Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 129: Kết cục cuối cùng [4]




Sở Hiền gắt gao nhìn chằm chằm địa phương biến mất cuối cùng của Trương Minh Thụy, hồi lâu, khi không khí trong đại điện đều đã trất buồn trầm trọng làm cho người ta không thở nổi, Sở Hiền lại chậm rãi đem tầm mắt chuyển hướng Mặc Tam, nhìn chằm chằm sáu cái gia tộc lệnh trong tay Mặc Tam, ha hả cười lạnh “Không nghĩ tới nha, Trương Minh Thụy thế nhưng đứng ở bên ngươi , khó trách, khó trách……”
Vẻ mặt của Mặc Tam lúc này cũng là hoàn toàn đạm mạc, chỉ tùy ý đưa tay phóng sáu cái gia tộc lệnh lên trên đài giữa trung ương điện , mở miệng hỏi “Hiện giờ trên tay ngươi và ta đều có sáu cái, nên giải quyết như thế nào đây ?”
Sở Hiền chỉ gợi lên khóe miệng , ý cười âm trầm “Ngươi hiểu hay không hiểu đây nhỉ ? Vương vị, Hứa Vị, ngươi lựa chọn thứ nào?”
Ánh mắt Mặc Tam nháy mắt đông lạnh, tay cũng chậm chậm nắm chặt thành quyền “Vị Vị ở đâu?!”
Sở Hiền nhìn chằm chằm Mặc Tam, mỉm cười, tươi cười mang theo âm trầm quỷ dị “Hậu nhân của Phượng tộc huyết mạch, ngươi cảm thấy ta sẽ đối đãi thế nào ? Tam đệ, yên tâm, ngoan ngoãn giao ra Mặc Qủy đạo, rời khỏi kinh thành, chờ ta mở ra thâm cung cấm địa, ta sẽ thả hắn !”
Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm Sở Hiền “Ngươi sẽ thả Vị Vị? Ở sau khi ta rời khỏi kinh thành , ngươi sẽ thả Vị Vị?”
Sở Hiền cười, rất là đắc ý “Có làm hay không là ở ngươi, nhưng , có một việc ngươi hẳn đã biết, lúc này, ngươi nếu không lùi, giây tiếp theo, ngươi nhìn thấy sẽ là thi thể của hắn như –” Sở Hiền lời còn chưa dứt, hỏa cầu nghênh diện trùng kích mà đến đã đánh gãy lời hắn nói.
Sở Hiền sớm có chuẩn bị, lúc này, nhảy lên một cái, cây quạt trong tay vung lên, một đạo tường băng ngăn cách hỏa cầu! Sở Hiền mặc dù bị hỏa cầu trùng kích khiến có chút chật vật, nhưng trong lòng cũng mừng thầm, Mặc Tam càng tức giận, lại càng đại biểu cho Mặc Tam lúc này sớm đã mất đi lý trí, nói cách khác, phần thắng của Sở Hiền hắn lại hơn vài phần, a, quả nhiên, Hứa Vị đối Mặc Tam mà nói quả nhiên là một uy hiếp!
Một cái nhảy lên cao, cây quạt Sở Hiền cũng bổ xuống phía dưới , đem hỏa cầu bổ ra, lúc này trong đại điện, văn võ đại thần sớm đều hốt hoảng chạy thoát đi, ở lại phía sau Sở Hiền cùng Mặc Tam cũng đều là người tâm phúc.
“Tam đệ, ngươi vẫn nên nắm chặt thời gian lui khỏi kinh thành cho thỏa đáng đi , ngươi cũng biết, kiên nhẫn của ta rất hữu hạn !” Sở Hiền phe phẩy cây quạt, từ từ nói, nhất phái thắng lợi nắm chắc .
Mặc Tam thu hồi hỏa cầu trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hiền, sau một lúc lâu, mới chậm rãi lui ra phía sau vài bước, phía sau Mặc Tam, bọn người Mộc Dĩ không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Mặc Tam thật sự muốn rời khỏi?
