HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 20: Khế ước – đấu trí




Đó là một nữ nhân tao nhã quý phái, khoảng chừng ba mươi tuổi, có đôi mắt xanh thẳm như biển, mái tóc dài màu vàng cuộn sóng, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, nàng mặc một kiện trường bào màu trắng có điểm giống thầy tế, cả người tràn ngập khí chất cơ trí cùng thông thái.
“Nhĩ hảo, lần đầu gặp mặt, người thừa kế của Gryffindor và Slytherin.” Nữ tử hơi vuốt cằm, giọng nói êm tai dễ nghe, “Ta là Rowena Ravenclaw.”
Rowena Ravenclaw? Harry hơi giật mình, nhưng vẫn cúi chào một cái đúng tiêu chuẩn quý tộc: “Chào Ngài, Rowena tiểu thư.”
“Ngài là… ký ức hay là linh hồn?” Tom Riddle thử hỏi dò, hắn thực sự không nghĩ đến Ravenclaw cư nhiên lại giấu mình trong chiếc vương miện, hơn nữa Voldermort khi tạo nó thành một Hồn Khí cũng không phát hiện ra.
“Ta chỉ là một phần tư tưởng bị sót lại.” Rowena cười nói, “Trước khi ta chết, đã đem một phần tư tưởng niêm phong trong chiếc vương miện, để chờ hậu nhân phát hiện, lần này đến phiên ta tìm người thừa kế.”
“Ngài ở trong vương miện, thì sao có thể trở thành Hồn Khí của Voldermort? Ngài không bị ảnh hưởng gì sao?” Harry hỏi đến vấn đề quan trọng hơn.
“Không lẽ… trong vương miện còn có một không gian khác?” Tom Riddle suy nghĩ, “Ngài bị niêm phong trong không gian của chiếc vương miện, mà hồn phiến kia chỉ tồn tại bên ngoài, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến Ngài… Khi hồn phiến bị tiêu diệt, phong ấn của Ngài cũng bị mở ra?”
“Thật là một đứa nhỏ thông minh.” Rowena khen, “Không hổ là hậu nhân Salazar! Salazar cũng thông minh như vậy, khi bốn người chúng ta cùng một chỗ, lúc ta còn u mê thì hắn đã hiểu minh bạch. Nhắc mới nhớ, thật sự đã lâu không gặp bọn họ… Không cùng Salazar cãi nhau, thực rất hoài niệm a!”
“Ngài muốn gặp bọn họ không?” Harry hỏi, “Trong mật thất có bức họa của bọn họ.” Tiếp theo hắn hướng Heleba ngoắc ngoắc: [Heleba.] Heleba ngúng ngoắng trườn tới, [Ngậm bức họa của bọn lại đây.] Heleba hưng phấn bơi lại về thạch khẩu. (Vòng: ta nói, ngươi như thế nào lại biến thành một con cún xu nịnh vậy? Hết đi liếm người khác lại ngậm đồ cho họ… Heleba: SSSSSSS…).
Bọn họ? Tom Riddle nhạy bén mà bắt được từ này, trừ bỏ Salazar Slytherin, còn có ai nữa? Chỉ một lúc sau, đã thấy Heleba ngậm một bức họa hướng Harrymà bơi tới, vẻ mặt hoàn toàn nịnh hót, Harrysờ sờ đầu nó ra vẻ khích lệ. Tom Riddle trên mặt xuất hiện hắc tuyến, đây là quái xà sao? Nó cũng quá là… biết nịnh nọt đi?
Heleba buông bức họa, Harry hướng Tom Riddle vẫy tay: “Đến, nhận thức một chút, tóc đen chính là Salazar, tóc vàng là Godric. Salazar, đây là một trong những hồn phiến của hậu nhân cuối cùng của Ngài —Tom Riddle.”
“Ân… bộ dáng thực không tồi nha…” Godric đánh giá, lại nhìn thoáng qua Salazar, “Cùng ngươi cũng có vài phần tương tự.”
