Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 123: Bắt đầu cuối cùng [3] …




Ban đêm.
Thời điểm Phương Tung trở lại Phương phủ, bóng đêm đã rất thâm trầm. Đưa thê tử nhà mình trở về trạch viện , Phương Tung xoay người đi hướng trạch viện của phụ thân .
Vào trạch viện , phất tay ra hiệu người hầu nha hoàn đều lui ra, đi vào thư phòng, chỉ thấy lão phụ thân nhà mình đang cau mày đi qua đi lại.
“Cha!” Phương Tung cung kính hành lễ “Nhi tử đã trở lại.”
Phương Dung ngẩng đầu nhìn hướng Phương Tung, khẽ gật đầu, lập tức vẻ mặt nghiêm túc , hỏi “Hạo Nhiên đâu?”
“Hạo Nhiên hiện tại ở biệt viện.” Phương Tung cung kính nói, dừng một chút, lại thấp giọng nói “Cha xin yên tâm, tam hoàng tử đã phái người tới , còn có người của chúng ta nữa , Hạo Nhiên không có việc gì, hơn nữa nhi tử cảm thấy nếu Hạo Nhiên đã giả chết , vậy người bên nhị hoàng tử cũng sẽ không lưu ý.”
Phương Dung khẽ gật đầu, lập tức lại thở dài , nói “Kính Nhiên nói hắn tạm thời muốn trụ ở ngoài . Ngươi cũng biết đi?”
Phương Tung nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói “Kính Nhiên rất cố chấp.”
Phương Dung chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến bên ghế dựa ngồi xuống, ý bảo Phương Tung cũng ngồi xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói “Kính Nhiên làm chuyện này cũng coi như để lại cho Phương gia chúng ta một đường lui, tam hoàng tử tuy rằng cường thế có tài , nhưng, hoàng thất tuyệt đối sẽ không cho phép một mặc quỷ đi lên cái ghế kia , hiện tại…… Tam hoàng tử phải lấy được bảy khối lệnh bài, lấy ưu thế tuyệt đối đánh bại nhị hoàng tử.” Dứt lời, lại rất ưu sầu nói “Hiện giờ, cách đại điển sắc phong hoàng tử chỉ còn lại có ba ngày . Tam hoàng tử lại chưa đến, cũng không biết tam hoàng tử hiện tại có mấy khối lệnh bài trong tay ?”
Phương Tung chuyên chú lắng nghe, sau khi nghe xong, gật đầu nói “Cha, Hạo Nhiên đã nói, ngày mai hắn muốn tới quán dịch của Liên gia và Vệ gia, tính toán thuyết phục hai nhà này duy trì tam hoàng tử.”
[ Quán dịch : Cứ hiểu như 1 tòa đại sứ quán đi ]
Phương Dung khẽ lắc đầu “Liên gia cùng Vệ gia đều rất điệu thấp ( khiêm tốn nhún nhường ) , mấy năm nay cũng ít có động tĩnh lớn nào, thậm chí khi hoàng thất tuyển hôn , hai nhà này cũng từ chối không tham gia. Hạo Nhiên trước đây cùng hai nhà này lại không có quan hệ gì , hắn hiện giờ đi thuyết phục, chỉ sợ khó có thể thành công.”
Phương Tung cũng mỉm cười, có chút thần bí “Cha, vậy cũng không nhất định.”
Phương Dung nghe vậy, hơi hơi nhướng mày, trong lòng tò mò, hay là Hạo Nhiên đã có hảo mưu kế nào có thể thuyết phục hai nhà này?
Mà hôm sau, Phương Hạo Nhiên ngồi ở trên xe ngựa, lười nhác tựa vào trên đệm , hơi hơi nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa chậm rãi hướng phố Bắc kinh thành chạy tới.
*********
Trên phố Bắc, trong Liên gia quán dịch , một lão nhân đang cầm quân cờ khổ tư .
“Lão gia, bên ngoài có người tới .” Người hầu vội vàng tiến vào rồi quỳ xuống đất bẩm báo .
Lão nhân cũng không ngẩng đầu lên , đưa quân cờ trong tay đặt lách cách xuống mặt bàn cờ , sau một lúc lâu, mới hỏi “Tên là gì ?”
“Hắn nói, hắn tên Phương Hạo Nhiên.”
Đôi mắt lão nhân hơi hơi nhíu lại, trầm mặc sau một lúc lâu mới thở dài nói “Để cho hắn vào đi.”
