Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 110: Ám sát [10] …




Không trung trong vắt , mây trắng thản nhiên.
Mộc Dĩ Chân ngồi xổm trên mặt đất, miệng ngậm cỏ dại, hai tay đặt ở trên mặt thảm cỏ , một bên chán muốn chết ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời tụ tán, bạch mao bích nhãn lang ngồi xổm bên chân hắn cũng buồn bã ỉu xìu vươn bốn móng vuốt xoải đều lên mặt đất, chốc chốc lại phe phẩy cái đuôi.
Thời điểm Hứa Vị từ trong rừng cây chạy đến liền thấy bộ dáng một người một thú như vậy, không khỏi cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười khúc khích, Mộc Dĩ Chân cùng lang đồng thời quay đầu, bạch mao bích nhãn lang nhảy vọt một cái chạy tới, vui vẻ chạy đảo quanh Hứa Vị, mà Mộc Dĩ Chân lại trở mình trợn trắng mắt, miễn cưỡng đứng dậy, ném cây cỏ dại trên tay ra, cất tiếng nói “Các ngươi thật đúng là biết dây dưa , ta đều chờ không kiên nhẫn nổi nữa !”
Hứa Vị vừa nghe, không khỏi hơi hơi đỏ mặt, vuốt đầu ngượng ngùng nói “Ngượng ngùng, để ngươi đợi lâu.”
Mộc Dĩ Chân vung tay lên, rất là tiêu sái “Không có gì!” Lại trộm tiến lên, rất là tò mò hỏi “Bất quá, tam hoàng tử kia đâu? Hắn đi rồi?” Vừa hỏi vừa hướng phía sau Hứa Vị dùng sức giương đầu, tam hoàng tử kia thực đi rồi? Dứt khoát như vậy sao ? Hắn thực không cần Vị Vị ?
Hứa Vị mỉm cười gật đầu nói “Ân, Tiểu Mặc đi kinh thành trước, ta cùng hắn đã có hẹn ước , một tháng sau ta tới kinh thành cùng hắn hội họp .”
Mộc Dĩ Chân nghe vậy sửng sốt, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Hứa Vị như là đã buông xuống cái gì đó mà tươi cười thoải mái vui vẻ, hơi hơi chọn mi, ý vị thâm trường hỏi “Xem ra, vấn đề giữa ngươi cùng hắn đã được giải quyết ?”
Hứa Vị nghiêng đầu nghĩ ngợi “Xem như giải quyết chăng ?”
Mộc Dĩ Chân không nói gì, cái gì kêu xem như a ? Bất quá nhìn Hứa Vị không còn tinh thần sa sút như ngày hôm trước , trong lòng coi như là buông tâm, liền cười hì hì nói “Chúng ta đây đi thôi! Ngươi nếu tính toán đúng một tháng sau đến được kinh thành , chúng ta đây sẽ không thể tiếp tục tìm long văn thảo .”
Hứa Vị nghĩ nghĩ, quyết định “Chúng ta hướng kinh thành đi tới đi. Bất quá, chúng ta không đi quan đạo, chúng ta đi sơn đạo!”
Mộc Dĩ Chân sửng sốt, sơn đạo?
Hứa Vị ngồi xổm xuống, từ trong vòng tay lấy ra [ hành y thủ trát ], lật tới một tờ, chỉ vào bức họa được vẽ qua loa trên đó mà nói “Nơi này là Thành Long sơn, là con đường nhất định chúng ta phải đi nếu muốn vào kinh thành. Chúng ta sẽ đi dạo xung quanh trong núi này.”
Mộc Dĩ Chân ở bên người Hứa Vị ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm sơn đồ kia căn bản là nhìn không ra hình , buồn bực không thôi , hỏi “Vị Vị, ngươi thấy thế nào bảo đây là Thành Long sơn ?” Đây là cái thứ tranh gì a, đây là núi sao? Căn bản là một quả trứng gà không hơn ?
Hứa Vị ha hả cười gượng một tiếng, vuốt đầu xấu hổ nói “Kỳ thật, ta cũng nhìn không ra…… Ngạch, là Tiểu Mặc nhìn ra ……”
Mộc Dĩ Chân bá một cái liền quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Vị, ánh mắt lợi hại “Hắn sao lại biết chúng ta muốn đi tìm long văn thảo ?”
