Hơi thở đàn ông ngay lập tức phả vào mặt, khiến đầu óc Yên Lam càng thêm hỗn loạn, cô vô thức phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Nhìn khuôn mặt người trong lòng đỏ bừng hấp dẫn, Ước Hàn nhịn không được men theo tai cô cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng nõn, lập tức một cảm giác man mát của da tiếp xúc với môi anh ta truyền đến bên người, khiến những run rẩy bất an trong Yên Lam được trấn tĩnh.
"Không, Ước Hàn, dừng tay, anh không thể đối xử với tôi như vậy!" Sâu thẳm trong đầu óc Yên Lam oanh oanh một tiếng, cả người thanh tỉnh, Yên Lam ra sức giãy dụa.
Không để ý đến người phụ nữ đang chống cự trong lòng , tên cầm thú nhìn bốn phía xung quanh rồi ôm Yên Lam đi lên lầu trên.
Nhìn Ước Hàn dây dưa bên cạnh Yên Lam, Sở Mặc Hàm chỉ biết thở dài, đã sớm biết tên ngoại quốc này không dễ dàng gì mà tha cho Yên Lam rồi mà!
Nghe Yên Lam nói chỉ yêu một mình Cận Thế Phong, một tia ảm đạm chậm rãi hiện lên trong lòng. Anh cười khổ, tại sao em lại là em gái của tôi? Rốt cuộc, tình cảm của tôi đối với em là gì đây?
Nhìn hai người còn đang nói chuyện, Sở Mặc Hàm đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện này không phải anh muốn mà quản được, cho nên gọi Cận Thế Phong vào vần thích hợp hơn, dù sao Cận Thế Phong cũng là người trong cuộc.
Sở Mặc Hàm đi đến bên người Cận Thế Phong, dù cảm thấy hơi khiếm nhã với những người đang nâng ly với anh ta, anh cũng đành xin lỗi họ rồi kéo Cận Thế Phong đi.
"Đợi chút, anh muốn làm gì?" Bị Sở Mặc Hàm lôi đi, Cận Thế Phong không hiểu chuyện gì nên gạt tay Sở Mặc Hàm xuống, khuôn mặt lạnh như băng hỏi.
"Tên ngoại quốc kia đang làm phiền Tiểu Lam ở trong biệt thự!"
"Cái gì?" Nghe thấy Sở Mặc Hàm nói vậy, Cận Thế Phong không khỏi nhíu mày, " Chết tiệt!
Tôi biết ngay thằng đó không dễ dàng tha cho Lam Lam mà!" Nói xong, anh chạy nhanh về phía phòng khách.
Nhưng lúc này phòng khách không còn một bóng người.
"Khốn kiếp!" Cận Thế Phong quay đầu nhìn Sở Mặc Hàm, "Bọn họ đi đâu rồi?"
Sở Mặc Hàm cũng cau mày nhìn phòng khách trống không, anh không nên bỏ đi mà phải sai người đi báo tin mới phải.
"Cậu chủ!" Lúc này, một giọng nói phá vỡ không khí ngưng trệ.
Sở Mặc Hàm quay đầu, "Chuyện gì?"
"Vừa nãy tôi thấy Ước Hàn tiên sinh ôm tiểu thư lên lầu. Hình như tiểu thư bị say rượu."
Không chờ người hầu nói hết câu, Cận Thế Phong đã chạy như bay lên trên lầu.
Ước Hàn ôm Yên Lam đi đến tận cùng tầng hai, đến trước một căn phòng dành cho khách, một cước đá văng cửa phòng. Tiếng va chạm mạnh vang lên khiến thần trí Yên Lam tỉnh táo không ít.
Cô thấy hắn ta ôm mình đi vào phòng, lại dùng chân đá cửa phòng đóng lại. Hắn đem cô đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên đó. Lưng tiếp xúc với mặt giường mềm mại khiến Yên Lam kìm lòng không đậu mà rên nhẹ ra tiếng.
Nhìn thân mình mảnh mai kiều diễm đang nằm trên giường, cả người hắn ta đều phấn chấn hẳn lên, khẩn trương đè cả người lên Yên Lam.
"Dừng…Dừng lại!" Từng lời yếu ớt phát ra từ miệng Yên Lam, "Nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!" Nguồn: https://trumtruyen.vn
"Em đã uống thuốc của tôi, chỉ cần một chút nữa em sẽ phải cầu xin tôi, sẽ phải vặn vẹo dưới thân tôi để cầu hoan, nếu không em sẽ thấy vô cùng thống khổ!" Tên cầm thú đắc ý nói , "Chỉ cần em là người của tôi, em nhất định sẽ phải gả cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ bù lại cho em. Còn hôm nay, nhất định em phải làm tình với tôi!"
"Cho dù thống khổ, tôi sẽ không mở miệng cầu xin loại hạ lưu như anh! Anh đừng mơ!" Yên Lam khổ sở mở miệng nói.
"Thật không?" Kẻ vô lại nào đó cười cười, những ngón tay khẽ mơn trớn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Sự lạnh lẽo từ bàn tay hắn truyền đến, nhiệt độ cơ thể giảm bớt, Yên Lam thoải mái khẽ hừ một tiếng.
"Sao nào? Em còn nói không cần tôi sao?" Khuôn mặt tà ác dâm loạn của Ước Hàn ở ngay phía trên Yên Lam, đôi môi ghê tởm kia có thể sẵn sàng hạ xuống mặt cô bất cứ lúc nào.
"Cút ra cho tôi!" Yên Lam lấy chút sức tàn còn lại đánh lên khuôn mặt của hắn ta.
"Chỉ bằng em thì làm sao có thể?" Tên cầm thú che mặt, hắn không tin Yên Lam uống xong thuốc của hắn lại có thể kiên trì lâu đến như vậy. Cho đến thời điểm này, suy nghĩ của cô ta còn rất tỉnh táo, lại còn có sức để đánh hắn, đẩy hắn ra.
Nói xong, Ước Hàn điên cuồng xé rách quần áo trên người cô, chỉ chốc lát cả cơ thể cô chỉ còn lại nội y.
Những giọt nước mắt tức tưởi rơi xuống, Yên Lam không biết cô còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Mỗi khi cô cảm thấy sắp mất đi lý trí, cô lại ra sức cấu bên sườn hoặc đùi mình một cái, chỗ đó bây giờ chắc cũng thâm tím một mảng rồi. Nhưng cô sắp chịu không nổi, làm sao bây giờ? Thế Phong, sao anh còn chưa đến ? Em sắp chống đỡ không nổi rồi.
"Đừng mong có ai cứu em, bây giờ mọi người đều đang uống rượu, Cận Thế Phong cũng đang bị người ta chuốc rượu đó thôi. Em chết tâm đi là vừa!" Nói xong, thân mình hắn lại đè lên trên người Yên Lam, môi không ngừng dao động trên cơ thể cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đập một tiếng rất mạnh, tiếng Cận Thế Phong bên ngoài vang lên. "Ước Hàn, tao biết mày ở trong đó, mày dám làm gì tổn hại Lam Lam, tao sẽ không để yên cho mày!" Hơi thở hổn hển mang theo lo lắng, sợ hãi.
Nghe thấy giọng nói của Cận Thế Phong, Yên Lam rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, khóc nấc lên, đẩy Ước Hàn đang bị phân tâm ra, "Thế Phong, em ở đây, cứu em!"