“Dạ!”
Đợi người hầu rời đi, lão nhân lầu bầu nói “Sách, ta biết chắc Phương gia tiểu tử này không đoản mệnh như vậy! Hừ!” Lại lẩm bẩm nói “Mặc quỷ hoàng tử sao? Ha hả…… Thật thú vị nha .”
***********
Kim Đại Vĩ căng cứng thân thể, trầm mặc ngồi.
Lúc này, Kim Đại Vĩ ở một nơi rất u tĩnh, đây là một hoa viên nho nhỏ, chỉ có nước trà điểm tâm, một hành lang liếp tiếp nối những đình nghỉ chân, uốn lượn quanh co lượn vòng ở giả sơn trì chiểu(1) , phù liễu tiểu thụ ở giữa , người tu kiến hoa viên này rất dụng tâm, tài tình dùng giả sơn trì chiểu , còn có phù liễu tiểu thụ đem từng cái đình che khuất đi . Mọi người đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ngẫu nhiên chợt lóe mà qua, nhưng không cách nào thấy rõ cụ thể khuôn mặt, càng miễn bàn, mấy đình nghỉ chân này cũng cách nhau rất xa .
Mà giờ phút này, Kim Đại Vĩ lại thật hy vọng có người thấy hắn, còn có thiếu niên đối diện đang cười thản nhiên — nhị hoàng tử Sở Hiền.
“Kim huynh không cần câu nệ, phiên tiến đến mạo muội này, chỉ là muốn cùng Kim huynh đàm bút sinh ý mà thôi.” Sở Hiền mỉm cười nói. Tuy rằng cười, nhưng mặt mày lại không có chút ý cười.
Kim Đại Vĩ trên mặt lộ ra tươi cười, trong lòng lại thật cảnh giác “Sinh ý?”
“Ân, đúng vậy. Sinh ý. Ngươi tuyệt đối sẽ thích bút sinh ý này.” Sở Hiền tươi cười càng thêm sâu sắc , có chút ý vị thâm trường, lại mang theo vài phần hấp dẫn.
Kim Đại Vĩ chậm rãi chắp tay “Còn thỉnh nhị hoàng tử chỉ giáo.”
“Ha hả…… Tống Thần Nguyệt, Tống gia ngũ tiểu thư là người Kim huynh yêu trong lòng đi ?” Sở Hiền cười, rất vừa lòng nhìn thấy khi mình nhắc tới Tống Thần Nguyệt thì Kim Đại Vĩ trong mắt chợt lóe khẩn trương.
“Nếu…… Ta cầu phụ hoàng hạ chỉ đem Tống gia ngũ tiểu thư tứ hôn với Kim huynh, không biết, có thể đổi được một khối lệnh bài Kim gia hay chăng ?”
Kim Đại Vĩ ngẩn ra, lập tức chuông cảnh báo trong lòng vang lên! Đối phương sao lại biết lệnh bài Kim gia ở trên tay hắn?! Nhưng lập tức lại nhớ đến năm đó chính mình cầu Trương Minh Thụy cũng từng xuất ra một nửa lệnh bài…… Kim Đại Vĩ hô hấp một hơi thật sâu, lộ ra tươi cười miễn cưỡng “Thật sự đáng tiếc, một nửa lệnh bài trong tay ta đã giao cho thừa tướng đại nhân.”
Sở Hiền từ từ cười “Cái này ta biết, ta là muốn nửa cái lệnh bài ngươi vừa mới lấy hôm trước ……”
Kim Đại Vĩ nghe cái này , sắc mặt thật sự thay đổi!
Mấy ngày trước đây hắn thật vất vả mới từ trong tay gia chủ cầm lấy một nửa lệnh bài khác, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã để Sở Hiền biết?!
Chết tiệt! Hiện giờ đối phương dùng Thần Nguyệt đến áp chế hắn…… Hắn nên làm thế nào cho phải?!
Sở Hiền thấy sắc mặt Kim Đại Vĩ đại biến, mặt mày hiện lên một tia đắc ý, thản nhiên nói “Nói đến lại nhớ , Tống gia ngũ tiểu thư thật sự là một vị mỹ nhân, cũng khó trách Kim huynh năm đó vì nàng có thể bỏ đi nửa khối lệnh bài…… Ha hả……”
Kim Đại Vĩ nắm tay thành quyền, cường ức chế tức giận trong lòng, sau một lúc lâu mới hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng mở miệng “Nhị hoàng tử, ý của ngài là, nếu ta giao lệnh bài ra, ngài sẽ xin hoàng thượng tứ hôn cho ta cùng Thần Nguyệt phải không?”