Hứa Vị nhìn Mộc Dĩ Chân, trong lòng có chút xấu hổ, Tiểu Mặc từ lúc hắn rời đi Quảng Vực Huyền liền vẫn trốn ở trong cái bóng của hắn , việc này, hắn thật đúng là ngượng ngùng đối Mộc Dĩ Chân kể lại…… Phải biết rằng, đã nhiều ngày nay , Mộc Dĩ Chân chính là nói không ít chuyện của Mộc Dĩ Chân cùng Mộc Dĩ nha…… Đó xem như là chuyện cực kỳ bí ẩn của Mộc Dĩ Chân……
Nhưng nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm đầy lợi hại của Mộc Dĩ Chân, Hứa Vị không dám giấu diếm, nho nhỏ tiếng mở miệng “Hắn…… Vẫn trốn ở trong cái bóng của ta……”
Cái bóng ? Mộc Dĩ Chân đầu tiên là mê hoặc, lập tức nghĩ tới cái gì, giận dữ nhảy lên, bạo thô khẩu mắng “NND! Lão tử thiếu chút nữa đã quên hỗn đản kia là mặc quỷ!!!”
Hứa Vị co đầu rụt lại, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng trấn an “Dĩ Chân, Tiểu Mặc là người không thích nói chuyện …… Miệng hắn đóng thực chặt ……”
Mộc Dĩ Chân đối Hứa Vị trợn mắt, sau một lúc lâu, mạnh mẽ kéo áo Hứa Vị, vẻ mặt hung ác thấp giọng đe dọa “Vị Vị! Ta đã coi ngươi là hảo huynh đệ! Nếu có ai nghe được điều không nên nghe ! Cũng đừng trách ta không niệm tình huynh đệ!” Chuyện này chính là quan hệ đến Mộc Dĩ, quan hệ đến Mộc gia!! Nếu để cho kẻ thù của Mộc gia biết chuyện giữa hắn cùng Mộc Dĩ, vậy thực nguy hiểm ! Thật sự là! Đều do lúc trước bản thân mình thấy Hứa Vị một bộ muốn chết không chết được mà tâm mềm nhũn, bằng không mình cũng sẽ không nói nhiều những lời vốn không nên nói ra như vậy !
Mộc Dĩ Chân nghiến răng, đều là do tử mặc quỷ tam hoàng tử! Hừ! Quả nhiên, mặc quỷ chính con chuột nhắt trốn ở nơi âm u ! Thế nhưng lén lút trốn ở cái bóng của Hứa Vị mà nghe lén người ta nói chuyện!
Hứa Vị vội dựng thẳng tay phải chỉ thiên , thề nói “Nếu ta cùng Tiểu Mặc tiết lộ nửa câu ra ngoài, thì trời khiến chúng ta chết không được tử tế !”
Mộc Dĩ Chân sau khi nghe xong, sắc mặt hơi hoãn, mới buông áo Hứa Vị ra, ngay sau đó, lại kéo lại bả vai Hứa Vị, lộ vẻ nói lời thấm thía “Vị Vị nha, ta nói với ngươi, tuy rằng ta cùng hỗn đản Mộc Dĩ kia luôn cãi nhau, nhưng hỗn đản Mộc Dĩ kia cho tới bây giờ cũng sẽ không hoài nghi ta, lại càng không làm ra cái việc theo dõi vừa cấp thấp vừa ngu ngốc như vậy !!” Nói đến hai chữ theo dõi, Mộc Dĩ Chân cường điệu tăng thêm ngữ khí.
Hứa Vị nghe, thoáng nhìn Mộc Dĩ Chân một cái, trong lòng yên lặng hồi tưởng , ở thời điểm hắn cùng Tiểu Mặc chuẩn bị tách ra, Mộc Dĩ kia đột nhiên xông ra, vẻ mặt trịnh trọng bộ dáng nghiêm túc kính nhờ hắn chiếu cố Mộc Dĩ Chân nhiều hơn……
Thao thao bất tuyệt bla bla không ngớt, Mộc Dĩ Chân cuối cùng vỗ thật mạnh bả vai Hứa Vị, vẻ mặt trịnh trọng “Vị Vị, nói thật! Nhân phẩm tam hoàng tử kia, ngươi thật sự cần hảo hảo suy xét một chút đi !”
***********
Lại nói, lúc này ở kinh thành, Đông thành môn, Phương gia thuộc địa.
Đông thành môn tuy nói là thuộc về Phương gia, nhưng tửu lâu quán trà thanh lâu mở ra cũng không ít, còn có quán bãi của đám người bán hàng rong cũng đặc biệt nhiều.
Trong đó có kinh thành đệ nhất lâu – Lâm Tiên lâu!