Kim Đại Vĩ cùng Mộc Dĩ nhìn nhau , Kim Đại Vĩ đang muốn tiến lên khuyên can, Mộc Dĩ lại ngăn lại, Mộc Dĩ chậm rãi lắc đầu, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Kim Đại Vĩ nhìn về phía Mặc Tam ở đằng trước.
Kim Đại Vĩ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đã thấy Mặc Tam nâng lên tay trái, trong hư không, Mặc Hồn đao đã muốn trôi nổi giữa không trung!
Sở Hiền biến sắc, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Mặc Tam, hắc hắc trào phúng cười “Xem ra, Hứa Vị ở trong lòng ngươi cũng bất quá chỉ như thế nha! Rốt cuộc vẫn là quyền thế phú quý trọng yếu hơn ! Ha ha……” Dứt lời, lại càng lớn tiếng nở nụ cười!
Mặc Tam bắt được Mặc Hồn đao trôi nổi giữa không trung, hơi thở lạnh lẽo túc sát đã lan tràn, Mặc Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hiền “Giết ngươi, còn có mọi người ở Đại Sở hoàng thất này, lật ba thước đất , đốt cấm địa ! Ta cũng không tin ta tìm không thấy Vị Vị! Ta cũng không tin còn có ai dám ngăn cản ở trước mặt Mặc Tam ta !!”
Sở Hiền trong lòng hít một ngụm lãnh khí thật mạnh , Mặc Tam này…… Chớ không phải là nổi điên rồi chứ ?! Nhưng , nhìn Mặc Tam trước mắt, Sở Hiền trong lòng cũng biết, mặc quỷ chết tiệt đứng trước mắt hắn đã nói là làm ! Nhưng trên mặt Sở Hiền cũng ha hả cười “Tốt! Bất quá, trước đó, chỉ sợ Vị Vị của ngươi cũng đã…… Hắc hắc……” Sở Hiền không có nói thêm gì nữa.
Rồi sau đó , sắc mặt của đám người Kim Đại Vĩ đứng ở một bên cũng trầm xuống, đích xác, trước đó , chỉ sợ……
Nhưng Mặc Tam lại chỉ đột nhiên huy Mặc Hồn đao trong tay!
Bọn người Kim Đại Vĩ không khỏi sửng sốt, mà người đang bị Mặc Hồn đao vờn ngay trước mặt , Sở Hiền , trong lòng cũng tức tới ứa gan , Mặc Tam chết tiệt này, chẳng lẽ thật sự không cần sống chết của Hứa Vị sao?!
Mà ngay tại thời điểm Mặc Tam chém ra Mặc Hồn đao, ở cùng thời gian đó , Hứa Vị cũng kinh hô một tiếng, Phương Viễn cùng Tuệ Khả đều quay đầu nhìn lại, Tuệ Khả lo lắng chạy qua “Vị Vị, ngươi làm sao vậy?”
Hứa Vị hoang mang cúi đầu nhìn cổ tay chính mình, vòng tay hình rồng màu đen trên cổ tay đang phát ra hào quang màu đỏ quỷ dị “Vừa mới…… Ta cứ như bị cắn một ngụm vậy .” Hứa Vị ngẩng đầu nhìn hướng Tuệ Khả, mê hoặc không thôi “Đây là vòng tay mà Tiểu Mặc tặng cho ta, thật kì quái …… Vừa mới nãy nghĩ là nó cắn , nó dường như đang sống .”
Tuệ Khả trừng lớn mắt, nhìn về phía vòng tay kia , một bộ khó có thể tin “Vị Vị! Hắn đem thứ này đưa cho ngươi?!”
“Đúng vậy!” Hứa Vị gật đầu, không rõ Tuệ Khả vì sao ngạc nhiên như vậy, nhưng ngẫm lại vòng tay này là một không gian, có thể để rất nhiều đồ vật , liền ngượng ngùng cười.
Phương Viễn lúc này cũng đã đi tới, nhìn chằm chằm vòng tay kia , quay đầu hỏi Tuệ Khả vẫn giữ vẻ mặt khó có thể tin “Làm sao vậy? Chuyện này thực ngạc nhiên sao?”
“Đại ca ca, đây là Tâm Chi Huyết nha!”