Slytherin và Gryffindor cùng ở trong một bức họa… Tom Riddle có chút ngơ ngẩn, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ hai người cũng không tồi. (Vòng: là phi thường không tồi)
“Này! Tiểu Sara ” Rowena cười nói, “Đã lâu không gặp ”
“Không cho phép ngươi gọi ta là Tiểu Sara!” Salazar giận dữ, “Ngươi nữ nhân này, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ a!”
“Đừng nóng mà Ta bất quá chỉ nhìn lén các ngươi có một chút… Khụ khụ, ta cũng không phải cố ý.” Rowena cười gượng vài tiếng.
“Không cố ý của ngươi thật đúng là nhiều lần a..” Godric vuốt cằm chậm rãi nói, mang theo ý đe dọa không rõ.
Godric lên tiếng, Rowena cũng không dám nói gì thêm nữa, nàng bất mãn lầm bầm vài tiếng, lại khôi phục sự trang nghiêm: “Ân… hiện tại, ta tìm được người thừa kế.”
“Nga, ngươi quyết định chọn ai?” Godric cũng có phần tò mò.
“Ngay từ đầu, ta cảm thấy tiểu tử này không tồi.” Rowena chỉ chỉ Harry, “Bất quá… hiện tại ta xem trọng tiểu tử kia hơn.” Nàng lại chỉ chỉ Tom Riddle bên cạnh, “Ta cảm thấy hắn rất thông minh, hơn nữa tiểu tử này đã bị hai người các ngươi giành trước, ta không muốn cho hắn thêm một gánh nặng.”
“Ta mới không cho hậu nhân của ta làm người thừa kế của ngươi!” Salazar bắt đầu gây khó dễ.
“Thiết, hắn không biết là đời thứ mấy của ngươi, ngươi quản hắn cái gì?” Hai người bắt đầu đấu võ mồm.
Harry đi đến bên cạnh Tom Riddle: “Muốn suy nghĩ một chút không?”
“Ta chỉ là một hồn phiến… cũng được sao?” Tom Riddle có chút ngần ngại.
“Nàng nhìn chính là Tom Riddle, không phải Voldermort.” Harry chỉ ra trọng điểm, “Ngay cả Ravenclaw cũng đồng ý ngươi, bên cạnh đó ngươi còn có cơ hội thoát khỏi Voldermort, trở thành một cá thể độc lập, một cơ hội tốt như vậy, vì cái gì không hảo nắm chắc a?”
“…” Tom Riddle suy nghĩ một lát, “Hảo, ta đáp ứng!”
Giải quyết xong! Rowena vui vẻ: “Hắn đáp ứng rồi! Hảo, ngươi lại đây!” Nàng có ý bảo Tom Riddle đến gần, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, lại nói thêm, “Sau khi tìm được mật thất, bên trong có bức họa của ta, nàng kia sẽ chỉ dẫn cho ngươi, nhớ rõ, sau đó, đem bức họa của ta xuống đây! Ta muốn cùng hắn tiếp tục cãi nhau! Ta muốn làm cho bọn họ không được yên bình…”
“Ngươi nữ nhân này, sẽ không phải…”Salazar mặt đỏ ửng, “Godric, cho ta chém chết nàng!”
Godric bất đắc dĩ lắc đầu, đem y ôm vào trong ngực, ghé lỗ tai hắn nói một chút, lại nhạ (chọc)Salazar đỏ mặt một trận.
“Hảo, đoạn ký ức này đã muốn tan biến, cố lên, tiểu tử!” Thân ảnh Rowena dần dần tản ra thành những đốm sáng rồi biến mất. Tom Riddle thở dài, mình… trở thành người thừa kế của Rowena sao? Thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
“Hiện tại, nên giải quyết chuyện chúng ta.” Harry có ý bảo hắn quay đầu lại, “Về sự hợp tác của chúng ta, chúng ta nhất định phải lập ‘Lời thề Bất khả bội’.”
“Đương nhiên.” Tom Riddle hiểu được lo lắng của hắn, “Hãy để hai vị đến làm nhân chứng cho chúng ta.” Hắn hướng Godric và Slytherin gật đầu.