Lâm Tiên lâu là tửu lâu cũng coi như là nửa thanh lâu, có đủ loại nữ tử xinh đẹp hoặc ca hoặc múa, đáng tiếc, những nữ tử xinh đẹp này đều là nhìn mà không thể gần, nếu muốn âu yếm, trừ phi những nữ tử đó tự nguyện. Mà cũng bởi vì có Lâm Tiên lâu là nơi có nữ tử xinh đẹp có thể nhìn mà không thể gần này tồn tại , thanh lâu phụ cận Lâm Tiên lâu cũng có hai ba cái như vậy, trong đó tối phú nổi danh , có thể cùng Lâm Tiên lâu so sánh tranh đua, cũng chỉ có một thanh lâu mới bỗng nhiên xuất hiện từ hai – ba năm gần đây — Hương Viễn các.
Nữ tử Hương Viễn các trừ bỏ mĩ mạo ở ngoài, cũng là thân đủ các loại tài nghệ, vả lại tài nghệ cũng tương đối cao , mà trừ bỏ tài mạo vẹn toàn này , độc đáo của Hương Viễn các là một ít hoạt động khiến cho người ta tâm động, tỷ như nói, cách bảy ngày tất có một ngày biểu diễn tài nghệ – “Phần nghệ nhật” .Còn để khách nhân bình phán, nếu khách nhân tán thưởng tài nghệ của vị cô nương nào, liền ném hoa biểu thị, ai nhiều hoa nhất, người đó sẽ là “Hoa khôi” hôm ấy, đương nhiên, hoa này cũng cần dùng bạc để mua, một đồng bản là một bông hoa bằng giấy nhỏ, một hoàng kim thì lại là một bông hoa bằng vàng rực rỡ ……
Mà hiện tại, ngay tại hậu viện của Hương Viễn các —
Tiểu viện u tĩnh cùng tiếng người ồn ào rất là náo nhiệt đằng trước hình thành một cái đối lập rõ nét. Mà ngay tại tiểu viện u tĩnh này, sau khi một trận quang quyển màu vàng cùng quang quyển màu lam cùng hiện lên, một thiếu niên vận bào phục xanh thẫm cùng một thiếu niên vận bào phục màu lam đồng thời xuất hiện.
Sau khi xuất hiện , thiếu niên vận bào phục xanh thẫm trước nhìn quét bốn phía, mới xoay người đối thiếu niên vận bào phục màu lam , nói “Nơi này là Hương Viễn các. Mộc gia chủ nếu có chuyện gì đặc biệt cần báo lại , có thể tìm Hoa mụ mụ của Hương Viễn các này.”
Vận bào phục xanh thẫm đó là Mặc Tam , mà thiếu niên vận bào phục màu lam đó là Mộc Dĩ.
Mộc Dĩ nhìn quét bốn phía, đối Mặc Tam chắp tay cung kính nói “Dạ! Mộc Dĩ hiểu được.”
Mặc Tam lại đột ngột nói “Lần này , chuyện của Vị Vị ít nhiều liên lụy Mộc gia chủ cùng lệnh đệ Mộc Dĩ Chân, Mặc Tam hiện chưa thể hồi báo, tương lai, nếu Mộc gia chủ có yêu cầu gì, Mặc Tam tuyệt không chối từ.”
Ánh mắt Mộc Dĩ hiện lên một tia quang mang lợi hại, gục đầu xuống, cung kính chắp tay “Mộc Dĩ tạ ơn tam hoàng tử ân điển!”
Mặc Tam xua tay, quang quyển màu vàng chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Đợi Mặc Tam biến mất, Mộc Dĩ lại cúi đầu, khóe miệng hơi hơi gợi lên tươi cười, như thế, cũng không uổng công hắn để cho Dĩ Chân đi theo Hứa Vị.
**********
Mà lúc này , trong Lâm Tiên lâu……
Trương Minh Thụy đi lên Đẳng Ước các, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiêu sái đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xa , mà rất nhanh, ở phía sau hắn, quang quyển màu vàng chợt lóe, Mặc Tam cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở phía sau hắn. Nhưng hắn lại tựa hồ không chút nào kinh ngạc, ngược lại khinh đạm cười, cũng không quay đầu lại mà thấp giọng nói “Tam hoàng tử, thật sự là đã lâu không thấy.”
