Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 51: Long văn [4]




Bóng đêm hôn ám, Hứa Chính Nhất nhịn không được phải chạy ra khỏi phòng, đứng ở cửa nhìn xung quanh, sao Vị Vị còn chưa trở về?
Mặc Tam đem tiểu nhi tử đáng yêu nhà hắn đi đâu vậy?!
Vừa mới rửa mặt xong , thời điểm Hứa Hạo Nhiên đi vào tới, chỉ thấy Hứa Chính Nhất đang nhìn xung quanh, liền nói “Cha, đừng lo lắng, Tiểu Mặc thân thủ rất hảo ! Vị Vị cùng hắn ở chung thì một sợi lông cũng không có việc gì !”
Hứa Chính Nhất vừa nghe , nhất thời đen mặt, tiểu tử kia thân thủ tốt lắm, hắn đương nhiên biết! Nhưng hắn chính là không nguyện ý để tiểu tử kia cả ngày kề cận tiểu nhi tử nhà hắn ! Đặc biệt hiện tại trời đã tối rồi!
Hứa Hạo Nhiên thấy vẻ mặt Hứa Chính Nhất không những không yên tâm , ngược lại càng thêm âm trầm , không khỏi kỳ quái “Cha, ngài đây là làm sao vậy?”
Hứa Chính Nhất vừa thấy Hứa Hạo Nhiên, buồn rầu đáp “Không có việc gì!”
Hạo Tử tuy rằng đã lớn hơn , nhưng rốt cuộc vẫn là một hài tử thật sự , nghĩ chuyện chưa đủ sâu xa, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cứ thế này thì nao kia đi ra ngoài lăn lộn sẽ chẳng mấy tốt đâu ! Nhưng lại ngẫm lại nửa đời mình , Hứa Chính Nhất cười khổ trong lòng , hắn đây tự xưng là kẻ thông minh được xuyên qua , vậy mà còn bị người khác chỉnh thành cái dạng hiện tại này! Càng nghẹn khuất chính là, hiện tại ngay cả rốt cuộc là ai vẫn tính kế hắn , hắn đều chưa rõ ràng lắm! Hắn lại có cái tư cách gì đi nói Hạo Tử?
Lại nghĩ tới Vị Vị so với Hạo Tử càng thêm đơn thuần, còn có Mặc Tam sâu xa khó hiểu dính ở bên người Vị Vị cả ngày, Hứa Chính Nhất nhịn không được thở dài.
“Cha…… Ngài đừng phiền .” Đột ngột , Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc nói.
Hứa Chính Nhất vừa nghe, không khỏi chọn mi nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên lúc này đang có chút kinh ngạc, nhưng mặt mày tựa hồ trưởng thành không ít, không khỏi thốt lên hỏi “Hạo Tử, ngươi có biết cha đang phiền cái gì không ?”
“Cha, ta sẽ cố gắng bảo vệ tốt chính mình cùng Vị Vị .” Hứa Hạo Nhiên nói xong, mặt mày lộ ra một loại kiên định “Trước khi sư phó chưa trở về, ta sẽ ở trong này hảo hảo luyện võ, chờ sư phó trở lại, ta liền đi theo sư phó du lãm thiên hạ, ta sẽ cố gắng học hành chăm chỉ , đến lúc đó, cha, ta có thể bảo hộ Vị Vị cùng Tuệ Khả !”
Hứa Chính Nhất có chút giật mình nhìn Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện rất nghiêm túc , trong lòng đột nhiên có chút toan sáp cùng phức tạp, khi nào thì, hài tử này đã …… Trưởng thành
Yên lặng nhìn Hứa Hạo Nhiên một hồi lâu, Hứa Chính Nhất mới vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hứa Hạo Nhiên, hài tử này bây giờ còn chưa cao đến bả vai mình , nhưng đã bắt đầu trưởng thành…… Là gần nhất đã xảy ra nhiều chuyện lắm, cho nên, buộc hài tử này trưởng thành sao? Thanh âm Hứa Chính Nhất có chút khàn khàn “Hạo Tử……” Muốn nói cái gì, lại nói không ra miệng , chỉ có thể dùng sức vuốt vuốt cái đầu nhỏ trong tay , một bên cười.
Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ tránh tay Hứa Chính Nhất, ngẩng đầu đảo mắt trắng dã .
“Hạo Tử, cha phải nói với ngươi một sự kiện.” Hứa Chính Nhất nghĩ đi nghĩ lại , do dự muốn nói hay không.
“Ân, cha ngươi nói.”
“Nương ngươi…… Phải lập gia đình .” thanh âm Hứa Chính Nhất rất chậm, rất nhẹ.
Nguyên lai, nói ra miệng cũng không phải rất khó a. Hứa Chính Nhất trong lòng có chút chua xót, còn có chút tự giễu.
Hứa Chính Nhất xem nhẹ toan sáp tự giễu trong lòng vào giờ phút này, nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, trong lòng có chút lo lắng, đã thấy biểu tình Hứa Hạo Nhiên cứng ngắc.
Sau một lúc lâu, Hứa Hạo Nhiên mới cứng ngắc kéo kéo khóe miệng “Nga. Ta đã biết.”
Hứa Chính Nhất vừa thấy biểu tình Hứa Hạo Nhiên cứng ngắc, im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn hướng không trung, bầu trời đêm trong veo, rất nhiều sao .
Nhớ tới năm trước, hắn ở đêm thất tịch phóng ra pháo hoa ……
Hiện giờ nghĩ đến, tựa như là một hồi mộng , vì thế lại tự giễu cười cười.
“Cha, việc này, tạm thời đừng cùng Vị Vị nói.” Hứa Hạo Nhiên thấp giọng nói. Nghĩ đệ đệ nhà mình đối nương nhụ mộ ( con trẻ thích quấn quýt với cha mẹ ) , trong lòng Hứa Hạo Nhiên đột nhiên rất đau rất đau.
Hứa Chính Nhất ừ một tiếng, lại chậm rãi nói “Cha vốn không muốn nói . Nhưng ngươi vừa mới nói ngươi sẽ cố gắng bảo hộ chính mình cùng Vị Vị, cha cảm thấy rằng ngươi đã trưởng thành, mà cha cũng không hy vọng có một ngày sẽ có người khác nói cùng ngươi chuyện này , cha càng không hi vọng có một ngày ngươi vào kinh thành , hoan hoan hỉ hỉ muốn cùng nương ngươi gặp mặt, lại nhìn thấy nương ngươi đã thành thê tử của người khác……”
“Cha!” Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đánh gảy lời nói của Hứa Chính Nhất, ngữ khí có chút áp lực dồn dập “Nương , nàng vì cái gì…… Nàng vì cái gì……”
Người một nhà cũng chưa xa cách bao lâu ?!
Hơn nữa cha cũng không viết hưu thư! Nương liền như vậy…… khẩn cấp lập gia đình!?
Trong lòng Hứa Hạo Nhiên nảy lên một loại tình tự phẫn nộ.
Hứa Chính Nhất trầm mặc , vấn đề này, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn có thể đoán, đại khái, lại là vì gia tộc đi?
Nhìn Hứa Hạo Nhiên gắt gao nắm chặt tay, mặt còn có chút đỏ lên, Hứa Chính Nhất chỉ chậm rãi lắc đầu “Hạo Tử, vấn đề này, cha không có cách nào trả lời ngươi. Nhưng , tin tưởng cha, nương ngươi cho dù không cần tính mạng của mình , cũng sẽ không vứt bỏ ngươi cùng Vị Vị, ngươi cùng Vị Vị đối với nương ngươi mà nói, là phi thường phi thường trọng yếu!”
Hứa Hạo Nhiên gắt gao cắn môi , nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất nửa ngày , mới chậm rãi cúi đầu.
Giờ phút này Hứa Chính Nhất ở trong tiểu viện của Tuệ Viễn, bên hành lang ngoài tiểu viện , Mặc Tam nắm tay Hứa Vị , lẳng lặng đứng.
Bọn họ đứng một hồi, nên nghe hay không nên nghe , bọn họ đều nghe thấy hết.
Mặc Tam cúi đầu nhìn về phía Hứa Vị bên người, Hứa Vị cúi đầu, Mặc Tam thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cũng có thể đoán được.
Nghĩ tối lá thư tối hôm qua , Mặc Tam nắm thật chặt tay Hứa Vị .