Hai người đặt tay phải lên nhau, Harry rút ma trượng ra: “Tom Riddle, ngươi nguyện ý trợ giúp ta đánh bại Voldermort, vĩnh viễn không phản bội?”
“Ta nguyện ý.” Một ngọn lửa tinh tế từ ma trượng bắn ra, uốn quanh tay phải của hai người đang nắm lấy nhau.
“Ngươi nguyện ý vĩnh viễn sẽ không bước theo con đường cũ của Voldermort?”
“Ta nguyện ý.” Ngọn lửa thứ hai từ ma trượng bắn ra, cuốn quanh ngọn lửa thứ nhất, giống như một dây xích lóe hồng quang.
“Cuối cùng, ngươi nguyện ý nghe theo sự điều khiển của ta, đến khi Voldermort chết?”
Tom Riddle không khỏi sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Harry sẽ khiến cho mình cả đời phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, nào biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn vội vàng gật đầu: “Ta nguyện ý.” Ngọn lửa thứ ba bắn ra, cùng hai ngọn lửa kia đan vào nhau.
“Nghi thức kết thúc, lời thề đạt thành.” Godric nói.
***** Ta là tiểu H bận rộn phân cách tuyến *****
Tom Riddle một lần nữa trở lại trong quyển nhật ký nghỉ ngơi dưỡng sức, Harry sai Heleba mang bức họa để lại chỗ cũ, đem quyển nhật ký cất lại trong túi, nhặt lên chiếc vương miện trên mặt đất. Đợi khi Heleba quay trở lại, làm nó nhỏ đi bò vào trong ngực mình. Lúc này hắn mới nhớ đến Draco đáng thương, Harry cẩn thận kiểm tra, sinh lực bị xói mòn đã muốn khôi phục, chính là bị trúng bùa choáng, nên lúc này vẫn mê man bất tỉnh.
“Nên làm bây giờ a?” Harry nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định trước tiên đến tìm Snape. Hắn nửa cõng nửa đỡ Draco đi ra khỏi mật thất, trời đã sáng. Lấy một hình dáng của một học sinh năm thứ hai mà nói, cõng Draco sau lưng đích thực là một chuyện quá sức, cuối cùng, Harry thất tha thất thểu đập ầm ầm cửa hầm.
Vẻ mặt Snape khi bị đánh thức cực không kiên nhẫn, vừa mở cửa thấy đứa con nuôi của mình đang hôn mê bất tỉnh, Harry là một thân chật vật, biểu tình thoáng dịu hơn một chút. Y đỡ lấy Draco, có ý bảo Harry bước vào trong. Đặt Draco lên giường, Snape dùng ma trượng kiểm tra tình trạng của Draco, trong lòng có chút sáng tỏ.
“Hắn không sao chứ?” Harry cẩn thận hỏi.
“Potter, đến chỗ kia lấy một lọ thuốc tinh lực cho hắn uống.” Snape đứng dậy phân phó, sau đó bước đến trước lò sưởi, bỏ một nhúm bột Floo, thò đầu vào: “Malfoy trang viên!”
Harry lấy lọ thuốc tinh lực cho Draco uống xong, lúc này Lucius đã thông qua lò sưởi mà đi vào trong hầm, vẻ mặt Bạch Kim đại quý tộc khẩn trương, bên ngoài chỉ khoác vội một kiện áo khoác, đều có thể thấy áo ngủ bằng lụa bên trong, tóc tai hỗn độn, mang vài phần buồn cười.
“Severus, Tiểu Xà xảy ra chuyện gì?” Hắn bước vài bước đến cạnh giường, bắt đầu quan sát đứa con.
“Potter, đã xử lý xong rồi?” Snape thấp giọng hỏi Harry.
Harry gật đầu: “Bất quá lần này là chiếc vương miện, lúc ta đến cũng không kinh động đến kẻ nào, nhưng giáo sư, Ngài cùng Malfoy tiên sinh phải nói nhanh một chút, ta lo… Dumbledore rất nhanh sẽ phát hiện ra.” Sử dụng mạng Floo cũng không phải bí mật với hiệu trưởng.