Mặc Tam hí mắt nhìn nam nhân trước mắt đưa lưng về phía mình. Đối thủ khó giải quyết nhất đời trước của hắn, một nam nhân thủy chung làm cho người ta sờ không rõ suy nghĩ ! Hắn từng hoài nghi người này là kẻ đã từng bước một khống chế chính mình, nhưng sau lại, ở thời điểm hắn chưa hoàn toàn bị khống chế, nam nhân gọi là Trương Minh Thụy này lại đột nhiên hỏa thiêu Lâm Tiên lâu, đột ngột xông vào Hương Viễn các có ý muốn giết mình! Tối kỳ quái chính là, Trương Minh Thụy này đối chiêu số của mình rõ ràng có thể hóa giải, lại cố tình không tránh không nghênh, tựa như đang đi tìm chết……
Hắn nhớ rõ…… Dường như là vào lúc này, nam nhân trước mắt này làm ra một loạt hành vi quỷ dị làm cho người ta khó hiểu!
Vốn chỉ là đối đợt này Trương Minh Thụy đột nhiên yên lặng mà có chút lo lắng, tiến đến tìm hiểu đến tột cùng mà thôi, nhưng không nghĩ tới, nháy mắt thi triển pháp thuật di động, hắn lại đột nhiên đi tới Đẳng Ước các cao nhất Lâm Tiên lâu này!? Đẳng Ước các cao nhất Lâm Tiên lâu này thế nhưng không cấm hắn xông vào ?! Hay là nói…… Trương Minh Thụy đang chờ mình?
Nhìn chằm chằm bóng lưng của nam nhân vận bào phục màu tím trước mắt , Mặc Tam dùng ngữ khí bình tĩnh mở miệng “Xem ra, Trương thừa tướng Trương đại nhân đã chờ ta từ lâu……”
Trương Minh Thụy lộ ra tươi cười nhạt nhẽo ôn hòa, chậm rãi xoay người, vẫn như cũ chắp hai tay sau lưng, nhìn Mặc Tam, ngữ khí thật khiêm tốn “Đâu có, bất quá chỉ là một tháng thôi.”
Một tháng? Mặc Tam hí mắt nhìn Trương Minh Thụy, trong lòng cân nhắc, Trương Minh Thụy này chờ mình thật sao ? Vì sao? Một tháng? Đúng rồi, một tháng trước, nạn lũ của Lưu Sa Huyền còn đang tiếp diễn…… Nhưng là…… Thời điểm kia, nếu nói có chuyện tình gì đặc biệt, chính là tình cảnh Phương Hạo Nhiên có chút nguy hiểm mà thôi……
Đầu óc Mặc Tam đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, nhớ tới Phương Hạo Nhiên từng mịt mờ nhắc tới quá khứ, còn có…… Từng cùng Trương Minh Thụy này có qua nghĩa huynh đệ……
“Tam hoàng tử không cần lo lắng.” Nhìn ánh mắt cẩn thận của Mặc Tam, Trương Minh Thụy ôn hòa cười, tươi cười thật thân thiết “Bất quá là hiện tại ngươi cùng ta có một chuyện cần hợp tác mà thôi.”
Hợp tác? Mặc Tam hơi hơi chọn mi, hỏi “Bởi vì Sở Hiền kia muốn giết Phương Hạo Nhiên?” Kì quái, Trương Minh Thụy này vì sao coi trọng Phương Hạo Nhiên như vậy? Đối Phương Hạo Nhiên tốt như vậy? Bọn họ hiện tại chính là đối địch ……
Trương Minh Thụy mỉm cười “Tam hoàng tử quả nhiên thông tuệ.”
Mặc Tam nhìn Trương Minh Thụy cũng không có quanh co lòng vòng mà là phi thường sảng khoái thừa nhận, không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ tới Phương Hạo Nhiên tuy rằng hắn cực kỳ không thích, nhưng nếu Phương Hạo Nhiên này xảy ra chuyện gì, Vị Vị khẳng định sẽ khó chịu lắm …… Mặc Tam khẽ nhíu mày, ngữ khí có điểm không phiền hà, nói “Ta đương nhiên sẽ bảo hộ Phương Hạo Nhiên.”
Trương Minh Thụy khẽ gật đầu, cười nói “Tại hạ tin tưởng, vì Vị Vị, tam hoàng tử đương nhiên sẽ tận tâm hết sức bảo hộ Hạo Nhiên, chính là, tại hạ muốn thỉnh tam hoàng tử giúp tại hạ một chuyện gấp gáp , để có thể giúp Hạo Nhiên an toàn tới kinh thành.”
Mặc Tam gật đầu “Trương đại nhân mời nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.