“Ân, đúng vậy.”
“Hảo…… Ta hiểu được……”
************
Lúc này, trong rừng cây cách kinh thành trăm dặm ……
Tuệ Khả căm tức nhìn chằm chằm cái bóng nửa trong suốt trước mắt , phẫn nộ nói “Đem đại ca ca trả lại cho ta!!”
“Ha hả…… Nếu ngươi dựa theo lời ta nói mà làm, ta sẽ đem đại ca ca của ngươi trả lại cho ngươi……” Cái bóng kia mềm nhẹ nói.
“Vì cái gì?! Vì cái gì ngươi muốn dẫn đại ca ca đi?!” Tuệ Khả giận dữ kêu lên “Lúc trước ở thời điểm ta lựa chọn chuyển sang kiếp khác, ngươi rõ ràng không phải cái dạng này !”
Cái bóng kia trầm mặc , sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói “Hài tử, ta là yêu vật, ngươi cũng là yêu vật, yêu vật…… Đều là kẻ điên chấp nhất…… Ta đem đại ca ca của ngươi mang đi đương nhiên là vì chấp nhất của ta……”
Tuệ Khả tiến lên từng bước, gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng nửa trong suốt kia, trên mặt xinh đẹp tràn ngập không cam lòng, gằn từng tiếng nói “Ngươi nếu làm bị thương đại ca ca của ta, ta chắc chắn đem ngươi thiên đao vạn quả!”
Cái bóng kia nghe xong, cũng nở nụ cười, tiếng cười mềm nhẹ lộ ra sung sướng “Nha, ngươi quả nhiên là yêu vật bộ tộc ta…… Đủ ngoan, đủ điên!” Cười cười, cái bóng kia lại sâu kín lẩm bẩm nói “Hài tử …… Ngươi như vậy đối với đại ca ca ngươi, nếu tương lai có một ngày, đại ca ca của ngươi không cần ngươi , ngươi sẽ làm sao bây giờ nha?”
Tuệ Khả cũng không để ý tới cái bóng trước mắt, chỉ ngơ ngác nhìn về phía Phương Viễn đang bị cái bóng kia dùng thứ gì đó không rõ trói lại khiến hắn không thể nhúc nhích , Phương Viễn tuy rằng bị trói , nhưng ý thức cũng thanh tỉnh , chỉ khổ nỗi không thể nhúc nhích mà thôi.
“Tốt lắm. Ngươi ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói mà làm đi .” Cái bóng kia mềm nhẹ nói, trong giọng nói có ẩn ẩn thở dài “Ta sẽ không thương tổn đại ca ca của ngươi.”
Tuệ Khả quay đầu, lạnh lùng nhìn cái bóng kia một cái, liền xoay người chợt lóe biến mất tại chỗ.
Đợi Tuệ Khả đi , cái bóng kia phất tay, Phương Viễn rốt cục có thể nhúc nhích , nhưng phát hiện cả người vô lực, Phương Viễn trong lòng nôn nóng không thôi, giận dữ trừng cái bóng nửa trong suốt trước mắt “Ngươi để Khả nhi làm cái gì?!”
Cái bóng kia mềm nhẹ nở nụ cười, chính là, nụ cười này bất đồng với nụ cười khi đối với Tuệ Khả, lúc này tiếng cười của cái bóng nghe vào lỗ tai Phương Viễn thế nhưng có cảm giác âm trầm!
“Không có gì…… Ta chỉ làm cho hài tử kia đi bắt giúp ta một người mà thôi .”
“Ngươi làm cho nàng bắt ai?!” Phương Viễn trong lòng đột nhiên run lên, không hề có dự cảm tốt.
“Đệ đệ của ngươi, Hứa Vị.” Cái bóng kia từng chữ từng chữ chậm rãi nói.
Phương Viễn nổi giận!“Ngươi bắt Vị Vị?! Ngươi hỗn đản! Đáng giận!! Buông!!”