Tống Chân, bách hoa nữ từng biến mất khỏi Tống gia……
Đời trước, Tống Chân thật sự đã tiêu thất, nhưng đời này, Tống Chân tiêu thất lại tái xuất hiện, hơn nữa còn gả cho Cảnh Phong vương gia, Cảnh Phong vương gia, đời trước Cảnh Phong ỷ vào được hoàng đế sủng ái , cả đời không thèm lập gia đình , trung thành với phái của Sở Hiền , cuối cùng, thời điểm mình tru sát thì Cảnh Phong cũng bị mình giết .
Không nghĩ tới, Cảnh Phong thế nhưng muốn kết hôn với Tống Chân?
Là vì tranh thủ lực lượng cho Sở Hiền đi.
Vị phụ hoàng kia của hắn khá nhân từ , vẫn coi trọng Sở Hiền, đời trước vẫn âm thầm bồi dưỡng lực lượng cho Sở Hiền, mượn sức mười hai gia tộc, nhưng đáng tiếc, cuối cùng còn không phải cũng bị hủy ở dưới kiếm của mình sao ?
“Tiểu Mặc.” thanh âm nhẹ nhàng có chút hoảng hốt vang lên, kéo Mặc Tam từ suy nghĩ quay về, Mặc Tam quay đầu, nhìn về phía Hứa Vị không biết đã ngẩng đầu từ khi nào, đã thấy vẻ mặt Hứa Vị rất là bình tĩnh, trong lòng có chút không yên, Vị Vị không có việc gì chứ ?
“Chúng ta nên đi vào. Cha đã chờ thật lâu .” Hứa Vị vẫn an tĩnh nói như cũ.
Mặc Tam gật đầu, khóe mắt cũng không dấu vết đánh giá Hứa Vị.
Nghe thấy sau khi nương mình rời đi , rồi mấy tháng sau nương lại lập gia đình mới ……
Vị Vị lại hiếu thuận với nương hắn như thế , trong lòng khẳng định khổ sở đi.
Mặc Tam nghĩ, đối Hứa Vị hiện tại càng bình tĩnh càng thêm lo lắng . Ít nhất cũng nên kích động một chút giống Hứa Hạo Nhiên như mới đúng a.
Người đang được Mặc Tam lo lắng , Hứa Vị , trong lòng đích xác có bất an, mặc cho ai nghe thấy nương chính mình tái giá cũng sẽ không bình tĩnh, đặc biệt mới rời đi không bao lâu !? Nhưng, tuy rằng không bình tĩnh, nhưng cũng không có gì bất bình hoặc phẫn nộ, tái thế làm người, nghĩ về mọi chuyện đã thoáng hơn nhiều lắm , hắn chỉ nghi hoặc, trong trí nhớ đời trước cùng đời này, hắn tìm kiếm tìm kiếm , đều là mối tình thắm thiết giữa cha và nương !
Nương hắn lại là nữ tử trinh liệt .
Vì cái gì phải đột ngột lập gia đình như vậy ?
Chẳng lẽ còn có nội tình gì sao ?
*********
Thời điểm ăn cơm buổi tối, Hứa Vị bái kiến Trang Cảnh, Trang Cảnh, lão sư của cha hắn, đời trước chưa gặp qua, chỉ là nghe nói qua mà thôi, hiện giờ thấy, trong lòng Hứa Vị chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Trang Cảnh này …… Sao lại cảm giác có chút mâu thuẫn nhỉ ?
Thân hình gầy yếu, khuôn mặt rất bình thường, là cái loại bỏ vào trong một đám người thì sẽ chẳng được chú ý tới , nhưng ngữ điệu nói chuyện rất mềm nhẹ, đúng rồi, chính là loại mềm nhẹ này, tổng cảm thấy có loại là lạ, rốt cuộc là quái lạ làm sao?
Hứa Vị trạc cơm trong bát , có chút xuất thần, trong bát cơm bỗng nhiên xuất hiện một ít rau , Hứa Vị mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu đối Mặc Tam bên người , mặt mày loan loan cười, liền đem nghi hoặc trong lòng ném ra khỏi óc, chuyên tâm ăn cơm.
Vừa vặn thoáng nhìn một màn này , Hứa Chính Nhất trầm ngâm trong lòng , cũng chưa nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Bên kia , Trang Cảnh cũng vừa thấy , xả ra một cái tươi cười .