“Hả ?” Hứa Vị Phương Viễn đều vẻ mặt mờ mịt.
“Chỉ cần có Tâm Chi Huyết này, mặc kệ Vị Vị ở nơi nào, tam hoàng tử đều có thể lập tức tìm được hắn!” Tuệ Khả thấy vẻ mặt Hứa Vị cùng Phương Viễn mờ mịt, lấy lời đơn giản rõ ràng nhất để giải thích. Cũng chưa dứt lời, Hứa Vị càng thêm mờ mịt “Chính là…… Đến bây giờ, Tiểu Mặc đều chưa tìm đến nha.”
Tuệ Khả lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc , nói “Vị Vị, ngươi vừa mới bị nó cắn đúng không, đó là dấu hiệu khi Tâm Chi Huyết khởi động , bởi vì Tâm Chi Huyết, là một giọt huyết trong tim , nó chỉ có thể dùng một lần, bởi vì chỉ cần một lần lấy máu này , chủ nhân của máu sẽ tổn thương một nửa pháp lực cùng tinh lực!”
Hứa Vị vừa nghe, trong lòng đột nhiên run lên, vậy Tiểu Mặc hiện tại……
Phương Viễn đột nhiên nhảy lên, nghiêm nghị nói “Vị Vị, chúng ta hiện tại phải lập tức nghĩ biện pháp đi ra ngoài!!”
Hứa Vị vội đứng lên, đúng vậy, hiện tại bọn họ phải lập tức nghĩ biện pháp đi ra ngoài! Hứa Vị lúc này trong lòng vừa tức vừa vội, Tiểu Mặc sao lại có thể làm ẩu như thế ! Nếu sớm biết vòng tay ở trên cổ tay này làm từ máu trong tim Tiểu Mặc , vô luận như thế nào hắn cũng không lấy ! Sao có thể…… Làm bậy như thế chứ ! Hiện tại thời cuộc khẩn trương như vậy, tình thế ác liệt như vậy, nếu Tiểu Mặc lúc này gặp gỡ Sở Hiền kia thì làm sao bây giờ?!
Hứa Vị trong lòng giận dữ không thôi, chờ đi ra ngoài nhất định phải hảo hảo giáo huấn Tiểu Mặc một chút !
Mà lúc này , Mặc Tam bị Hứa Vị nhắc tới, đang huy Mặc Hồn đào, một đao bổ xuống toàn bộ đại điện!
Kim Đại Vĩ nhìn, không khỏi cười khổ một tiếng “Mộc gia chủ, người xem, tam hoàng tử làm như vậy thực không chừa cho chúng ta đường lui nha !”
Mộc Dĩ chắp hai tay sau lưng vẻ mặt bình tĩnh, quét mắt đám người Sở Hiền đã nhảy qua đây , khóe mắt thoáng nhìn bên ngoài, hắc y nhân một thân áo đen tay có buộc mảnh vải mang dấu hiệu Mặc Qủy đạo , đang đánh tiến vào, mà đám người Sở Hiền cùng hộ vệ đế cung cũng đã muốn đánh tiến ra ngoài , lúc này, đế cung đã là một mảnh kêu la !
“Vốn cũng đã không có đường lui .” Mộc Dĩ giơ tay lên , một cỗ băng trụ màu lam bắn lên trời “Nên bắt đầu rồi!”
Phương Tung đứng phía sau Kim Đại Vĩ ngay từ đầu vẫn im lặng không nói, lúc này, thấy Mộc Dĩ phát ra băng trụ màu lam, liền ngẩng đầu nhìn băng trụ màu lam, khẽ gật đầu, nói “Kính Nhiên là người Phương gia ta , còn thỉnh các vị đừng ngộ thương!”
Kim Đại Vĩ quay đầu cung kính chỉ lễ “Phương đại nhân xin yên tâm.”
Phương Tung dứt lời, liền nhảy lên, dương tay, giữa không trung, một viên lê hoa sáng lóa phóng ra !