“Ha hả……” Cái bóng kia chậm rãi nở nụ cười, tiếng cười lộ ra đắc ý cùng âm trầm, nhìn Phương Viễn giãy dụa vô ích, lại chậm rãi phun ra một câu “Hài tử kia coi trọng ngươi như vậy, khẳng định sẽ đi bắt đệ đệ ngươi lại đây, đến lúc đó…… Ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ta sẽ làm như thế nào?! Ta sẽ giết ngươi!”
“Nếu…… Hài tử kia giết đệ đệ ngươi thì sao ?”
“Ngươi…… Ngươi nói cái gì?!”
“Ha hả…… Ta chỉ nói là nếu nha……”
********
Mà lúc này , Hứa Vị đang tò mò cùng Mặc Tam đi ở trên ngã tư đường trong kinh thành.
“Tiểu Mặc, đó là Lâm Tiên lâu ? Chúng ta vào xem như thế nào đi ?” Hứa Vị nhìn Lâm Tiên lâu kia vô cùng náo nhiệt mà tò mò không thôi.
Mặc Tam mắt liếc Lâm Tiên lâu, gật đầu, vươn tay đem tay Hứa Vị nắm lấy, liền tiến vào Lâm Tiên lâu kia.
Hứa Vị bị dắt tay mà đơ trong chớp mắt, có chút căng cứng, lập tức kéo kéo tay áo Mặc Tam, nhưng Mặc Tam cũng lại ra vẻ không biết, chỉ nắm tay Hứa Vị, ở trong ánh mắt tò mò kinh ngạc của một đám quần chúng vây xem , hắn vẫn thong dong đi vào Lâm Tiên lâu .
Hứa Vị đành phải hơi hơi rũ mi mắt, yên lặng không nhìn ánh mắt tò mò kinh ngạc khó hiểu ở bốn phía.
Từ lúc vào kinh thành, hắn cùng Tiểu Mặc vừa nắm tay, ánh mắt của người bốn phía sẽ đều lộ vẻ kỳ quái, khi đó, hắn liền không chịu để cho Tiểu Mặc nắm tay hắn nữa , Tiểu Mặc tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng rõ ràng có mất hứng . Lúc này, là cơ hội để Tiểu Mặc bắt lấy, sao lại buông tha? Nhìn Mặc Tam đi ở trước mắt thong dong đi lên trước , không được tự nhiên trong lòng Hứa Vị lại bất giác tán đi không ít, nghĩ tới bản thân ngay cả chuyện thân thiết hơn cũng đã cùng Mặc Tam làm , nắm tay thế này …… Thì tính cái gì ?
Đợi đi vào Lâm Tiên lâu, chọn lấy một gian phòng . Nhìn bảng hiệu trước mắt –“Vọng Viễn các”? Hứa Vị trong lòng nói thầm, ừm , tên này không tồi.
Ngồi ở lầu hai của tiểu lầu các, nhìn cảnh sắc bên ngoài, Hứa Vị không khỏi tán thưởng “Cảnh sắc này không tồi nha.”
Mặc Tam đi đến bên người Hứa Vị, đem Hứa Vị kéo vào trong ngực mình, cúi đầu nói “Vị Vị thích?”
Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu “Dễ nhìn lắm a .”
Mặc Tam nhìn cảnh sắc bên ngoài, bất quá là chút hoa hoa thảo thảo…… Thôi, Vị Vị thích như thế thì về sau hắn liền tìm mấy cảnh sắc thế này cho Vị Vị xem thỏa , hoặc là…… Hắn có nên cân nhắc cùng Trương Minh Thụy mua lại Lâm Tiên lâu này không nhỉ ?
“Đúng rồi, Tiểu Mặc, ngươi nói ca ca cùng Tuệ Khả khi nào thì mới có thể đến kinh thành ?” Hứa Vị ngẩng đầu hỏi.
Mặc Tam hơi hơi liễm mi, chậm rãi lắc đầu “Ta đã vài ngày không thu được tin tức bọn họ.”
Hứa Vị có chút thất vọng, cũng có chút lo lắng, lẩm bẩm nói “Bọn họ không có việc gì chứ ?”
Mặc Tam thấp giọng trấn an nói “Ta phái người đi tìm , Tuệ Khả là yêu vật, pháp thuật cùng vũ kỹ cũng không tồi , không có việc gì .”
Hứa Vị ừ một tiếng, cũng không để ý, nhưng không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm không tốt lắm……
Mà lúc này, cách đại điển sắc phong hoàng tử, chỉ có ba ngày ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.