Mà bên kia, Tuệ Viễn cũng là lần đầu thấy Mặc Tam cùng Hứa Vị ăn cơm , trong lòng cũng kinh ngạc lại có chút vui mừng.
Như thế xem ra, ảnh hưởng của Vị Vị đối Mặc Tam rất lớn a.
Về phần Tuệ Khả cùng Hứa Hạo Nhiên đã sớm nhìn quen , chỉ im lặng ăn cơm.
Mà Kim Đại Vĩ cũng ở trong lòng bắt đầu tính toán nhỏ nhặt , ân, xem ra hiện tại muốn lấy lòng tam hoàng tử thì phải ra tay ở bên Vị Vị a.
*************
Dùng xong cơm, thu thập xong, mấy người tụ ở nhà chính , uống trà nói chuyện phiếm.
Nói chuyện phiếm một hồi, mọi người liền tan.
Nhưng Tuệ Viễn đem Mặc Tam một mình giữ lại.
Dừng ở Mặc Tam một hồi lâu, vẻ mặt Tuệ Viễn ngưng trọng , nói “Hôm nay, ta nghe thấy Tiểu Bạch thét dài.”
Mặc Tam gật đầu, hôm nay ở tinh la kì bàn , hắn đánh mất bản tính , thời điểm chính mình thiếu chút nữa làm bị thương Vị Vị, là một tiếng thét dài gọi tâm thần hắn quay về, sau, bởi vì sắc trời đen kịt, hắn không đi lưu ý, hiện giờ nghĩ đến, tiếng thét dài kia hình như là thanh âm của Tiểu Bạch?
“Phát sinh chuyện gì ?” Tuệ Viễn nghiêm khắc hỏi.
Mặc Tam thấy Tuệ Viễn nghiêm khắc, còn có chút vội vàng lo lắng, cũng không có giấu diếm, liền đem việc mình mang Vị Vị tiến vào tinh la kì bàn , lại thiếu chút nữa đánh mất bản tính làm thương tổn Vị Vị .
Tuệ Viễn sau khi nghe xong, vẻ mặt vẫn nghiêm khắc như cũ, ngữ khí còn mang một chút hương vị thẩm vấn “Tiểu Mặc! Rốt cuộc ngươi ở trong tinh la kì bàn luyện cái gì?!”
Mặc Tam dừng một chút , nhìn Tuệ Viễn, trong lòng mặc dù có phần không muốn nói, nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay làm cho hắn không thể không đối mặt với một chuyện , thì phải là một mình hắn không thể luyện thành vũ kỹ cùng pháp thuật được ghi lại trên bát bích kinh thư !
Hắn cần một lão sư tới chỉ dẫn cho mình , tránh cho lại bị sức mạnh bắt làm tù binh lần nữa.
Mà Tuệ Viễn…… Có lẽ có thể thử một lần.
Do dự một hồi, Mặc Tam chậm rãi nói “Bát bích kinh thư.”
Tuệ Viễn cơ hồ là sắc mặt đại biến , nhanh tay bắt lấy Mặc Tam, thanh âm cơ hồ là rít gào từ khớp hàm mà ra “Bát bích kinh thư?! Ngươi cũng dám một mình đi luyện bát bích kinh thư?!”
Chữ cuối cơ hồ như gầm nhẹ , trong lòng Tuệ Viễn giận dữ cũng sợ hãi cực độ !
“Ngươi, có biết hay không, bát bích kinh thư kia là một cái ma vực, kẻ bị mê hoặc cuối cùng cũng biến thành quái vật như đám quỷ thi !” Tuệ Viễn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt, nhìn hài tử mới hơn mười tuổi trước mắt vẫn mang vẻ mặt hờ hững “Ngươi cũng dám luyện ở cảnh giới như thế sao !”
Mặc Tam vẫn trầm mặc như cũ, đợi Tuệ Viễn chậm rãi tỉnh táo lại, mới thấp giọng nói “Lão sư, ngài đi vào rồi sao ?” Hắn cũng biết mọi người đều không biết rằng bắt bách kinh thư là một cái ma vực , Tuệ Viễn sao lại biết, hơn nữa…… Xem ra còn biết đến phi thường rõ ràng?