Từ khi băng trụ của Mộc Dĩ cùng lê hoa của Phương Tung xuất hiện, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành bắt đầu không ngừng tuôn đầy người , cũng không ngừng tuôn đến bốn thành môn! Mà đồng thời, từ khi bên Sở Hiền không ngừng hướng lên trời bắn ra các loại tín hiệu, càng nhiều người tuôn về phía cổng thành ! Vì thế, một hồi tranh đấu hỗn loạn bắt đầu rồi!
********
Còn ở cung điện hoang phế , Tống Chân ở sau khi băng trụ xuất hiện, liền sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn chằm chằm không trung, khi nhìn tới một đóa mẫu đơn nở rộ , Tống Chân nhắm chặt đôi mắt, khóe miệng tràn ra chua xót, rốt cuộc, vẫn bắt đầu rồi sao?
Mà ngay lúc đó một tiếng thét kinh hãi vang lên , Tống Thần Nguyệt vội vàng mở miệng “Tam tỷ! Ngươi xem, là tín hiệu của Tống gia chúng ta!”
Tống Chân mở to mắt, theo ngón tay Tống Thần Nguyệt, nhìn về phía hoa mẫu đơn đang từ từ tiêu tán giữa không trung, chậm rãi thấp giọng nói “Ta nhìn thấy .”
“Tam tỷ?” Tống Thần Nguyệt nhìn Tống Chân bình tĩnh, lại khó nén chua xót, không khỏi bất an “Tam tỷ, chúng ta Tống gia…… Cũng phải tham gia sao?”
“Đó là đương nhiên!” thanh âm đột ngột vang lên , là Cảnh Phong đang chậm rãi đi tới, hắn vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Tống Chân “Xem ra tình cảnh của nhị hoàng tử không ổn , Chân nhi, chúng ta phải đi qua .”
Tống Thần Nguyệt há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gắt gao mân môi , mà Tống Chân chỉ quay đầu nhìn về phía cung điện hoang phế kia, kết giới đã được giải trừ .
“Ngũ muội, ngươi ở chỗ này.” Tống Chân thản nhiên nói, quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong “Chúng ta đi thôi!”
Tống Thần Nguyệt sửng sốt, lập tức vội vàng mở miệng “Không được! Tam tỷ! Vậy rất nguy hiểm !”
Tống Chân chỉ quay đầu, mỉm cười “Không có việc gì, chờ Vị Vị cùng Viễn Viễn đi ra , ngươi cùng bọn họ ở chung nhé . Còn có……” Tống Chân thật sâu nhìn Tống Thần Nguyệt, thấp giọng chậm rãi nói “Không cần quay về Tống gia .”
Tống Thần Nguyệt nghe vậy, ngẩn ngơ, lập tức hốc mắt phiếm hồng, kinh ngạc nhìn Tống Chân.
Mà Tống Chân chỉ quay đầu lại, đối Cảnh Phong bình tĩnh nói “Chúng ta nhanh đi thôi.”
Cảnh Phong thật sâu nhìn vẻ mặt Tống Chân vẫn bình tĩnh, gật đầu nói “ Được .”
Mà ngay tại khi Tống Chân bước đi trước, khi đi được hai bước , Cảnh Phong đột nhiên nâng tay lên, hướng cổ Tống Chân vỗ xuống , Tống Chân trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã xuống đất, Cảnh Phong bước nhanh qua , ôm lấy . Tống Thần Nguyệt ngẩn ra, lập tức vội chạy qua “Tam tỷ!”
Cảnh Phong thật sâu dừng ở Tống Chân trong lòng , sau một lúc lâu, mới đưa Tống Chân chậm rãi giao vào trong tay Tống Thần Nguyệt “Chiếu cố cho tốt tỷ tỷ ngươi.”
Tống Thần Nguyệt giật mình sửng sốt , ngẩng đầu nhìn hướng Cảnh Phong, Cảnh Phong vẫn chỉ ôn nhu nhìn Tống Chân, thực phức tạp liếc mắt một cái, có thống khổ, có áy náy, còn có tràn đầy quyến luyến.