Snape gật đầu, đối Lucius nói: “Tình huống khẩn cấp, ta chỉ có thể nói, Draco đã không bị gì, Lucius, cụ thể thì ngươi chờ Draco tỉnh lại rồi hỏi nó, ta chỉ nói cho ngươi, chuyện này… có liên quan đến người kia.”
Sắc mặt Lucius trầm xuống.
“Ngươi mang Draco trở về trước, nếu Dumbledore hỏi, ta sẽ nói mẫu thân bệnh cấp tính, y phải trở về vấn an nàng. Sinh lực của y có chút hao tổn, dùng dược gì ngươi cũng biết rõ.” Snape tiếp tục nói, “Cuối tuần ta sẽ đến Malfoy trang viên bàn bạc.”
“Cám ơn, Severus.” Lucius ôm lấy Draco trở lại Malfoy trang viên.
Harry vừa mới thở ra một cái, đã nghe một tiếng vang trong lò sưởi, Dumbledore từ trong xông ra.
“A, Severus, ta có chuyện tìm ngươi,” Dumbledore mặc một cái áo ngủ màu vàng đỏ thêu đầy ngôi sao màu tím, trên chòm râu hoa râm còn thắt một nơ bướm hồng nhạt, thập phần buồn cười. Y nhận ra có cả Harry, tựa hồ có chút hoảng hốt: “Harry, ngươi ở đây sao?”
“Ân… Ta… ta…” Harry quanh co nửa ngày, đột nhiên ánh sáng chợt lóe, giơ chiếc vương miện trong tay lên, “Ta ở phòng Cần thiết phát hiện được thứ này, cho nên… mang đến cho giáo sư nghiên cứu một chút!”
Dumbledore nheo mắt lại, đây là… trên mặt y hiện lên một tia bối rối, đi đến cạnh Harry cầm lấy chiếc vương miện quan sát cẩn thận: “A, Harry… ta không thể không nói rằng ngươi đã phát hiện được một vật thập phần khó tin. Vì thế… ta phải cho Gryffindor thêm tám mươi điểm. Đây là vương miện Ravenclaw!”
“Dumbledore, ta cũng phải vì Potter đi chơi đêm mà trừ Gryffindor ba mươi điểm!” Snape hung dữ nói.
“Đương nhiên đương nhiên, điểm này là Harry không đúng…”
“Vương miện Ravenclaw? Đó là cái gì?” Bảo bối tò mò – Harrylại lần nữa xuất trướng (ra sân khấu biểu diễn).
Thế nên, hiệu trưởng đại nhân lại vì hắn mà tiến hành tọa đàm một trận về bảo vật của bốn người sáng lập Hogwarts, Snape không khỏi vì ‘kỹ xảo biểu diễn hạng nhất’ của Potter mà hừ lạnh.
Trời đã sáng sáng hẳn, Harry viện cớ phải về đi học mà chuẩn bị rời đi. Dumbledore đột nhiên hỏi: “Harry, lúc ngươi đến… có hay không thấy Malfoy tiên sinh?”
“Malfoy tiên sinh? Đã trễ thế này mà y còn đến?” Harry vẻ mặt khờ dại, đồ cáo già!
“Lucius vừa mới dùng lò sưởi liên hệ với ta một chút, Narcissa bệnh cấp tính, muốn Draco trở về vấn an mẫu thân, ta đã đáp ứng rồi.” Snape giải thích, “Ta nghĩ… thân là viện trưởng Slytherin… ta có quyền này.”
“Đương nhiên…” Dumbledore cũng không tìm ra lý do phản bác.
“Malfoy phu nhân sinh bệnh sao? Nàng không sao chứ?” Harry giả vờ quan tâm.
“Potter, không phải chuyện của ngươi! Ngươi phải đi học, trở về!” Snape lớn tiếng quát, Harry trề môi, nhìn hắn một cái, ra khỏi hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.