Tuệ Viễn nhìn chằm chằm Mặc Tam một hồi lâu, mới thở dài, mặc dù Vị Vị đối Mặc Tam có ảnh hưởng rất mạnh, nhưng mặc quỷ hoàng tử trước mắt này xem ra vẫn thập phần chấp nhất với sức mạnh như cũ.
“Bát bích kinh thư…… Ai cũng không biết nó tồn tại như thế nào, đến từ nơi nào, dùng làm cái gì ? Ta cũng không đi vào, nhưng, sư tổ của ta – Bất Cai hòa thượng lưu lại một quyển sách chép tay , trên có ghi một câu : Bát bích kinh thư,ma vực quỷ giới , nhập giả thành quỷ, hoặc thành quái vật; Bởi vì những lời này của sư tổ, sư bá cùng các sư thúc của ta đều rất ngạc nhiên, cũng có người đi tìm quá, nhưng đều không tìm được, thẳng đến, một vị sư bá của ta, không biết từ chỗ nào phát hiện , thế nhưng thật sự tìm được rồi, nhưng lúc sau, khi hắn trở ra, đã thành một quái vật .” Tuệ Viễn nói xong lời cuối cùng , tựa hồ nghĩ tới hồi ức không tốt, vẻ mặt thống khổ.
Mặc Tam vẫn trầm mặc nghe, lúc này Tuệ Viễn tuy rằng đã nói xong, nhưng Mặc Tam cũng không mở miệng.
Cho đến khi Tuệ Viễn chậm rãi khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường , Mặc Tam mới thấp giọng hỏi “Như vậy, không có phương pháp khác?”
Tuệ Viễn nhíu mày, lắc đầu nói “Tiểu Mặc, tinh la kì bàn bao la vạn tượng , ta tin tưởng, nếu ngươi đổi ý định , tinh la kì bàn nhất định còn có thể cho ngươi phương pháp khác .”
Nhưng, trên đời cường đại nhất lại chỉ có bát bích kinh thư. Mặc Tam trong lòng nghĩ.
Tuệ Viễn nhìn Mặc Tam trầm mặc không nói, cũng rõ ràng, y tính tình của mặc quỷ hoàng tử trước mắt này , đại khái là sẽ không buông tha , nhưng hiện giờ, nếu đã biết, hôm nay lại phát sinh chuyện thiếu chút nữa ngộ thương Vị Vị, như vậy liền tuyệt đối không thể tái làm cho Mặc Tam tới gần tinh la kì bàn , nhưng, hiện tại cũng không có phương pháp khác……
Không! Có lẽ……
Nghĩ thỉnh cầu hôm nay của Trang Cảnh, Tuệ Viễn mỉm cười, nói “Tiểu Mặc, thời điểm không còn sớm , ngươi cũng nên trở về đi, đúng rồi, lúc ngươi trở về, cùng Vị Vị nói một chút, kêu hắn thu thập một ít hành lý, ngày mai xuất môn .”
Mặc Tam sửng sốt, lập tức hỏi “Xuất môn? Vị Vị muốn đi đâu?”
“Nga, hôm nay Trang Cảnh tiên sinh tới , nói muốn có một gốc sen tím , mà cây sen tím này chỉ sinh trưởng trên Vụ Phong , không ở Thanh Dương Huyền chúng ta, cho nên, ngày mai Vị Vị phải xuất môn .” Tuệ Viễn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng trong lòng Mặc Tam cũng không khỏi trĩu nặng “ Một mình Vị Vị?”
“Ân.” Tuệ Viễn thản nhiên nói “Vị Vị cũng nên xuất môn rèn luyện một chút .”
“Lão sư, ta với Vị Vị cùng đi!” Mặc Tam nhìn chằm chằm Tuệ Viễn, trong lòng rõ ràng, đại khái là không muốn mình tới tinh la kì bàn nữa , vì thế, muốn lấy Vị Vị kiềm chế mình, làm cho mình xuất môn ?!
Trong lòng rất là không vui, nhưng Mặc Tam vẫn không thể không thuận theo tiểu kỹ xảo này của Tuệ Viễn, để cho Vị Vị ngốc hồ hồ kia một mình xuất môn sao ?
Sao có thể .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.