“Nếu ta không trở về, nói cho tỷ tỷ ngươi, cuộc đời này của Cảnh Phong ta không cầu có kết quả, không cầu đồng hành, không cầu đồng huyệt, chỉ cầu nửa đời sau của nàng , ở trong thời gian đẹp nhất của nàng, người có thể tương phùng , có thể là ta.” Cảnh Phong khàn khàn nói.
Cảnh Phong dứt lời, liền xoay người nhảy lên, vài cái lên xuống liền biến mất ở trong tầm mắt Tống Thần Nguyệt.
*****
Nói sau , lúc này Mặc Tam một tay vừa lật, ngọn lửa như sóng biển trào ra, Sở Hiền nhảy lên một cái, kiếm trong tay bổ ra ngọn lửa, xoay người một cái , quang cầu đánh về phía Mặc Tam, Mặc Tam tránh đi, nhảy ra sau vài bước, cước bộ cũng thiếu chút nữa khẽ trượt , quả nhiên, có chút miễn cưỡng sao? Mặc Tam đạm mạc phất đi máu tươi tràn ra khóe miệng, trong lòng cũng đã cảm ứng được , Vị Vị thực bình an, tốt lắm! Không nghĩ tới Sở Hiền thế nhưng đem Vị Vị giấu ở cung điện ngầm ở đế cung – nơi lúc nhỏ hắn cư trú , hừ ! Cũng khó trách bọn Mặc Thất tìm không thấy !
“Xem ra, khí lực của ngươi dường như đã dùng hết nha.” Sở Hiền cũng hí mắt nhìn về phía Mặc Tam, trong lòng mơ hồ khẳng định suy đoán của mình , Mặc Tam đã bị thương đi? Độ mạnh yếu khi chém ra ngọn lửa ban nãy còn kém hơn cả lúc đầu !
Mặc Tam không nói gì, chỉ chậm rãi giơ lên Mặc Hồn đao, cho dù khí lực hắn không đủ thì lại như thế nào?! Chỉ một Sở Hiền, hắn còn không để vào mắt!
Mà lúc này ngoài đế cung , cách đế cung chỉ có một cái ngõ nhỏ , trong một tửu lâu , Phương Hạo Nhiên đứng ở bên cửa sổ tửu lâu, ninh mi nhìn chém giết trong ngõ nhỏ bên ngoài, còn có trên không trung ở đế cung cách đó không xa đang không ngừng hiện lên ngọn lửa hoặc băng trụ .
Đứng phía sau Phương Hạo Nhiên, Trương Minh Thụy chậm rãi châm trà, châm xong một ly trà, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Phương Hạo Nhiên , đưa tay đưa trà quà , một bên khinh đạm cười “Đừng lo lắng. Vị Vị sẽ không có việc gì, Viễn Viễn cũng sẽ không có việc gì .”
Phương Hạo Nhiên tiếp nhận, nhướng mày nhìn về phía Trương Minh Thụy, chỉa chỉa chém giết phía dưới, hỏi “Thế bọn họ thì sao ?”
“Sáng sớm hôm nay, quan phủ đã thông cáo công văn tới từng nhà rồi , yêu cầu tất cả mọi người tận lực đợi ở trong nhà, hôm nay nếu có nghe thấy tiếng gì cũng đừng đi ra , ngươi xem, hiện tại bên ngoài đều là các hộ vệ gia tộc. Hạo Nhiên, hôm nay hẳn sẽ có một kết quả , ngươi đừng lo lắng .” Trương Minh Thụy ôn nhu nói, một bên nâng tay phất đi mấy sợi tóc mai vương bên trán Phương Hạo Nhiên.
Phương Hạo Nhiên không nói gì, chỉ buồn bực nâng tay uống cạn chén trà , buông chén trà, quay đầu thản nhiên nói “Đi thôi.”
Trương Minh Thụy sửng sốt “Đi đâu?”
“Cấm địa !”
Trương Minh Thụy ngẩn ra, lập tức tươi cười thoải mái, Hạo Nhiên quả nhiên thông minh.
Kết cục cuối cùng của hôm nay , không, phải nói, mười lăm năm qua, hoặc là, một ngàn năm qua, kết cục cuối cùng, nhất định sẽ ở cấm địa bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.