổ tay, khó hiểu “Cùng thứ này có liên quan sao?”
“Ân, không gian pháp thuật này cần một môi giới mở ra không gian, phải dùng huyết nhục của mặc quỷ chúng ta mới có thể dùng.” Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mặc Tam vẻ mặt hơi hơi lạnh lùng “Một ngàn năm qua, có không ít người vì muốn có năng lực đặc biệt này của mặc quỷ mà bắt giữ rất nhiều mặc quỷ hỗn huyết, cắt lấy huyết nhục bọn họ để không ngừng dùng thuật luyện chế, đáng tiếc cũng không thể thành công.”
Hứa Vị sững lại, trong lòng trất buồn , nghĩ tới đời trước từng ở Nam Cương nhìn thấy có người buôn bán huyết nhục mặc quỷ……
Bất quá, lập tức Hứa Vị trừng lớn mắt, chỉ vào vòng tay trên cổ tay, có chút hổn hển giận dữ hỏi “Tiểu Mặc, cái này sẽ không phải là dùng máu thịt của ngươi chứ ?!”
Mặc Tam trấn an nói “Vị Vị, đó là thứ ta luyện chế từ rất sớm trước kia , ngươi đừng –”
“Ngươi ngu ngốc a! Ta cũng không phải mặc quỷ! Ngươi đem thứ này cho ta , ta cũng không dùng được a! Ngươi còn làm cái này làm chi a!” Hứa Vị nhịn không được kéo quần áo Mặc Tam một phen, nổi giận nói, trong lòng vừa tức lại đau, Tiểu Mặc ngu ngốc này!
“Có thể ……” Mặc Tam thấp giọng nói, nâng tay đem Hứa Vị ôm trụ, trong mắt nhu hòa “Ta dạy cho ngươi làm như thế nào nhé.”
Hứa Vị trừng mắt “Ta không học!”
Mặc Tam hơi hơi nhăn mi, thấp giọng nói “Ngươi đáp ứng phải ở bên người ta rồi, cái này ngươi phải học!”
Hứa Vị sửng sốt, nhìn vẻ mặt Mặc Tam bình tĩnh đạm mạc, biết hắn đã có chút sinh khí.
Hứa Vị buông tay ra , lúc này hắn cũng tỉnh táo lại, trong lòng hiểu được rằng có vòng tay này với hắn mà nói là tiện rất nhiều, ít nhất dược liệu hay một ít túi độc dược phòng thân cũng có thể tùy thân mang theo , như vậy…… Đối an toàn của mình cũng có trợ giúp……
Đối Tiểu Mặc mà nói, y có thể an tâm một ít , phải không?
Hứa Vị trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng gật đầu “Ta đã biết.”
Mặc Tam vẻ mặt mới hòa hoãn , nâng tay sờ đầu Hứa Vị “Đến, ta dạy cho ngươi.”
Đợi rốt cuộc cũng hiểu vòng tay này làm như thế nào , sắc trời đã đen kịt . Hứa Vị chạy tới phòng bếp, làm một ít điểm tâm với trái cây, Hứa Vị làm rất nhiều, giấu ở trong vòng tay, tính toán rằng ở trên đường có thể làm đồ ăn dọc đường .
Đợi ăn xong cơm chiều, đi đến trên tháp nằm xuống, huỳnh hỏa trùng bên ngoài bắt đầu sáng lên từng con .
Nhìn huỳnh hỏa trùng bên ngoài, Hứa Vị ngáp dài, đối Mặc Tam nói “Ta cảm thấy Ngọc Thần Nữ khẳng định là một người phi thường có tình thú !”
Mặc Tam nhìn huỳnh hỏa trùng thắp sáng bầu trời đêm bên ngoài, im lặng không nói. Ôm Hứa Vị, ngón tay quấn quanh tóc Hứa Vị, trong lòng chỉ cảm thấy người trong ngực này so với cảnh sắc bên ngoài còn đẹp hơn.
“Đúng rồi, Tiểu Mặc, sau khi chúng ta rời khỏi đây còn muốn đi tìm long văn không ?” Hứa Vị đột nhiên nghĩ đến đại điển sắc phong hoàng tử, mà đời trước Tiểu Mặc bất kể dùng cách gì cũng không tìm được long văn……
Đời này còn có thể tìm được sao? Ngạch? Không đúng! Tới thời điểm này , Tiểu Mặc rõ ràng đã nói qua chính là đến Kì Liên sơn tìm long văn .
“Vị Vị, ta đã tìm được rồi.” Mặc Tam nói nhỏ .
Nhãn tình Hứa Vị sáng lên “Tìm được rồi?”
Mặc Tam gật đầu, nâng tay trảo vào hư phong , một thanh đại đao màu đen hiện tại trước mắt Hứa Vị, hơi thở sắc bén nghênh diện đánh tới, mơ hồ mang theo hương vị huyết tinh.
Hứa Vị ngạc nhiên mở to hai mắt, vươn tay sờ sờ chuôi đao kia, quay đầu, ánh mắt tinh lượng “Đao này lấy tới thế nào vậy?”
“Ta cũng không biết.” Mặc Tam lắc đầu.
“Di?”
“Thời điểm ta đi ra khỏi ảo cảnh của bát bích kinh thư thì nó hiện ra ở trước mặt ta.” Mặc Tam nói “Thanh Dương Huyền vốn cũng có một có chỗ long văn, ta vốn muốn trong năm năm ở Thanh Dương Huyền tìm được long văn kia, nhưng không nghĩ tới, ở trong này chiếm được. Bất quá đều giống nhau. Cũng không có gì băn khoăn cả .”
Hứa Vị gật đầu, nhìn trên thân đại đao màu đen kia phảng phất như có kim long uốn lượn quanh , quay đầu hỏi “Tiểu Mặc, nó có tên không ?”
“Lúc ta nhận được nó đã cho nó một cái tên .”
“Ân? Tên là gì?”
“Mặc Hồn đao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.